Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 77: Đòi lại chút lãi! (canh hai)

Trong khu vực chìm vào sự im lặng đáng sợ.

Diệp Phi Minh và Khương Phong đều đơ ra, nhìn trạng thái thê thảm của Tô trưởng lão, lại nhìn về phía thiếu niên áo đen.

Trong khóe mắt hắn vẫn có một ý cười nhẹ, như thể chỉ đang hỏi, thời tiết hôm nay có tốt không?

Không phải họ chưa nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhưng khi tất cả những điều này được thực hiện bởi người thiếu niên đó, thì một nỗi sợ hãi khôn tả lại nổi lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng họ!

Đây chỉ là một thiếu niên thôi đó! Bây giờ hắn chỉ mới có mười ba, mười bốn tuổi! Cư nhiên tàn nhẫn đến đáng sợ như vậy!

Tô trưởng lão nằm trên mặt đất, suýt nữa ngất đi, ngay cả tiếng hét cũng biến thành thở khò khè, không ngừng nôn ra máu, rất thê thảm.

Gã nhìn Mộ Thanh Lan, lại nhớ đến năm đó, hai huynh muội kiêu ngạo đó dễ dàng làm đảo lộn toàn bộ Đế đô!

"Ngươi.. ngươi.. Học viện Linh Hoàng sẽ không.. sẽ không bỏ qua cho ngươi.."

Tô trưởng lão mơ hồ nói ra những lời này, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng phẫn hận.

Nhưng Mộ Thanh Lan cũng không hề quan tâm.

Hồi đó nàng còn dám làm những chuyện đó ở trong bí cảnh Trung Nguyên, thì nói chi đến việc đắc tội một học viện thấp kém của Thánh Nguyên Đế quốc?

Nàng tiến lên một bước và vươn chân ra đá một cái

Hai cái xương cẳng chân còn dính một ít máu thịt đã lăn sang một bên.

"Bẩn như vậy, lũ chó sẽ không thích." Mộ Thanh Lan tiếc nuối lắc đầu. "Thôi thì cứ để ở đây cho bầy kền kền ăn đi."

Tô trưởng lão hai mắt trợn trừng muốn nứt ra!

Chân của gã!

Sao Mộ Lăng Hàn dám đối xử với gã như thế này!

Nhất thời khí huyết dâng lên, Tô trưởng lão liền trợn mắt ngất đi.

Diệp Phi Minh lạnh hết cả người.

Thậm chí ngay cả Tô trưởng lão cũng không phải là đối thủ của Mộ Lăng Hàn?

Ngay cả Khương Phong ở một bên, rốt cuộc cũng sinh ra ý nghĩ rút lui.

Giữ lại đồi xanh lo gì không có củi đốt, thù ngày hôm nay, ngày khác sẽ lại báo!

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông ta thay đổi mấy lần, sau đó rốt cục bình tĩnh lui về sau một bước.

"Khương gia chủ đây là phải đi sao?"

Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đột nhiên nhìn sang, cười như không cười.

Hôm nay chịu tổn thất lớn như vậy, cho nên làm sao có thể để cho Khương Phong rút lui dễ dàng như vậy được?

"Ngươi muốn thế nào?" Khương Phong nghiến răng nghiến lợi.

"Để hắn lại."

Khi Mộ Thanh Lan nói, nàng liền chỉ ngón tay thanh mảnh và đẹp đẽ của mình về phía Khương Mặc, người đang ở bên cạnh.

Khương Phong cũng không có chút nào là kinh ngạc. Để có được truyền thừa, chắc hẳn Khương Mặc đã kết thù với Mộ Lăng Hàn ở trong đó, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.

Ông ta chỉ do dự một lúc, rồi gật đầu ngay lập tức:

"Được!"

Khương Mặc vốn chưa từng lên tiếng, lúc này rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn ông ta một cái.

Đôi mắt ấy bình tĩnh và thờ ơ đến đáng sợ. Như thể hoàn toàn không có bị người lọi dụng và phản bội mà phẫn nộ và bi thương, dường như tất cả những điều này đều không liên quan gì đến hắn ta.

Mộ Thanh Lan lại đột nhiên cong môi cười.

"Còn có, tất cả cửa hàng của Khương gia ở thành Tây, thành Nam và thành Bắc, kể từ hôm nay, đều thuộc về Mộ gia ta."

"Ngươi!" Nằm mơ!

Sắc mặt Khương Phong lập tức thành màu gan heo, suýt chút nữa hô lên hai chữ cuối cùng, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, liền đành phải nuốt xuống.

"Khương gia chủ, ngài đây là có ý kiến sao? Bởi vì xem ở chúng ta cũng đều ở Lạc Tây thành lâu như vậy, cho nên ta mới còn để lại thành Đông cho các ngươi không phải sao?"

Thành Đông? Mộ gia chính là ở ngay thành Đông!

Trên địa bàn của người khác, chỗ nào cũng có hạn chế, có khác nào làm việc dưới con mắt của người ta đâu!

Vốn dĩ thế lực của bọn họ ở thành Đông không lớn, cho nên cứ như vậy, bọn họ trực tiếp bị cạo một lớp da thịt, liền trở thành phụ thuộc của Mộ gia!

Nếu như đồng ý, e rằng trong mười năm tới, Lạc Tây thành sẽ được Mộ gia cầm quyền!

Khương Phong bao năm qua có bao giờ phải chịu sự tức giận như vậy đâu? Trong lòng ông ta tận lực cảnh báo chính mình, nhưng lại nhìn đến Tô trưởng lão vừa rồi bị bất tỉnh, mới nhịn xuống không mắng ra tiếng.

Sau một lúc lâu, ông ta mới cố nén ra một từ trong kẽ răng:

"Được!"

Mộ Thanh Lan cười khen: "Khương gia chủ thật đúng là hào phóng."

Gân xanh trên trán Khương Phong đều nổi lên.

"Ta đi được rồi chứ? Sau này, ngươi bảo đảm sẽ không tìm Khương gia chúng ta phiền toái chứ?"

Mộ Thanh Lan nói. "Tất nhiên là ông có thể rời đi rồi. Nhưng sau này liệu có tìm Khương gia các ngươi phiền toái hay không thì.."

Nàng chớp chớp mắt.

"Còn tùy thuộc vào tâm trạng của ta nữa."

"..."

Khương Phong yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, vẻ mặt âm trầm, xoay người rời đi.

"Này, Khương gia chủ, lời nói không có căn cứ thì chỉ là lời nói suông. Đối với loại chuyện này, tốt hơn hết là nên để lại khế ước rồi ấn dấu tay, ông nghĩ như thế nào?"

Mộ Thanh Lan tiến lên một bước, trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Úc Nhu, liền xé một cái--

Xoạt--

Xé xuống một mảnh vải.

Diệp Úc Nhu bị xé áo ở trước mặt mọi người, liền cảm thấy thật mất mặt! Hận muốn chết quách đi cho rồi!

Nhìn thấy biểu hiện xấu hổ và tức giận của nàng ta, Mộ Thanh Lan đột nhiên phản ứng như là một điều gì đó rất bình thường:

"A, thực xin lỗi, ta quên mất Vân Dực đã rời đi rồi. Cho nên dù có cởi hết đồ của ngươi ra thì hắn cũng sẽ không thể nhìn thấy.."

Diệp Úc Nhu trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan, trong mắt một mảnh huyết hồng.

Mộ Thanh Lan nhìn như không thấy và nói nhỏ.

"Chậc chậc, nhìn trí nhớ của ta này, ta quên mất vừa rồi hắn ghét bỏ ngươi bẩn thỉu, chỉ sợ nhìn ngươi liếc mắt một cái, cũng sẽ cảm thấy cay đôi mắt nha.."

Diệp Úc Nhu hận không được đi lên lột da rút gân người này ra!

Nhưng Mộ Thanh đã đứng dậy và đưa mảnh vải cho Khương Phong.

"Không có bút, Khương gia chủ, huyết thư cũng không sao."

Khương Phong chỉ cảm thấy hôm nay ở trước mặt người thiếu niên này, ông ta đã chịu sỉ nhục nhất đời rồi!

Ông ta cũng không lấy nó, ngược lại lấy ra một mảnh da dê từ Giới Tử Trạc của mình.

Sau đó, cắn ngón tay, viết khế ước.

Một mùi máu thoang thoảng tràn ra.

Sau một lúc, Khương Phong ấn dấu tay của mình vào và đưa cho Mộ Thanh Lan..

"Như vậy, được chứ?"

Thanh âm kia, mang lên vài phần nghẹn ngào.

Mộ Thanh Lan lúc này mới gật gật đầu, mỉm cười hài lòng.

"Đa tạ Khương gia chủ khẳng khái tương tặng."

Khương Phong một câu cũng đều không thèm nghe, liền xoay người rời đi!

Khi đi ngang qua bên cạnh Khương Mặc, bình tĩnh nhìn hắn một cái, ý tứ hàm xúc này không thể rõ ràng hơn - nếu có cơ hội, nhất định phải lấy lại truyền thừa!

Khương Mặc cúi đầu, trong mắt có chút châm chọc.

Diệp Phi Minh ngơ ngác nhìn Khương Phong cứ như vậy mà rời đi, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa nôn nóng.

Giờ chỉ còn lại có Diệp gia bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ?

Tô trưởng lão đã bị huỷ hoại rồi, nếu như Mộ Lăng Hàn muốn xuống tay với họ..

"Mộ tam thiếu, trước đây là chúng ta có nhiều đắc tội, nhưng chúng ta cũng là nghe theo lời vu khống của Khương Phong, cho nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!" Diệp Phi Minh vội vàng nói, thấy Mộ Thanh Lan có vẻ như không quan tâm đến, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, liền quay đầu nhìn về phía Mộ Nghiêm bên cạnh.

"Mộ huynh, chúng ta là huynh đệ nhiều năm, chỉ là lần này phạm sai lầm, ngươi rộng lượng.."

Mộ Nghiêm cười lạnh một tiếng.

"Diệp gia chủ," huynh đệ "như ngươi vậy, ta quả thật không dám trèo cao! Lần này ngươi nói rõ muốn gϊếŧ toàn bộ Mộ gia của ta, còn vọng tưởng chúng ta sẽ vì chuyện cũ mà bỏ qua sao!"

Nếu không phải Lăng Hàn ra tay kịp thời, hơn nữa được sự trợ giúp của một cường giả thần bí, thì hôm nay bọn họ đã chết chắc rồi!

Trong lòng Diệp Phi Minh trầm xuống.

Nhưng Mộ Thanh Lan lại bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Gia chủ, làm người cũng nên lưu một đường lui. Trước đó không phải Diệp gia chủ cũng giúp chúng ta nói chuyện đó sao?"

Diệp Phi Minh trong mắt đột nhiên sáng ngời, nóng bỏng nhìn Mộ Thanh Lan: "Vẫn là Mộ tam thiếu lòng dạ rộng lớn, chỉ cần hôm nay buông tha chúng ta, chúng ta cũng có thể đưa ra những cửa hàng đó ở trong thành.."

Diệp gia tuy rằng không cường thế bằng Khương gia, nhưng mấy năm gần đây cũng mạnh hơn Mộ gia.

Diệp Phi Minh nói xong, liền nhìn thấy một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của người thiếu niên đối diện.

"Hiện tại còn đến lượt ngươi nói" có thể "sao?"

Diệp Phi Minh lập tức ngậm miệng lại, trong lòng khóc không thành tiếng.

Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng lật cổ tay, Diệp Úc Nhu đang nằm trên mặt đất cũng đau đớn lăn lộn! Chỉ cần một động tác như vậy, vết thương trên người nàng ta lại vỡ ra, chảy ra rất nhiều máu.

Lúc này không khác gì một người đầy máu.

Diệp Phi Minh đau lòng không thôi, vội vàng xua tay:

"Đúng, đúng, đúng, những gì Mộ tam thiếu nói đều đúng, nhưng cũng xin hãy bỏ qua Úc Nhu, nàng thực sự không cố ý.. Thật ra, trước đó nàng ra tới vẫn luôn nói rằng Mộ tam thiếu đã cứu nàng, đều là do lão hồ đồ ta, mới có thể hiểu lầm Mộ tam thiếu như vậy!"

Nếu Diệp Úc Nhu thực sự bị hủy, Diệp gia họ mới thực sự là vô vọng!

Cho nên bất luận thế nào, cũng phải giữ được Diệp Úc Nhu!

Mộ Thanh Lan suy nghĩ một chút, nhìn về phía Mộ Nghiêm, vô cùng nghiêm túc hỏi:

"Gia chủ, ta đối những điều đó kỳ thật cũng không phải thực hiểu biết, Diệp gia có thể lấy ra những thứ mà Khương gia mới vừa rồi hứa hẹn" đưa "sao?"

Mộ Nghiêm nhịn cười, lắc lắc đầu.

"Chắc là không."

"Ồ? Vậy thì.. nếu ta đồng ý, chẳng phải sẽ không công bằng với Khương gia sao?" Mộ Thanh Lan khẽ cau mày nói, có vẻ rất phiền muộn.

"Con người của ta luôn luôn công bằng, cho nên như vậy thì không tốt cho lắm.."

Diệp Phi Minh gần như muốn chửi rủa thành tiếng -- muốn tiền cứ việc nói thẳng đi!

"Chúng ta, chúng ta nhất định sẽ lấy ra số tiền tương đương với Khương gia, tuyệt đối sẽ không làm Mộ tam thiếu khó xử!" Diệp Phi Minh nói từng chữ một.

Mộ Thanh Lan nhoẻn miệng cười.

"A, Diệp gia chủ thật là chu đáo quá. Một khi đã như vậy, Mộ gia ta, nếu mà từ chối thì thật bất kính phải không?"

Răng sắt của Diệp Phi Minh sắp vỡ tan tành! Nhưng vẫn phải bày ra một vẻ mặt biết ơn:

"Đâu có đâu có, Mộ tam thiếu khách sáo rồi.."

Vì thế thực mau, Diệp Phi Minh cũng viết một bản khế ước.

Mộ Nghiêm nhận lấy nó, cảm giác như một giấc mơ.

Này bất quá chỉ trong chốc lát, mà toàn bộ Lạc Tây thành, cũng đã hơn phân nửa rơi vào Mộ gia ông rồi sao?

Mộ Nghiêm nhìn hai bản khế ước trong tay, có thể cảm nhận được mùi máu của người viết dính trên đó.

Điều này có nghĩa là trong mười năm, hai mươi năm, hoặc thậm chí lâu hơn, bá chủ của Lạc Tây thành, sẽ chỉ có thể là Mộ gia của họ!

Khương gia cùng Diệp gia muốn xoay người, chỉ sợ là giống như lên trời!

Mộ Nghiêm không khỏi nhìn Mộ Thanh Lan bên cạnh.

Một thiếu niên mặc đồ đen, mới mười ba tuổi, dáng người cao dài mà hơi gầy ốm, trên mặt mang theo nụ cười chân thành vô hại, ai có thể ngờ, người như vậy, lại có thể dễ dàng thay đổi được bầu trời của Lạc Tây thành!

Không hổ là thiên tài mà Mộ gia chủ tộc đã từng coi trọng nhất..

Lúc này, Mộ Nghiêm đột nhiên có chút hoài nghi, những người trong chủ tộc đó, rốt cuộc có biết thiếu niên mà bọn họ trục xuất là nhân vật lợi hại như thế nào không?

Ông có trực giác, thiếu niên này, ngày sau chỉ sợ là muốn long tường cửu thiên*!

*Long tướng cửu thiên: Rồng thần trên trời

Mộ Thanh Lan cũng không biết trong lòng Mộ Nghiêm đang nghĩ gì, tiền chỉ là thứ vặt vãnh, quan trọng hơn là..

Nàng nhướng mày nhìn về phía Diệp Úc Nhu.

Diệp Úc Nhu lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một sự bất an, nàng ta mơ hồ và khàn giọng mở miệng: "Ngươi, ngươi định làm gì?"

"Chỉ là đòi một chút lãi thôi."

Một thanh chủy thủ nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Mộ Thanh Lan.

Ngay lập tức, cơn đau buốt như băng lan khắp khuôn mặt của Diệp Úc Nhu!

"Á!"

(Xong chương)

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/