Sắc mặt Diệp Úc Nhu đột nhiên tái đi, cả người dều sững sờ tại chỗ, môi khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ không thể nào tin được.
Sao có thể?
Trước đây hắn rõ ràng đã ra tay giúp đỡ nàng ta mấy lần, cho dù không phải là yêu mến, nhưng tốt xấu gì cũng phải có chút cảm tình chứ, vậy thì tại sao lại nói ra lời như vậy?
Nàng ta có chút kinh hoảng nhìn lại trên người chính mình, đồng thời sờ lên trên mặt --
Bẩn?
Hắn là đang ghét bỏ nàng ta vì hiện tại quá chật vật sao?
Tóc tai dính nhớp, cả người toàn máu bẩn thỉu.
Không cần nghĩ cũng biết lúc này dáng vẻ của mình chính là xấu như ma!
Trong lòng Diệp Úc Nhu vừa không cam lòng lại vừa ủy khuất, cho dù là thiên tiên, nhưng với dáng vẻ này, cũng tuyệt đối không có khả năng khiến người ta thương tiếc được!
Nàng ta hơi co người lại, cố gắng che đi khuôn mặt của mình, không muốn bị hắn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình vào lúc này.
Nhưng ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên áo trắng đó, lại đã khắc sâu trong đáy lòng nàng ta.
Đều do Mộ Lăng Hàn!
Nếu không phải hắn, nàng ta làm sao có thể bị hạ xuống trình độ như vậy!
Sự ngưỡng mộ dành cho Vân Dực trong lòng và sự bối rối trước tình cảnh hiện tại, đều biến thành sự thống hận đối với Mộ Thanh Lan, hận không thể gϊếŧ chết ngay lập tức.
Nếu như nói trước đây đẩy một cái, chỉ là muốn đoạt lấy bảo bối đó, thì bây giờ Diệp Úc Nhu, thực sự đã coi Mộ Thanh Lan là kẻ thù của mình!
Mộ Lăng Hàn.. Ngươi chờ đó!
Mộ Thanh Lan hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn thấy Diệp Úc Nhu đang bất động cúi đầu, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Đối với một người như Diệp Úc Nhu, chỉ có hủy diệt đi thứ mà nàng ta để ý nhất, nàng ta mới có thể cảm giác được thống khổ.
Mà trước mắt, điều nàng ta để ý nhất, hiển nhiên chính là Vân Dực.
Mộ Thanh Lan có thể khẳng định, những vết thương trên người Diệp Úc Nhu, đều không lớn bằng nỗi đau mà lời nói của Vân Dực đối với nàng ta.
Đối phương nếu vẫn luôn tỏ ra "Đơn thuần thiện lương" như vậy, thì vẫn nên sớm làm cho nàng ta biết "lòng người hiểm ác" thì sẽ tốt hơn.
Khóe môi Mộ Thanh Lan nở nụ cười thâm thúy, làn khói cuộn trào, làm người cảm thấy có sự rối rắm rất ly kỳ.
Vân Dực nhìn nó từ xa, nhưng đã không còn bị cuốn hút nữa, chỉ nhìn một cách lặng lẽ và lạnh lùng trong giây lát.
Hắn, không phải nàng.
Vân Dực đã tự cảnh báo trong lòng rằng, không bao giờ nên mắc phải sai lầm tương tự lần thứ hai.
Ngay sau đó, hắn xoay người liền đi.
Mộ Thanh Lan hơi cao giọng:
"Bây giờ liền đi sao? Vậy.."
Vậy Chu Tước đó, từ bỏ à?
Vân Dực vẫn tiếp tục bước đi.
Cũng chỉ là Chu Tước, hắn có thể lại tìm, hơn nữa bây giờ, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
Thật từ bỏ?
Đôi mắt của Mộ Thanh Lan hơi thay đổi, nhưng trên mặt lại thoáng hiện ý cười tản mạn--
"Nếu đã vậy, thì đa ta ngươi rất nhiều!"
Vân Dực như không nghe thấy.
Mộ Thanh Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn có chút không ổn, vì vậy liền nói thêm: "Sau này nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng nhé!"
Ngay cả Mộ Thanh Lan cũng cảm thấy, chính mình thực sự không đủ tư cách để nói ra điều này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thấy mình vẫn còn nợ người ta ba điều kiện, cho nên tốt nhất vẫn không nên gặp thì hơn!
Hai người về sau, phỏng chừng cũng sẽ không có giao thoa.
Mộ Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Vân Dực lại là bỗng nhiên dừng lại, rồi xoay người.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Thanh Lan như vậy, một lúc sau, mới mở miệng.
"Điều kiện đầu tiên."
"Ừm?"
Mộ Thanh Lan sửng sốt.
Vân Dực dừng một chút, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, nhưng rồi lại dường như không nghĩ về bất cứ điều gì.
Giọng nói lạnh lùng, như tuyết tan thành nước khi xuân đến, đọc theo đường ranh giới có tuyết mà lan tỏa, làm mát lòng người.
"Ngày sau, nếu là có bất luận tin tức gì của nàng, đều phải nói cho ta."
Nói xong, xoay người, rời đi.
Mặc Vũ có chút nghi hoặc gãi gãi đầu, làm sao cũng có cảm giác, không khí giữa thiếu chủ và Mộ tam thiếu gia đó, hình như không dúng cho lắm thì phải?
Trước khi vào núi, không phải vẫn ổn sao?
Còn có, cái kia "Nàng".. Rốt cuộc là ai?
Tuy rằng không nói gì, nhưng Mặc Vũ có thể rõ ràng cảm giác được, lúc này thiếu chủ đang ở trạng thái cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không được trêu chọc!
Vì mạng nhỏ của chính mình, Mặc Vũ vẫn nên ngậm chặt miệng, nhanh chóng đi theo.
Bóng dáng của hai người, nhanh chóng biến mất.
Mộ Thanh Lan nhanh chóng phản ứng, ngay sau đó đôi mắt tối sầm lại và đôi môi hơi mím lại.
Mà ở phía bên kia, nhìn thấy Vân Dực rời đi, sợi dây cuối cùng trong trái tim Diệp Úc Nhu cuối cùng cũng nứt ra.
Nước mắt nàng ta cứ không ngừng trào ra, để lại hai hàng lệ trong veo trên mặt, si ngốc nhìn về hướng người con trai áo trắng đang bỏ đi, đau xót như một người vợ bị chồng bỏ rơi.
"Công tử.. Chàng làm sao có thể như vậy.."
Mộ Thanh Lan lại lần nữa cảm thấy có chút buồn nôn.
Nghĩ đến đây, nàng liền lắc lắc cổ tay, Diệp Úc Nhu liền lăn lộn mấy vòng, cũng bất chấp đang khóc, trên mặt chỉ tràn đầy đau đớn, sắc mặt gần như vặn vẹo.
Mà trên thực tế, khi nàng ta lại lần nữa nhìn về phía Mộ Thanh Lan, khuôn mặt đích xác dữ tợn rất nhiều.
"Mộ Lăng Hàn!"
Giọng nói của nàng ta đột nhiên trở nên sắc bén hơn rất nhiều, ánh mắt chứa đựng sự thù hận sâu sắc, gần như muốn nhào lên và xé nát Mộ Thanh Lan thành từng mảnh!
"Ngươi có phải là người hay không!"
Mộ Thanh Lan nhún vai một cách vô tội.
"Không phải Diệp nhị tiểu thư rõ ràng nhất sao? Nếu lúc trước ta đẩy ngươi một cái, là muốn dồn ngươi vào chỗ chết, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, tại sao ta không dùng chứ?"
Diệp Úc Nhu nhất thời không nói nên lời, hỏa khí bừng bừng liền bị chặn ở trong ngực, lập tức phun ra một ngụm máu!
Diệp Phi Minh thấy mà đau lòng không thôi, sau đó giận dữ mắng Mộ Thanh Lan.
"Người Mộ gia các ngươi, quả nhiên đều không phải là thứ gì tốt! Chuyện đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy, mà các ngươi cũng làm ra được!"
Mộ Thanh Lan kỳ quái nhìn ông ta một cái.
"Vừa rồi khi các ngươi vây công chúng ta, có bao giờ nghĩ tới chuyện này không? Bản thân đã làm hết chuyện bẩn thỉu, còn yêu cầu người khác" tử tế độ lượng ", đầu óc của ngươi có phải mất trí rồi không?"
Diệp Phi Minh cũng tức đến mức não phát đau, ngón tay run run, chỉ vào Mộ Thanh Lan, nhưng lại không thể nói được gì để phản bác.
Ông ta và Diệp Úc Nhu đều là những người tâm tư thâm trầm, dù có sự bất mãn và oán hận rất lớn, cũng nhiều lắm là âm thầm hãm hại vài lần, nhưng cũng chưa từng bị làm trò trước mặt mắng khó nghe như vậy, nhất thời đều là có chút không tiếp thu được, chỉ tức đến cả người run rẩy, huyết khí dâng lên.
Mộ Nghiêm trong lòng nhất thời ra một ngụm ác khí.
"Phi! Lăng Hàn nói rất đúng! Các ngươi đều không phải là thứ gì tốt!"
Bùm!
Vừa dứt lời, bên cạnh liền bỗng nhiên truyền đến một tiếng đập thật mạnh!
Mấy người quay đầu lại nhìn, thì thấy chính là Khương Phong muốn nhân cơ hội chạy trốn, đã bị nện xuống đất!
Ông ta kinh hoàng nhìn lên, nhưng lại thấy rằng mình đã không thể cử động được nữa!
Bị cổ uy áp đó giáng xuống, hoàn toàn vô pháp tránh thoát!
Mộ Lăng Hàn này, quả nhiên đã có được truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ!
Tô trưởng lão là người mạnh nhất trong đây, nhưng ở trước mặt cường giả Vực Chủ, cũng căn bản không đủ xem xem!
"Ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?"
Tô trưởng lão nhìn về phía bốn phía, đây rõ ràng là uy áp của Vực Chủ, nhưng vì sao người đó lại không ra?
Chỉ cần nhớ được dáng vẻ của người đó, sau này..
Ầm ầm ầm!
Mộ Thanh Lan làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, giơ một ngón tay lên, mấy luồng Nguyên lực liền bắn ra! Nện vào cơ thể của Tô trưởng lão một cách nhanh chóng!
Ngực của gã liền bị lún sâu vào trong! Trên người dính đầy máu!
Ngay cả Tô trưởng lão cũng không thể làm gì hắn!
Diệp Phi Minh nhìn thấy, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần át đi sự tức giận.
Trước mắt, quan trọng nhất chính là giữ được tánh mạng!
Tuy nhiên, ngay sau đó, ông ta liền phát hiện, ánh mắt của Mộ Thang Lan, đã rơi vào người mình!
Đôi mắt với ý cười ma mị và điềm đạm ấy, lúc này lại giống như địa ngục đáng sợ nhất!
"Chờ đã! Ta, ta nhận thua! Ta sai rồi! Ta sẽ không lại đối nghịch với Mộ gia nữa! Tuyệt đối sẽ không.."
Mộ Thanh Lan cong cong khóe môi.
"Giá chủ Diệp gia thật là hay thay đổi.."
Diệp Phi Minh đã trở nên nói năng lộn xộn.
"Vừa rồi ta chỉ là nhất thời hồ đồ, mới có thể nói ra những lời kia, và làm những chuyện đó! Ta, ta sau này sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này! Diệp gia cũng sẽ không bao giờ.."
Mộ Thanh Lan chậm rãi nói.
"Vừa rồi ta nhớ rõ, Diệp gia chủ hình như còn muốn lột da rút gân của ta, để trả thù cho Diệp nhị tiểu thư mà."
Sắc mặt của Diệp Phi Minh liền thay đổi, liếc nhìn Diệp Úc Nhu bên cạnh mình một cái.
"Úc nhu, mau xin lỗi!"
Diệp Úc Nhu mở to hai mắt nhìn nhìn Diệp Phi Minh một cái.
Yêu cầu nàng ta xin lỗi? Nằm mơ!
Nếu là trước kia, nàng ta còn có thể giả vờ này nọ, nhưng bây giờ nàng ta đã dồn hết oán hận mà Vân Dực đối với nàng ta đều đặt lên người Mộ Thanh Lan, cho nên làm sao có thể giả vờ được?
Diệp Phi Minh gấp đến mồ hôi đầy đầu: "Úc nhu! Ngươi từ trước đến nay là hiểu chuyện nhất.. Chuyện trước đó, nhất định là ngươi hiểu lầm Mộ tam thiếu.. Mau, xin lỗi đi!"
Diệp Úc Nhu gần như nghiến chặt hàm răng trắng của mình thành nhiều mảnh.
Mộ Thanh Lan đã quá lười để xem.
"Diệp gia chủ, ngươi yên tâm, con người của ta làm việc luôn luôn công bằng. Oan có đầu nợ có chủ mà phải không?"
Diệp Phi Minh hơi an tâm một chút, liên tục lau mồ hôi: "Đúng đúng, đúng, Mộ tam thiếu là anh hùng trẻ tuổi.. Chúng ta sao có thể so sánh được.."
Khương Phong ở bên cạnh thầm hận.
Ngay cả Tô trưởng lão cũng chán ghét liếc nhìn Diệp Phi Minh một cái -- làm người có thể không biết xấu hổ như vậy, cũng thật sự là hiếm thấy!
Cho dù có chết, gã cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước Mộ Lăng Hàn!
"Mộ Lăng Hàn! Có bản lĩnh thì ngươi liền gϊếŧ ta! Ta dù có thành quỷ cũng sẽ không tha -- ưm!"
Răng bị gãy nhiều, giọng nói cũng hơi lủng củng, Mộ Thanh Lan giơ tay lên liền dùng một cục đá chặn miệng gã ta lại.
"Ồn ào."
Giọng điệu của Mộ Thanh Lan lạnh lùng, cười như không cười nhìn gã một cái.
"Ngươi nghĩ ta cũng ngốc như ngươi sao?"
"Nếu gϊếŧ ngươi, người của Học viện Linh Hoàng sẽ biết ngay, nếu ngươi lại dùng thủ đoạn nào đó, thì họ sẽ nghĩ rằng đó là do ta đã ra tay. Vì ngươi, ta sẽ bị toàn bộ Học viện Linh Hoàng đuổi gϊếŧ.. Ngươi đúng là tính toán rất tốt."
Tô trưởng lão mồ hôi lạnh ướt đẫm, không ngờ thiếu niên này lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của gã.
Ngay sau đó, gã âm ngoan cười.
"Như thế nào, sợ?"
Học viện Linh Hoàng, ngay cả Mộ tộc ở Đế Đô, cũng sẽ không dễ dàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ!
Hắn chỉ là một kẻ bị Mộ tộc đuổi ra khỏi chủ tộc, thì làm sao có thể ứng phó nỗi?
Mộ Thanh Lan dửng dưng gật đầu.
"Đúng thật là sợ đó, cũng không ai muốn bị một đám ruồi bọ đuổi theo đúng không?"
Tô trưởng lão phun ra một ngụm máu già.
Mộ Thanh Lan nói:
"Tuy rằng ta cũng lười muốn gϊếŧ ngươi, nhưng là.. ta lại muốn, thu lại một chút tiền lãi."
Tô trưởng lão cảm thấy trong lòng có chút bất an, mở to mắt nhìn Mộ Thanh Lan.
"Ngươi muốn làm gì?"
Mộ Thanh Lan cười một cách hồn nhiên vô hại, đôi mắt sáng như sao.
"Không có gì đâu, chỉ là.. xin ngươi vài khúc xương để đem về cho chó ăn thôi."
Nói xong, ở trong tiếng kinh ngạc và sợ hãi "Ngươi dám?" Của Tô trưởng lão, mà giơ tay chém xuống!
Vầng sáng xanh đen chợt lóe lên!
Một vết máu tuôn ra!
Hai xương bắp chân của gã đã bị Mộ Thanh Lan chặt đứt, đồng thời hai khúc xương trắng còn dính máu cũng bị cắt ra cùng một lúc!
Tô trưởng lão nằm liệt trên mặt đất, đau đớn gần như ngất đi!
Mộ Thanh Lan cong cong mi mắt.
"Ngươi xem, đây không phải là - quỳ xuống sao?"
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/