Khương Phong trong lòng vô cùng hận - truyền thừa đó quả nhiên là bị Mộ Lăng Hàn đoạt rồi!
Mà bên kia, Diệp Phi Minh và Tô trưởng lão, sắc mặt đều thay đổi, một vị cường giả Vực Chủ, tuyệt đối không phải bọn họ có thể đối phó!
"Hừm, lão phu thật ra cũng muốn xem, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì!"
Tô trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn Mộ Lăng Hàn, trong lòng hiện lên rất nhiều phỏng đoán.
Chẳng lẽ bên cạnh Mộ Lăng Hàn, còn có cường giả nào đang bảo vệ hắn?
Phải biết rằng cường giả Vực Chủ, phóng nhãn toàn bộ Thánh Nguyên đế quốc, đều không có mấy người, hoặc thực tế là Mộ Lăng Hàn bị đuổi ra Mộ gia, đó đơn giản chỉ là tránh đi tai mắt của người khác, mà ở trong đó đang có âm mưu gì cũng không chừng!
Vừa rồi gã chính là thấy rõ ràng, Mộ Lăng Hàn đó cũng không có trở thành phế vật chút nào!
Trong lòng Tô trưởng lão cũng có chút đoán già đoán non, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cứng rắn.
Mộ Thanh Lan khóe miệng hơi cong lên, nhìn về một hướng nhất định.
"Làm phiền ngài."
Một vài người giật mình, nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của nàng, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có ai.
Chẳng lẽ, cường giả đó đang ẩn nấp sao?
Đây cũng không phải là không thể.
Trong lúc nhất thời, không khí trong khu vực trở nên rất lạ.
Bầu không khí căng thẳng, không ai cử động, như thể đang chờ đợi một điều gì đó, và còn có vẻ rất kiêng kị.
"Mộ Lăng Hàn! Ngươi đừng có mà giả thần giả quỷ!"
Diệp Phi Minh cau mày, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Mộ Thanh Lan bất đắc dĩ buông tay: "Đều là do các ngươi bức ta, ta bất quá chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi."
Chẳng lẽ đối phương bắt nạt đến trên đầu nàng, mà nàng còn phải tươi cười chào đón sao?
Diệp Phi Minh bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi lạnh lùng cười một tiếng.
"Mặc kệ ngươi đang làm gì, Mộ Lăng Hàn, mối thù giữa Diệp gia của ta và ngươi, đều đã kết định rồi! Mất công trước đây chúng ta đã giúp đỡ cho Mộ gia nhiều chuyện như vậy, giờ thì hay rồi, không ngờ ngươi lại là một kẻ đê tiện như vậy, thế nhưng muốn đẩy Úc Nhu vào chỗ chết!"
Nghe vậy, Mộ Thanh Lan nhướng mày, rồi nhìn về phía Diệp Úc Nhu đầy thâm ý.
Diệp Úc Nhu rũ mắt, trong mắt lóe lên những giọt nước mắt, phảng phất vừa có chút ủy khuất, lại vừa có chút kinh sợ.
Mộ Thanh Lan chậm rãi cười rộ lên.
Vị Diệp nhị tiểu thư này, thật đúng là không tầm thường. Bất quá chỉ là ra đến trước thời gian một chút, vậy mà có vẻ như đã đem thế cục kiểm soát trong tay rồi..
Nghĩ đến trước đó Mộ Nghiêm bị Diệp gia và Khương gia vây công, kẻ ngốc cũng biết, là do Diệp Úc Nhu đang dở trò ở đây.
Từ trước đến nay Mộ Thanh Lan luôn chướng mắt những thủ đoạn như vậy, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ dung túng cho người khác dẫm lên đầu mình!
"Ồ?" Mộ Thanh Lan rất có hứng thú mở miệng, giống như đang dò hỏi tin đồn thú vị nào đó. "Không biết trong miệng của Diệp nhị tiểu thư, ta đã làm cái gì?"
Diệp Phi Minh bị giọng điệu này làm cho nghẹn một chút. Không hiểu sao, nghe những lời này lại có điều gì đó không ổn, khiến ông ta càng thêm bối rối.
"Úc Nhu một lòng muốn giúp ngươi, nhưng không ngờ lại bị ngươi đẩy một cái, suýt chút nữa đã chết! Ngươi còn mặt mũi mà hỏi sao?"
Mộ Thanh Lan gật đầu, nhìn Diệp Úc Nhu.
"Ồ.. Hóa ra là ta" đẩy "Diệp nhị tiểu thư một cái à.."
Diệp Úc Nhu xưa nay tâm tư rất sâu, cho dù trong lòng có tức giận đến cỡ nào, thì trên mặt cũng không nhìn ra mảy may, nhưng lúc này, bị một đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn như vậy, chỉ có nhẹ giọng hỏi ra như thế, liền không biết tại sao, dường như có một cảm giác vô cùng xấu hổ như bị người ta lột sạch hết quần áo vậy.
Có vẻ như mọi thứ nàng ta làm, chỉ là một chú hề nhảy nhót mà thôi.
Nàng ta vô cùng không thích cảm giác này!
Nàng ta vươn tay lau khóe mắt, thân thể mảnh mai co rút lại, không nói lời nào, nhưng đáng giá ngàn vạn lời nói.
Ai nhìn thấy, đều là nghĩ nàng ta bị ủy khuất, lúc này càng là bị Mộ Thanh Lan dọa cho sợ hãi!
Diệp Phi Minh cùng Tô trưởng lão đều là càng thêm phẫn nộ.
Mộ Thanh Lan quả thực muốn vỗ tay, kỹ thuật diễn này, thực sự rất tốt!
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, gợi lên một đường vòng cung kỳ lạ, cằm cũng hơi nâng lên, đó là một tư thái ngạo nghễ tuyệt đối.
"Một khi đã như vậy.. thì ta cũng nên chứng thực thanh danh này!"
Giọng nói rơi xuống, nàng cũng không hề cử động, nhưng Diệp Úc Nhu lại đột nhiên bị một lực lượng vô hình bóp chặt cổ! Ngay sau đó, liền bị kéo về phía của Mộ Thanh Lan!
"Úc Nhu!"
"Tiểu Nhu!"
Diệp Phi Minh và Tô trưởng lão đều sửng sốt, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi họ kịp phản ứng thì Diệp Úc Nhu đã ngã xuống đất trong tình trạng xấu hổ không thể làm gì được và bị kéo đi liên tục
Cơ thể và khuôn mặt lấm lem những vết máu và bụi bặm, còn đâu cái dáng vẻ mềm yếu, đáng thương động lòng người trước đó nữa.
"Cứu mạng!"
Diệp Úc Nhu khó khăn hô lên một tiếng, khuôn mặt bẩn thỉu của nàng ta mơ hồ có thể nhìn thấy làn da bị đỏ lên, đôi mắt đó như muốn lồi ra ngoài! Mà nàng ta dường như cũng ý thức được nguy hiểm, hai tay không ngừng vùng vẫy, chân đạp lung tung trên mặt đất, chỉ để lại dấu vết hỗn độn.
Thoạt nhìn, rất là đáng sợ.
Diệp Phi Minh và Tô trưởng lão vốn định lao tới ngay lập tức, nhưng lại bị một cỗ uy áp vô hình áp chế, không thể động đậy!
Tô trưởng lão vừa sợ hãi vừa tức giận, đồng thời trong lòng cũng tràn ra có một tia kinh hãi.
Cái này, tư thế như vậy, quả thật là cường giả Vực Chủ!
Nhìn thấy Diệp Úc Nhu bị tra tấn như vậy, trong lòng Diệp Phi Minh sớm đã vô cùng hận, ông ta lập tức lao về phía Mộ Thanh Lan!
"Tiểu tử, ngươi tìm chết!"
Mộ Thanh Lan cười lạnh một tiếng.
"Tới vừa lúc!"
Với một cái xoay nhẹ cổ tay, Diệp Úc Nhu đột nhiên bay lên không trung! Ngay sau đó, hung hăng nện xuống đất!
Bùm!
Âm thanh cơ thể đập xuống đất thật nặng nề làm người ê răng, Diệp Úc Nhu cũng không còn chút sức lực nào để phản đòn, và lần này, lục phủ ngũ tạng của nàng ta cũng gần như bị xé toạc ra!
Nàng ta thậm chí có thể cảm giác được một vài chiếc xương của mình bị vỡ vụn!
Cơn đau dữ dội gần như khiến đầu óc nàng ta trở nên trống rỗng, và sự căm hận dành cho Mộ Thanh Lan, cũng đã lên đến đỉnh điểm!
Ngay sau đó, máu phun ra từ miệng nàng ta, cũng đã nhuộm đỏ cả mảnh quần áo trước ngực, toàn thân yếu ớt ngã xuống giống như một con búp bê vải rách nát.
Hai mắt Diệp Phi Minh đỏ hoe, điên cuồng muốn lao tới, nhưng ông ta làm sao có thể chống lại được uy áp của cường giả Vực Chủ được chứ?
"Khốn kiếp!"
Ông ta gầm lên một tiếng, khóe mắt muốn nứt ra, như thể muốn xé nát Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan hơi nhướng mi, liếc ông ta một cái, sau đó hơi nâng cổ tay lên, một cỗ lực lượng cường đại giống như sóng triều, từ trong lòng bàn tay tuôn ra!
Phịch!
Diệp Phi Minh ngay lập tức quỳ xuống đất một cách bất đắc dĩ!
Mộ Thanh Lan kéo Diệp Úc Nhu lại gần một chút.
"Diệp nhị tiểu thư. Nghe nói, ngươi nói là ta đẩy ngươi một cái, muốn hại chết ngươi?"
Mộ Thanh Lan trên cao nhìn xuống nàng ta, và chậm rãi mở miệng.
Giọng nói lười biếng đó, dường như đang nói những lời hỏi thăm bình thường nhất, nhưng lọt vào trong tai Diệp Úc Nhu, lại giống như tiếng gọi của ác ma!
Nàng ta lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, không có.. Ta thật sự không có.."
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại lười để ý đến nàng ta, đầu ngón tay khẽ cử động, trên người Diệp Úc Nhu ngay lập tức liền xuất hiện vài vết máu!
Thấy vậy, Tô trưởng lão bên kia rốt cuộc không khống chế được sợ hãi nồng đậm trong lòng, thân thể khẽ run lên!
Chính là như vậy!
Chính là như vậy!
Cặp huynh muội đó, nhìn như lúc nào cũng nói cười ríu rít, nhưng trên thực tế thủ đoạn lại rất tàn nhẫn!
Vừa mới cười nói đó, nhưng lập tức đã có thể dễ dàng lấy tính mạng người ta rồi! Quả thực gϊếŧ người như ma!
Tô trưởng lão run giọng mở miệng: "Mộ Lăng Hàn! Ngươi sẽ không sợ.. A!"
Chưa kịp dứt lời thì đã hét thảm một tiếng.
Một lực mạnh ập đến, làm gã ngã xuống đất ngay lập tức, mà gã lại bịt miệng mình lại, phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, máu không ngừng chảy ra từ kẻ ngón tay!
Gã run run nhìn một bàn tay bê bếch máu của mình! Còn có thể mơ hồ nhìn thấy những chiếc răng gãy, dính đầy máu kinh khủng!
Nhưng vào lúc này, Diệp Úc Nhu, người nhìn như đã hôn mê, đột nhiên chạy về phía Vân Dực!
Bất quá chỉ là một chút, liền đã bị kéo lại, ngã xuống đất, tạo thành một mảnh bùn đất trộn lẫn vết máu.
"Vân công tử! Vân công tử cứu ta!"
Trong đôi mắt nàng ta tất cả đều là háo hức và mong đợi, hắn đã từng đã cứu nàng ta hai lần, khẳng định sẽ không đứng nhìn mà không quan tâm tới!
Mộ Thanh Lan xoay người và mỉm cười.
"Vân Dực, ngươi muốn cứu nàng sao?"
Thiếu niên mặc áo trắng còn trắng hơn tuyết đó, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Làn da trắng như ngọc, duy chỉ có đôi mắt đen nhánh kia thì lại như vực sâu không đáy.
Trong chốc lát, từ đôi môi mỏng đỏ mọng phát ra một từ.
"Bẩn."
* * *đề cử* * *
(Xong chương)
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/