Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 68: Truyền thừa

Mộ Thanh Lan đi được một lúc lâu, xác định Vân Dực không đuổi theo, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc kệ Vân Dực rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong lòng, nàng cũng đều không muốn, cũng không thể bại lộ thân phận của mình, càng không thể liên quan gì đến Vân Dực.

Người này bối cảnh sâu không lường được, tuyệt đối không thể trêu chọc.

Mộ Thanh Lan trời sinh tính lười nhác, có một số phiền phức tự nhiên là nếu có thể tránh được thì liền tránh.

"Nha đầu, ngươi cũng quá thận trọng rồi."

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói khàn khàn và lười biếng từ đáy lòng truyền ra.

Mộ Thanh Lan cũng không để bụng: "Nếu ta không thận trọng, thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi."

Đây cũng là chỗ mà Tuyết U ngưỡng mộ nàng.

"Tên tiểu tử đó chắc chắn không phải người mà ngươi có thể trêu chọc. Trước mắt có thể cách được bao xa thì cứ cách bấy nhiêu đi."

Sau khi cân nhắc một lúc, Tuyết U cũng vẫn mở miệng.

Ngay cả hắn, cũng không thể nhìn thấu thiếu niên áo trắng, cho nên khi Mộ Thanh Lan giao tiếp với Vân Dực, hắn vẫn luôn che giấu sự tồn tại của mình, không hiểu sao hắn luôn có linh tính, nếu hắn không cẩn thận, e rằng sẽ rất dễ dàng bị Vân Dực chú ý.

Mặc dù Vân Dực cũng chỉ là một thiếu niên.

Tuyết U tuyệt đối sẽ không bao giờ mạo hiểm, cũng sẽ không để cho Mộ Thanh Lan mạo hiểm.

Mộ Thanh Lan gật gật đầu.

Để thử Vân Dực, lần này nàng đã tốn rất nhiều công sức và đầu óc.

Hắn không phải nghi ngờ nàng là Mộ Thanh Lan sao? Vậy thì cứ trực tiếp cho hắn xem! Loại bỏ mọi nghi ngờ của hắn!

"Nha đầu nhà ngươi đúng là có rất nhiều thủ đoạn đấy."

Không biết Tuyết U nghĩ đến điều gì đó, mà trong lời nói cũng có một chút ý cười.

Mộ Thanh Lan nhướng mày.

Sở dĩ nàng có thể giả làm ca ca của mình mà không ai nhận ra sự bất thường, đương nhiên là không thể bằng những biện pháp bình thường mà có thể che dấu được rồi.

Trên thế giới không có hai chiếc lá nào giống nhau hoàn toàn, và con người cũng vậy. Ngay cả khi là anh em song sinh, dù hai người trông rất giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì cũng có thể phân biệt được.

Kỳ thật Vân Dực cũng đã đoán đúng, nàng thật là dựa vào một kiện Nguyên Khí, mới có thể đóng giả thành công Mộ Lăng Hàn mà không bị ai phát hiện ra sự bất thường.

Mà cái Nguyên Khí đó, thì hiện đang nằm trong cơ thể nàng, cho nên người khác căn bản không thể nào cảm giác được.

Vừa rồi nàng cũng có chút lo lắng, Vân Dực cường hãn như vậy, nói không chừng sẽ phát hiện ra điều gì.

Cũng may, cái Nguyên Khí đó của nàng, lại lợi hại hơn mong đợi, ngay cả Vân Dực cũng có thể che dấu được.

Rốt cuộc, bây giờ nàng cũng đã mười ba tuổi, cho dù có gầy đi chăng nữa, sự chênh lệch giữa nam và nữ ở chỗ nào đó cũng không thể nào che giấu được.

Mà nhờ có cái Nguyên Khí này, từ góc nhìn của người khác, nàng cũng không khác gì những thiếu niên bình thường khác.

Trừ phi phá giải cái Nguyên Khí trong cơ thể nàng, mới có thể nhìn thấy con người thật của nàng được.

Nhưng hiển nhiên Vân Dực còn chưa làm được, sau này, chiếu theo tính tình cao ngạo của hắn như vậy, cho dù trong lòng còn nghi ngờ, hắn cũng sẽ không theo đuổi sát sao như vậy.

Thậm chí có khả năng sẽ trực tiếp rời đi, không hề để ý tới nàng.

Vậy càng tốt.

Thùng thùng!

Đột nhiên có tiếng đánh trống vang lên, sắc mặt nàng liền thay đổi, nhanh chóng lấy ra ngọc bài hình lục giác từ trong Giới Tử Trạc.

Điểm khác biệt là lần này, trên miếng ngọc bài dường như có thêm một thứ gì đó.

Nếu quan sát kỹ, thì có thể dễ dàng phát hiện bên trong miếng ngọc bài dường như có một lớp màu đỏ nhạt, giống như là có máu đang từ từ chảy ở bên trong.

Nàng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bài, tiếng "thùng thùng" đó, là ở bên trong truyền ra.

Như là có thứ gì, sắp phá ra.

"Trong đây.. là cái gì vậy?"

Mộ Thanh Lan có chút nghi hoặc mở miệng.

Vừa rồi nàng rơi xuống nước, vốn chỉ là muốn bày mưu tính kế để loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của Vân Dực, nhưng miếng ngọc bài này, cũng không biết bị làm sao mà lại thành ra như thế này.

Như thể trong làn nước đó, có thứ gì đã lọt vào đó.

Mà hiện tại, lại giống như muốn phá thể* mà ra.

*Phá bỏ thân thể

"Nha đầu, ngươi đúng là vận khí nghịch thiên."

Sau một lúc, Tuyết U mới thở dài, mặc dù hắn không coi trọng thứ này, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, nha đầu này, thực sự luôn có được cơ hội lớn.

Thứ mà người khác đau khổ theo đuổi không được, nàng lại dễ dàng là có thể được đến.

Mộ Thanh Lan chợt hiểu:

"Đây là.. truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ?"

Trên thực tế, nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng, truyền thừa của một vị Vực Chủ, cỡ nào cũng phải cần vượt qua bao nhiêu khảo nghiệm mới có thể được đến chứ? Làm sao nàng chỉ nhảy xuống hồ một lần, đã có thể tự mình đến được đây rồi?

Tuyết U tức giận nói: "Không tin? Vậy ngươi còn cầm làm gì, tại sao không ném nó đi?"

Mộ Thanh Lan hai mắt sáng lên, nàng nhìn chằm chằm vào miéng ngọc bài trong tay với vẻ không thể tin được.

Màu đỏ bên trong đó có vẻ càng ngày càng dày.

Tựa như có máu sắp trào ra.

Mà nàng cũng cảm nhận được trong đó ẩn chứa cường đại uy áp rất rõ!

Tuy nhiên, hoàn toàn không giống như lần trước, lần này mặc dù uy áp rất mạnh, nhưng lại không hề tấn công nàng. Thay vào đó, nó dường như có ý thức, từ từ chảy ở trong tay nàng, và luồng lực lượng đó, cũng giống như một luồng không khí, nhẹ nhàng quấn quanh lòng bàn tay nàng.

"Không ngờ, lại là một cô bé.."

Đột nhiên, có một giọng nói già nua cổ quái vang lên từ trong miếng ngọc bài!

Mộ Thanh Lan hơi giật mình, nhưng lại càng nắm chặt miếng ngọc bài hơn, nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.

"Ông là.. Huyền Linh Vực Chủ?"

"Ơ? Ta cũng đã lâu rồi không có nghe thấy cái tên này.."

Giọng nói đó mỉm cười, giống như một ông lão tốt bụng, nếu như Mộ Thanh Lan không cảm nhận rõ ràng sức mạnh cường đại chứa đựng trong miếng ngọc bài trong tay, nàng nhất định sẽ không tin Huyền Linh Vực Chủ trong truyền thuyết, thật ra lại không khác một lão giả* bình thường là mấy.

*Lão giả: Ông lão có năng lực và trí tuệ cao

Tất nhiên, Mộ Thanh Lan cũng sẽ không thực sự nghĩ rằng ông là một ông già bình thường.

"Vãn bối Mộ Thanh Lan, gặp qua Huyền Linh Vực Chủ."

Mộ Thanh Lan có vẻ cung kính một chút, hơi hơi khom lưng hành lễ.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn đắc tội một nhân vật như vậy.

Cho dù người đó đã chết, hiện tại cũng không phải là thứ mà nàng có thể khinh thường.

"Cô bé, không tệ."

Vị lão giả có vẻ hài lòng hơn với thái độ của Mộ Thanh Lan, và giọng nói của ông cũng trở nên hòa ái hơn.

Mộ Thanh Lan không lên tiếng.

"Nhưng mà, ta nhớ rõ là một tên tiểu tử đã cầm lấy ngọc bài của ta mà, làm sao lại là một cô bé rồi?"

Trong lòng của Mộ Thanh Lan chợt động.

"Không biết người mà tiền bối nói, có phải tên là Mộ Phong không?"

Người nọ cười ha ha: "Lão phu cũng không nhớ rõ sự việc đã xảy ra bao lâu! Tên này, cũng đã lâu không nhớ rõ luôn rồi!"

Mộ Thanh Lan: "..."

"Tuy nhiên, dáng vẻ của ngươi, nhìn cũng rất giống hắn." Lão lại cười rồi nói thêm.

Trong lòng của Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng khẳng định, liền nói: "Tiền bối, vãn bối chính là con gái của Mộ Phong. Ngọc bài này, là có được từ chỗ của cha ta. Lần này đánh bậy đánh bạ tiến vào nơi này, thật sự chỉ là một sự tình cờ. Nếu có quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của tiền bối, thì xin tiền bối thứ lỗi."

Huyền Linh bật cười.

"Haha, nơi đây vẫn là địa bàn của lão phu, mọi chuyện xảy ra thế nào, thật ra lão phu đều đã biết, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm ngươi. Ngươi có thể yên tâm."

Mộ Thanh Lan đáp lại một tiếng. Huyền Linh lại nói tiếp.

"Có điều, ta chờ đợi lâu như vậy, còn tưởng rằng cuối cùng chính là cha của ngươi tới, ai ngờ.. vậy mà là ngươi. Cô bé, tại sao cha của ngươi không đích thân đến? Chẳng lẽ hắn đã quên ước định với lão phu rồi sao?"

Mộ Thanh Lan khựng lại, nhỏ giọng nói:

"Tiền bối thứ lỗi, cha ta đã chết, cho nên không thể tới đây để thực hiện lời hứa."

"Cái gì?"

Huyền Linh có vẻ rất ngạc nhiên, lập tức chìm vào im lặng.

Thật lâu sau.

"Thật đáng tiếc.. cha ngươi, chính là một thiên tài hiếm có.."

Huyền Linh thở dài. Nếu không, ông cũng sẽ không đặt cơ hội cuối cùng ở trên người người nọ.

Xem ra, hết thảy đều là ý trời.

"Thôi thôi.. Nhưng thật ra đã làm ngươi thương tâm. Có điều, nếu ngươi đã đến nơi này rồi, như vậy ước định đã từng với hắn, vậy thì để ngươi thực hiện đi!"

Trong lòng của Mộ Thanh Lan nhảy dựng: "Không biết tiền bối và gia phụ đã định ra, là ước định gì?"

Huyền Linh cười lớn:

"Đương nhiên, là truyền thừa của ta!"

* * *đề cử* * *

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/