Phần 1 - Chương 12: Sẽ bị cậu làm hư mất ~
Trans & Beta: Vivians2
***
Anh ngước lên từ giữa đôi chân trắng nõn thon dài của cô, nhìn cô cười khẽ, nói: "Cậu thấp giọng hơn chút, cô chú sẽ không nghe thấy đâu. Chẳng lẽ lúc tôi liếʍ cậu không cảm thấy thoải mái à? Thoải mái xong rồi muốn chạy? "
Lời nói của Phó Diệc Xuyên khiến cô cạn lời luôn.
Đúng là cô bị anh liếʍ 2-3 cái đã cảm thấy sảng khoái muốn chết.
Mặc dù cô chưa từng trải qua loại kɧoáı ©ảʍ này trước đây, nhưng cô mơ hồ biết đây là cảm giác sung sướиɠ khi đạt cao trào về sinh lý.
Mà cô bị anh dễ dàng đột nhập vào trong phòng, rồi dễ dàng bị anh liếʍ đến thoải mái. Điều này khiến cam đảm của cô có phần giảm bớt, vốn từ cùng dũng khí kháng cự cũng bay mất luôn.
"Nhưng mà ~ nhưng ~ vẫn không được ~" Cô bất lực nắm lấy gối mềm hai bên đầu.
Khuôn mặt và nụ cười của Phó Diệc Xuyên càng trở nên tuấn tú, hấp dẫn dưới ánh trăng.
Ôn Nhã rụt rè nhìn anh, trong nội tâm đấu tranh.
Thật ra, lúc này chỉ cần cô hét lên cầu cứu, bố mẹ cô nhất định sẽ chạy tới, hoàn toàn có thể kết thúc chuyện này.
Nhưng cô không muốn tiếp tục, cũng không muốn để lộ tình hình hiện tại.
Có thể là cô sợ hãi, xấu hổ hoặc chính cô cũng không thể hình dung ra lý do được.
"Vậy thì trong này có được không?" Đầu ngón tay của Phó Diệc Xuyên chạm vào bối thịt non mềm của cô, khiến cô lại run lên lần nữa.
Cô đã thấy ngón tay anh theo âʍ ɦộ cô trượt một đường từ bụng dưới kéo lên trên bộ ngực mềm mại, rồi dừng lại.
Không đợi cô kịp phản ứng, váy ngủ đã bị anh kéo lên trên 2 vυ'.
Một đôi vυ' non nớt của cô lộ ra ngoài, tuy không đủ đầy đặn nhưng lại căng tròn, rất đẹp.
Ngay cả khi đang nằm, vυ' cũng hơi đứng lên, trên bầu vυ' mềm mại trắng nõn sạch sẽ, đầṳ ѵú hồng hồng non nớt như nụ hoa đang chớm nở toả sáng dưới ánh trăng, càng nhìn càng ngon miệng.
Phó Diệc Xuyên cúi xuống dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ đầṳ ѵú non mềm, tiếng rêи ɾỉ nhỏ như tiếng muỗi bay lập tức tràn ra khỏi miệng cô.
Mức độ nhạy cảm ở đây không thua gì động nhỏ. Sau khi bị anh liếʍ một vài lần, cơ thể cô đã nóng lên.
Một cảm giác ngứa ngáy khó giải thích ập đến từ trong động nhỏ.
Ý thức được phản ứng của cô, Phó Diệc Xuyên há miệng ngậm lấy toàn bộ đầṳ ѵú.
Đầṳ ѵú nhỏ bên còn lại kia cũng bị anh véo véo cọ xát trong đầu ngón tay.
2 quả anh đào nhỏ dần dần căng phồng lên dưới sự trêu chọc của anh.
"Hừm ~ Đừng mà ~ Phó Diệc Xuyên ~ Xin cậu đấy~"
Ôn Nhã bị kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại trước ngực lấn át, cảm giác ngứa ngáy khó chịu càng ngày càng tăng.
Giữa hai chân càng lúc càng ẩm ướt, mật dịch tràn ra từ hành lang, cô càng thêm vô lực, nhẹ nhàng kẹp chặt 2 chân.
Cảm giác này khiến cô sợ hãi, cô chỉ biết khóc như cầu xin sự thương xót của anh.
Động tác trong miệng cũng không có vì cô cầu xin mà thương xót, ngược lại, anh càng dùng sức hơn, vừa mυ'ŧ vừa quấn lấy cả đầṳ ѵú trong miệng, dùng đầu lưỡi phác hoạ hình dạng quầng vυ'.
Còn lòng bàn tay đang xoa bóρ ѵú bên kia thả lỏng ra, bắt đầu chen vào giữa 2 chân đang kẹp chặt của cô.
Ngón tay thon dài cầm lấy vỏ sò ẩm ướt, chậm rãi chen vào trong đường hầm khít chặt, từng chút xâm nhập, chiếm hữu bối thịt mềm mại.
Bên trong huyệt thịt ướt nóng, vách thịt lập tức hút lấy ngón tay của anh, xúc cảm mềm, trơn trượt lại ấm áp khiến anh gầm gừ ra tiếng.
"Ưm ~ Ưm ~ Đừng mà ~" Ôn Nhã rêи ɾỉ.
Ôn Nhã ngoài miệng thì từ chối, nhưng ngón tay đút vào bên trong động kia thật sự khiến cô rất thoải mái.
Mặc dù cô hét lên nói không muốn, nhưng cô đã không còn vùng vẫy nữa. Sự kiên nhẫn của Phó Diệc Xuyên cũng đã đến giới hạn rồi.
Anh đứng dậy cởi bỏ quần dưới cơ thể của mình, gốc rễ gậy thịt đã trướng cứng rắn từ lâu lập tức ngẩng cao đầu giữa 2 chân thiếu niên.
Cảnh tượng này đã làm cho Ôn Nhã kinh sợ, lần đầu tiên cô nhìn thấy vật cứng của đàn ông.
Phó Diệc Xuyên tuy cao nhưng nhìn bề ngoài trông có vẻ gầy.
Cô thật sự không thể tin nổi, vật giữa hai chân anh, không ngờ lại to lớn và dài đến thế.
Nhìn qua, cây gậy kia ít nhất phải dài 18 cm, trông còn to hơn cả cổ tay của cô, qυყ đầυ có kích thước bằng quả trứng vịt, thân gậy có các đường gân xanh uốn lượn nổi lên, trông thực sự quá mức gây sốc.
Nếu không phải cô vô thức che miệng lại, tiếng hét cảm thán của cô chắc chắn sẽ khiến bố mẹ thức giấc.
Phó Diệc Xuyên đã trở mình, nằm lên trên người cô, giữ thân gậy để đẩy qυყ đầυ nóng bỏng vào âʍ ɦộ ẩm ướt.
"Đừng mà ~ Xin cậu đấy ~ Ưm ~ Sẽ bị cậu làm hư mất ~~" Hai mắt cô đẫm nước, nhìn anh đáng thương cầu xin thương xót.
Kích thước của vật cứng dưới đáy quần của anh quá to, nếu đưa vào giống như ngón tay của anh, cô nghĩ cây gậy kia thực sự sẽ phá hỏng cô mất.