Phần 1 - Chương 11: Nửa đêm nằm cạnh phòng bố mẹ, bị anh liếʍ huyệt đến cao trào.
Trans & Beta: Vivians2
***
"Tại sao tôi lại sinh ra một tên mất dạy như vậy !!" Phó Ngạn chỉ vào lưng Phó Diệc Xuyên đang đi lên tầng, giận dữ nói.
Lăng Ánh Lam dìu ông vào chỗ ngồi, an ủi: "Diệc Xuyên vẫn còn nhỏ, lớn lên tự nhiên sẽ hiểu chuyện thôi. Tiện thể, vài tháng nữa Diệc Dương sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 18. Em nghĩ đã đến lúc đổi thành Phó Diệc Dương rồi, Diệc Xuyên, Diệc Dương, nghe giống tên anh em hơn, có được không?"
Phó Ngạn im lặng một lúc, sau đó nhìn Lăng Ánh Lam nói: "Đừng lo lắng, cho dù Diệc Dương có cùng họ với anh hay không thì nó vẫn là con của Phó Ngạn anh, tài sản riêng của nó trong tương lai cũng không hề kém gì Diệc Xuyên."
Lăng Ánh Lam nghe vậy, bật khóc, đau khổ nói: "Anh nghĩ em muốn đổi họ cho con vì tài sản sao. Trước kia, Diệc Dương là con ngoài giá thú, vì vậy theo họ anh là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng bây giờ em đã gả vào nhà anh nhiều năm như vậy, Diệc Dương vẫn theo họ em, danh bất hư truyền, họ của 2 anh em, Diệc Dương và Diệc Xuyên đến bây giờ vẫn như người xa lạ, không nói chuyện với nhau một câu nào. Em thấy vậy sao mà không khó chịu cho được chứ?"
"Hai anh em bất hòa với nhau liên quan gì đến cái họ này? Đó là do thằng con hư hỏng Diệc Xuyên kia, tính tình y như mẹ nó. Nếu nó có thể mở lòng, anh em cha con sẽ không đến mức này."
"Nếu cùng một họ, cảm giác sẽ thân thiết hơn chút..."
2 người cãi nhau không dứt, Lăng Diệc Dương im lặng ăn tối xong, đứng dậy nói gì đó, sau đó lên tầng.
Phó Diệc Xuyên ở trong phòng lau vết thương, mặc quần áo sạch sẽ rồi qua cửa sổ nhảy xuống dưới một cách điêu luyện, lên xe máy phóng đi.
Nửa đêm, Ôn Nhã đang ngủ, tự dưng cũng cảm thấy l*иg ngực ngột ngạt, hơi thở khó chịu như bị mắc kẹt.
Cô cố gắng ngước đôi mắt buồn ngủ lên, khuôn mặt Phó Diệc Xuyên bất thình lình đang áp sát vào cô, mà cô bị anh vòng tay ôm chặt lấy vào trong ngực.
Ôn Nhã kinh hãi vừa định hét lên thì bị anh dùng môi chặn lại, đầu lưỡi linh hoạt lại xâm nhập vào miệng cô cướp đoạt, anh lật người đè cô xuống dưới.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, không mặc áo nịt ngực, bộ ngực của cô áp vào ngực anh. Mỗi khi cô vùng vẫy, vυ' cô càng cọ xát mạnh hơn. Núʍ ѵú vậy mà nổi lên cảm giác khác thường.
Cô sợ hãi khi bị anh đυ.ng chạm chơi đùa sẽ sinh ra cảm giác sung sướиɠ, điều này khiến cô cảm thấy mình còn tệ hơn anh.
Cô vùng vẫy tuyệt vọng, lòng bàn tay dùng sức chống lên ngực anh, không ngừng đẩy ra.
Anh đột nhiên thở hổn hển, cau mày, thả lỏng môi cô ra.
Dù môi lưỡi của 2 người đã tách rời nhau, nhưng lại kéo ra một vệt chất lỏng trong suốt
Cả 2 người đều không thể biết đó là nước bọt của ai, dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, óng ánh như 2 gò má đỏ phừng phừng của cô lúc này.
Nhưng cô nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi trắng trên ngực của anh, chẳng lẽ cô làm anh bị thương rồi?
"Cậu~ cậu chảy máu." Ôn Nhã kinh ngạc, chỉ vào vết máu trên áo, run giọng hỏi: "Là do tôi làm ư?
"Ừ, đau quá! Hôm nay là sinh nhật của tôi, đây là quà của tôi hả?" Phó Diệc Xuyên thấy cô bối rối, cố tình trêu chọc.
Vẻ mặt Ôn Nhã bối rối, vội vàng nói: "Tôi không cố ý đâu. Trong phòng tôi có tủ thuốc, tôi sẽ giúp cậu băng bó mà."
"Không cần đâu, tôi chịu được, đừng nhúc nhích, tôi đến giúp cậu giải đáp nghi vấn." Hai tay Phó Diệc Xuyên ôm gối nhìn Ôn Nhã nhếch miệng.
"Giải đáp~ nghi vấn gì?" Ôn Nhã nghi ngờ hỏi.
Nhưng sau khi thấy Phó Diệc Xuyên di chuyển ra phía sau, xốc váy ngủ cô lên, 2 tay nắm lấy cổ chân cô để tách 2 chân ra.
Mặc dù cô còn mặc qυầи ɭóŧ, nhưng cô cảm thấy như thể mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phơi bày trước mắt anh vậy.
Ôn Nhã muốn kêu lên, nhưng trong tiềm thức sợ làm bố mẹ giật mình thức giấc.
Cô chọn cách che miệng mình lại.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Phó Diệc Xuyên đã mở miệng, cách lớp qυầи ɭóŧ, ngậm lấy động nhỏ của cô mυ'ŧ.
Môi âʍ ɦộ dày của cô dễ dàng bị anh bao bọc trong miệng.
Ngay cả khi liếʍ xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại vẫn ập đến dữ dội, những tiếng rêи ɾỉ tràn ra dù cô vẫn đang che miệng.
Hơi nóng từ hạ thể cô dâng trào toả ra khắp nơi, mật dịch bị anh hút chảy giàn giụa, nước miếng cùng dâʍ ɖị©ɧ rất nhanh đã thấm ướt qυầи ɭóŧ.
Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã cởϊ qυầи lót của cô rồi vùi đầu vào giữa 2 chân cô, giống như đang nhấm nháp hương vị thượng đẳng, rất ngon. Anh càng ra sức cẩn thận, tỉ mỉ liếʍ động của cô.
Lúc thì anh vừa mυ'ŧ vừa quấn lấy môi âʍ ɦộ, lúc lại dùng đầu lưỡi đẩy ra bối thịt, liếʍ láp huyệt đạo mềm mại chưa phát triển hết của cô, khiến Ôn Nhã run lên.
Chỉ trong chốc lát trước mắt cô chỉ còn lại một màn sương mù. Cô rùng mình run rẩy đạt cao trào.
Sau khi cao trào, Ôn Nhã lập tức tỉnh táo lại, nhỏ giọng cầu xin: "Phó Diệc Xuyên ~ Đừng mà ~ Cầu xin cậu đấy ~ Bố mẹ tôi đang ngủ phòng bên cạnh, bọn họ sẽ nghe thấy mất ~"