Mạc Vấn giật mình bừng tỉnh, hắn thở hổn hển từng ngụm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Công tử, người đã tỉnh lại.”
Một giọng nữ mang theo nét vui mừng vang lên bên tai hắn.
Mạc Vấn ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng đơn giản, dưới thân là một cái giường gỗ mềm mại, bàn gỗ bên giường đặt một mảnh vải hình cái túi và một kiếm nang màu đen, có một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi mặc trang phục thị nữ đang vui vẻ nhìn hắn. Không có gì nguy hiểm, thân thể căng cứng của Mac Vấn mới từ từ giãn ra.
“Đây là nơi nào?” Âm thanh Mạc Vấn có chút khàn khàn, đây là di chứng sau khi tâm thần tiêu hao quá độ.
“Bẩm công tử, nơi đây là Bá Châu Phàn Thành.” Thị nữ nhu thuận đáp.
Mạc Vấn sửng sốt, Du Châu Phàn Thành? Sau khi tỉnh lại vậy mà từ Bá Châu đã đi tới Du Châu, bọn người Nguyệt Ảnh bây giờ như thế nào? Mọi việc xảy ra sau khi mất đi ý thức hắn đều không nhớ rõ, hắn chỉ biết mình phải kiên trì đến lúc Lạc Tâm Đại trưởng lão khôi phục thực lực. nhưng nhìn lại bản thân không có chút thương tổn nào, có lẽ là đã qua rồi kiếp nạn này.
“Các vị trưởng lão đều không sao chứ?”
“Trưởng lão?” Trên mặt thị nữ lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu lời Mạc Vấn nói.
Mạc Vấn nhíu mày, đổi câu hỏi: “Nguyệt Ảnh đang ở đâu?”
“Nguyệt Ảnh? Ý người là Nguyệt tiểu thư?” Lần này có vẻ thị nữ đã nghe hiểu, vội vàng đáp: “Nguyệt tiểu thư đang ở phía sau thưa chuyện cùng mấy vị Lão phu nhân.”
“Mấy vị Lão phu nhân?” Lần này đến lượt Mạc Vấn không hiều gì, nhưng trong đầu hắn dần dần rõ ràng, mấy vị phu nhân có phải chính là mấy vị trưởng lão Kiếm Cương của Dục Kiếm môn hay không đây ?
“Đưa ta đến đó.”
Nói xong Mạc Vấn nhảy xuống khỏi giường, hắn phát hiện trên thân mình đã mặc một bộ y phục sạch sẽ khác, hắn đưa tay đeo Kiếm đồ Địa Trường Trọng Nguyên lên lưng, kiếm nang một lần nữa đeo tại bên hông.
“Lão phu nhân có chỉ thị, lúc mọi người đang nói chuyện không được để bất kì ai quấy rầy.” Thị nữ chần chờ nói: “Nhưng nếu là công tử, nô tì có thể thử đi thông báo xem sao.”
Mạc Vấn thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần, ta sẽ không quấy rầy mọi người đàm luận .”
Nói xong nhìn qua thị nữ một chút: “Ngươi có biết đến phân đường nào của Danh Kiếm lâu tại Phàn Thành hay không ?”
“Danh Kiếm lâu ư?” Đầu thị nữ nghiêng ra suy nghĩ một chút, nhẹ khẳng định gật đầu: “Có, nó nằm ngay tại phố Triều Dương ở Đông Thành, nhưng. . . ”
Thị nữ còn chưa nói hết câu đã cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Mạc Vấn đã biến mất.
Ra khỏi phòng, Mạc Vấn nhìn bầu trời một cái, bàn tay không tự giác nắm chặt, trong nội tâm không ngừng tự nói với bản thân: chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật, cũng không có khả năng báo trước cái gì, chỉ đơn thuần là một giấc mơ, là do tâm thần mình tiêu hao quá lớn gây ra.
Trước khi tỉnh lại, hắn có một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy Chú Kiếm sơn trang, nhưng toàn bộ Chú Kiếm sơn trang đang bốc cháy, lửa cháy đỏ thẫm như màu máu, trong ngọn lửa đỏ có vô số người đang giãy giụa, trong đó hắn nhìn thấy mẫu thân Liễu Tuệ Tâm, phụ thân Mạc Thiên, những người còn lại tuy không biết nhưng đều là đệ tử Mạc gia Chú Kiếm sơn trang! Toàn thân bọn họ đầy máu, kêu la thảm thiết với hắn, nhưng hắn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị ngọn lửa dữ dội mầu máu tươi kia nhấn chìm!
Giấc mơ này làm bản thân hắn cảm thấy thật sự sợ hãi, đối với cấp độ Linh Kiếm sư của hắn như này mà nói, đã có được Linh giác cùng Linh thức, đã có thể khống chế trạng thái tinh thần của mình rất tốt, “Mộng” trên căn bản là có thể ngăn chặn được, nhưng một khi nằm mơ, vậy thì lại biểu thị cho một ngụ ý khác, có vài người gọi cái này là dự cảm, dấu hiệu, cũng có người cho rằng cái này là giác quan thứ bảy của Linh Kiếm sư. Tóm lại Linh Kiếm sư sẽ không vô duyên vô cớ mà nằm mơ. Mạc Vấn không biết tại sao mình lại có giấc mơ như vậy, giấc mơ này là có ý nghĩa gì?
Trong nội tâm Mạc Vấn chỉ có sợ hãi với sợ hãi, thậm chí không kịp gặp Nguyệt Ảnh, hắn thầm nghĩ trước tiên cần xác định an nguy của cha mẹ! Mà Danh Kiếm lâu đúng là sản nghiệp của Chú Kiếm sơn trang trải rộng trên toàn bộ lãnh thổ nước Triệu, chỉ cần là thành trì cỡ trung trở lên đều sẽ có phân đường của Danh Kiếm lâu.
Trong một gian đại sảnh, Lạc Tâm cùng mấy vị trưởng lão Kiếm Cương, kể cả vài trưởng lão ngoại môn xếp hạng gần kề với Nhị trưởng lão cùng với đám đệ tử chân truyền đời thứ ba trong đó có Nguyệt Ảnh, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng vô cùng khó coi.
Một lúc lâu sau, một gã Kiếm Mạch hậu kì ngoại môn Nhị đại trưởng lão phá vỡ yện lặng, thanh âm trầm thấp đầy vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ thật sự buông tha như vậy?”
“Không buông bỏ thì phải làm thế nào đây? Chưởng giáo bên đó đã nhận được chỉ thị của Chủ tông, để cho chúng ta bỏ lại tất cả tài nguyên, toàn bộ rời khỏi nước Triệu, trở về chủ tông.” Một nhị đại trưởng lão khác thở dài.
“Đại trưởng lão, chẳng lẽ thật sự muốn buông tha cho Tâm Kiếm môn cùng Kiếm quang môn dễ dàng như vậy?” Nhị đại trưởng lão mở miệng đầu tiên kia nhìn về phía Lạc Tâm nói.
Lạc Tâm khép hờ hai mắt, khác xa với dáng vẻ già nua trước kia, tuy tóc trên đầu vẫn còn bạc trắng nhưng nếp nhăn trên mặt đã hoàn toàn biến mất, làn da trơn nhẵn mịn màng giống như một phu nhân chừng ba mươi tuổi, chỉ là thần sắc có chút khác biệt, có cảm giác linh khí mịt mờ đình trệ, hiển nhiên trên người bà có bệnh chưa lành hẳn.
Nghe lời trưởng lão kia hỏi, Lạc Tâm mở hai mắt ra, trong mắt hiện bao phủ một tầng mệt mỏi.
“Vị Kiếm Nguyên lão tổ đã tọa hóa nằm trong một nhánh của chúng ta, chủ tông phải nhượng bộ cũng là bất đắc dĩ, cho nên mọi người không cần nói thêm gì nữa, việc trở về chủ tông là không thể thay đổi, tất cả đi xuống chuẩn bị đi.”
“Nhưng mà Đại trưởng lão, Tâm Kiếm môn cùng Kiếm Quang môn thật sự…”
“Không cần nói thêm gì nữa!” Lạc Tâm nhắm hai mắt lại: “Chúng ta đã hi sinh quá nhiều đệ tử, trở về chủ tông tiền đồ cũng không rõ, ta không hi vọng lại xuất hiện sự việc giảm sút quân số trước khi đi. Tất cả đi xuống đi, ba ngày sau khởi hành, tiến về Vân Châu trước cùng Chưởng giáo tụ hợp.”
Tất cả đám đệ tử nhìn nhau, đều âm thầm thở dài, yên lặng đi ra đại sảnh.
Nguyệt Ảnh trong lòng suy sụp, đi ra đại sảnh, lông mày đen nhíu chặt, nét mặt u sầu không vui
“Nguyệt tiểu thư, Nguyệt tiểu thư…” Một âm thanh dồn dập vang lên làm Nguyệt Ảnh tỉnh lại.
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu, nàng thấy tên thị nữ được phái đi tạm thời phục dịch Mạc Vấn đang lo lắng nhìn nàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Ảnh nhíu mày.
“Công tử, công tử đã tỉnh lại!”
Công tử, ở đây có thể được xưng là công tử chỉ có một người, đó chính là Mạc Vấn! Từ khi phá vòng vây ở hạp cốc đến nay đã bảy tám ngày, hiện tại bọn họ đang tiềm phục ở Du Châu Phàn Thành để nghỉ ngơi và hồi phục, thân phận hiện giờ là giả, thị nữ trong ngôi nhà này cũng đều là tạm thời mua lấy trong thành.
Khuôn mặt Nguyệt Ảnh hiện lên nét vui mừng: “Thật sao?”
Thị nữ nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Nhưng sau khi tỉnh lại công tử đã lại vội vàng đi ra ngoài.”
“Ra ngoài? Hắn đi đâu?” Nguyệt Ảnh tràn đầy khó hiểu, Mạc Vấn không phải loại người ra đi mà không từ biệt.
“Công tử hỏi nô tỳ Danh Kiếm lâu tại Phàn Thành ở đâu, sau đó liền bỏ đi.” Thị nữ có chút khẩn trương nói, nàng biết rõ bình thường vị Nguyệt tiểu thư này rất quan tâm đến công tử kia, liên tục vài ngày gần như không rời, đều tự tay chăm sóc hắn, nếu như không phải hôm nay bàn chuyện trọng yếu với mấy lão phu nhân, cơ bản là cũng sẽ không rời khỏi gian phòng kia.
“Danh Kiếm lâu là nơi nào?” Nguyệt Ảnh truy hỏi.
“Trên danh nghĩa đó chính là sản nghiệp của Chú Kiếm sơn trang Giang Châu, chủ yếu kinh doanh linh kiếm.”
“Chú Kiếm sơn trang! Không xong!” Sắc mặt Nguyệt Ảnh đột nhiên trở nên phi thường khó coi, dậm một chân, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Mạc Vấn một đường hỏi thăm, không lâu sau đã đi tới phố Triều Dương tại Đông Thành. Với tư cách là đệ nhất Danh Kiếm lâu của Chú Kiếm sơn trang, danh tiếng như vậy tuy không dám nói ai ai cũng biết nhưng những người chưa từng nghe thấy chắc chắn không có nhiều, Mạc Vấn dễ dàng thấy được tòa nhà năm tầng ở đầu đường, đúng là Danh Kiếm lâu Mạc gia!
Hít sâu một hơi, Mạc Vấn liền đi đến tòa nhà kia, nhưng vào lúc này,có một người toàn thân mặc áo đen mang theo mũ rộng vành từ phía trước đi tới, đi sát qua người hắn. Mạc Vấn đi qua hai bước đột ngột dừng lại, quay đầu lại nhìn thân ảnh người áo đen mũ rộng vành kia, chỉ thấy thân ảnh đối phương rất nhanh biến mất trong dòng người.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại thấy quen thuộc? Là hắn sao? Không thể nào? Như thế nào lại đυ.ng độ hắn tại đây?”
Trong nội tâm Mạc Vấn tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng lắc đầu, hắn không đuổi theo, cũng không sử dụng Kiếm thức, hiện tại hắn có sự tình khẩn yếu hơn phải làm, không cần lãng phí tinh lực với một người không rõ có quen biết hay không.
Mạc Vấn rất nhanh đi vào Danh Kiếm lâu, tòa lầu này đã có hơn một trăm năm lịch sử, trải qua hơn mười lần sửa chữa lại, mang phong cách cổ xưa, phong cách đó đặc biệt thuộc về Chú Kiếm sơn trang Giang Châu. Nhưng sau khi hắn nhìn trên lầu gỗ chỗ treo biển hiệu, cả người hắn như bị sét đánh, bởi vì nơi đó không phải là ba chữ quen thuộc “Danh Kiếm lâu” mà là “Nghênh Hương lâu” !
“Nghênh Hương lâu”, một danh tự rõ ràng mang theo sắc thái ăn uống đậm đặc, so với chuyên kinh doanh linh kiếm Danh Kiếm lâu hai cái căn bản không có hòa hợp! Ở đây rõ ràng là một quán rượu !
“Làm sao có thể?” Mạc Vấn cảm giác toàn bộ tâm tình mình bị rối loạn, hai tay run nhè nhẹ, đây là Danh Kiếm lâu, hắn sẽ không nhận lầm, Danh Kiếm lâu của Chú Kiếm sơn trang có phong cách đặc biệt, bất kỳ là ai cũng không thể bắt chước.
Giật mình thật lâu về sau, Mạc Vấn hít sâu một hơi, khống chế được thân thể cứng ngắc chân bước hướng Danh Kiếm lâu, không hiện tại có lẽ nên gọi là “Nghênh Hương lâu”, trốn tránh không phải là biện pháp, tất cả đều cần phải đối mặt.
“Đứng lại! Ở đây đã được thành chủ đại nhân bao hết, đến nơi khác dùng cơm đi .”
Ở cửa lớn, bốn gã Linh Kiếm sư Tam giai đứng ngăn cản Mạc Vấn, trước ngực bọn hắn đều đeo dấu của phủ thành chủ, là cận vệ của thành chủ Phàn Thành.
Mạc Vấn lại để cho chính mình yên tĩnh một chút, sau đó mới dùng âm thanh rung động nhẹ giọng hỏi: “Đây không phải Chú Kiếm sơn trang Danh Kiếm lâu sao?”
Một gã hộ vệ không kiên nhẫn mà nói: “Cái gì mà Chú Kiếm sơn trang Danh Kiếm lâu? Tiểu tử, đó đều là chuyện của một tháng trước rồi, hiện tại Chú Kiếm sơn trang đã biến mất, làm gì còn Danh Kiếm lâu nữa?”
Mạc Vấn trong đầu thoáng đau nhức, hắn khổ sở hỏi: “Ngươi nói… Chú Kiếm sơn trang… Biến mất?”
Hộ vệ kia như đang dò xét một tên ngốc, nhìn Mạc Vấn: “Có phải ngươi từ trong rừng sâu núi thẳm đi ra không? Như thế nào mà cả điều này cũng không biết?”
Mạc Vấn cuối cùng đã xác định sự thật này, bất quá căn bản hắn không cách nào chấp nhận được! Hắn đột nhiên nắm lấy vạt áo tên hộ vệ kia, hai mắt đỏ thẫm như dã thú bị thương, khẽ gầm lên: “Nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Chú Kiếm sơn trang đã xảy ra chuyện gì?”