Chương 36: Tống Quân thiên lý
"Hoàng thượng?" Đã là lần thứ ba Tịch Tử Hằng gọi Kỳ Tu Niên.Kỳ Tu Niên vẫn chưa nhìn về phía Tịch Tử Hằng, giương lên cây quạt mệnh hắn bình thân, sau đó thần sắc rời rạc chậm rãi trở về phòng. Tịch Tử Hằng xoay người nhìn về phía Chi Chi đang ngủ say, lại nhìn bóng dáng hoàng thượng đi xa....... Hắn trầm tư chớp mắt một cái, đóng cửa đuổi theo Kỳ Tu Niên.
Đợi được đáp ứng, Tịch Tử Hằng đi vào khách phòng của Kỳ Tu Niên, như trước hành đại lễ thỉnh cầu: "Khải tấu hoàng thượng, vi thần có một yêu cầu quá đáng, chẳng biết có thể nói hay không?
Kỳ Tu Niên đoán được tám chín phần mười có liên quan đến Chi Chi: "Tịch ái khanh, việc này gánh nặng đường xa, có phải ngươi khϊếp đảm?"
"Cũng không phải, vi thần vượt lửa quá sông không chối từ, chính là người có thể đồng ý cho vi thần mang tiểu nữ cùng đi không?"
"Nếu tịch ái khanh biết chuyến này hung hiểm thế nào chưa rõ, vì sao còn có thể ra hạ sách này?"
Tịch Tử Hằng giật mình: "Tiểu nữ từ nhỏ ỷ lại vi thần, nếu không có vi thần bên cạnh chỉ e rước lấy chuyện không may."
Kỳ Tu Niên bất động thanh sắc liếc Tịch Tử Hằng, Tịch Tử Hằng biết rõ việc hắn đi cùng Chi Chi tới bổn trấn rất kỳ quái, lại cố ý giả bộ hồ đồ, thậm chí tiên phát chế nhân (phát động trước thì kiềm chế được người) cướp người từ trong tay mình, động thái lần này của Tịch Tử Hằng có dụng ý gì?
Tịch Tử Hằng thấy hoàng thượng do dự, lại nói: "Vi thần nếu không mang theo tiểu nữ bên mình, trong lòng cảm giác không kiên định, xử lý công vụ chỉ sợ phân tâm, mong rằng hoàng thượng thông cảm nhiều hơn."
Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng lặng phía trước cửa sổ, vô vị chăm chú nhìn thật lâu....... "Chuẩn."
"Tạ chủ long ân." Tịch Tử Hằng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Lúc hoàng thượng đang lợi dụng hắn làm việc thì hắn cũng lợi dụng chút giá trị bản thân, ép hoàng thượng cân nhắc lợi hại tiến hành thỏa hiệp, nguyên nhân chính là hắn không rõ ràng lắm giữa Chi Chi và hoàng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, do đó để bảo vệ an nguy của Chi Chi, buộc lòng phải dùng thủ đoạn phi thường này.
Kỳ Tu Niên khuyên răn chính mình, đừng bởi vì nhỏ mà mất lớn, làm hỏng kế hoạch đã an bài. Dù sao độc thủ tham ô trái pháp luật phía sau màn vẫn ung dung tự tại bên ngoài, không chỉnh đốn tham quan không đủ để ổn định triều cương. Hơn nữa hắn biết được kẻ bồi táng (người đề xướng việc làm xấu) là ai, chỉ là người này thủ đoạn thông thiên. Tri phủ Vinh Đức trấn chính là ví dụ tốt nhất, thà rằng tự sát cũng không chịu báo ra người thao túng phía sau, do đó nếu không có chứng cứ rõ ràng nơi tay, không có cách gì triệt để khiến người này sẩy chân, chính như lúc này nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để hắn không có sức lực khơi đống tro tàn.
Tình cảm của hắn với Chi Chi, nói sao đây, ngoại trừ thích con người sôi nổi của nàng, càng thích tầm nhìn thấu suốt, năng lực bén nhạy của nàng, nói trắng ra là, nói chuyện với nàng không cần cố sức, nàng tự sẽ lĩnh ngộ chân lý trong đó, là nữ tử khó gặp mang tướng mạo chi tài. Cho nên hắn tin tưởng mình không phải vì tư tình nhi nữ mới dung túng Chi Chi muốn làm gì thì làm, có lẽ có một chút như vậy, nhưng cũng không phải toàn bộ, chỗ này hắn giống như tự thuyết phục mình.
.......
Then cửa gõ vang, nghe lực đạo này cũng đoán ra là ai.
"Cam chịu tới rồi?"
Diệp Tư Nhụy dụi dụi con mắt: "Tịch Tử Hằng nói ngươi muốn khởi hành, kêu ta tiễn ngươi rời trấn."
Kỳ Tu Niên xem thường hừ một tiếng, hắn còn chưa nói phải đi, này đã tới xua đuổi.
Diệp Tư Nhụy ước gì hắn đi nhanh chút, nàng nắm roi ngựa trên bàn, thúc giục: "Ngươi đi a, nếu không quay về không phải là trong ngoài hoàng thành gà bay chó sủa huyên náo sao."
Kỳ Tu Niên muốn nói lại thôi đứng lên, hắn từng nói không cần Tịch Tử Hằng tiễn đưa, nhưng xú nha đầu này cũng thật không có lương tâm, khi trước chưa phá được án cũng không thấy nàng sốt ruột như vậy.
Diệp Tư Nhụy dẫn ngựa ra khỏi chuồng, tiện tay lại đưa dây cương cho Kỳ Tu Niên: "Tống Quân thiên lý chung tu nhất biệt (tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt), thứ cho không tiễn xa được."
"......." Lúc này còn đang ở cửa khách sạn mà.
Hắn tung người lên ngựa, Diệp Tư Nhụy cho là hắn muốn đi, vội vàng vẫy tay từ biệt, nhưng Kỳ Tu Niên ngồi ổn thỏa lập tức bất động, khom người kéo nàng ngồi lên lưng ngựa, sau đó giơ roi giục ngựa chạy ra cửa thành. Diệp Tư Nhụy như muốn nhảy xuống ngựa, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng kéo lấy cổ áo Kỳ Tu Niên lôi kéo một trận: "Ta không trở về với ngươi! Ngươi mau thả ta xuống ngựa, a ngươi!"
"Đưa tiễn phải có thành ý, chờ ra đến ngoài thành trẫm sẽ thả ngươi xuống ngựa, cho ngươi tự đi bộ trở về." Kỳ Tu Niên trong lòng nghẹn một bụng hờn dỗi, Chi Chi vẫn như vậy không muốn nhìn thấy mình sao?
"Ngươi người này.......!" Diệp Tư Nhụy hầm hừ thả tay xuống, nàng hi vọng Kỳ Tu Niên nhanh chút đi, đừng để trong lòng nàng nhiều ra một chút lưu luyến, hơn nữa sau khi trải qua một phen trắc trở, nàng thấy rõ con người của hắn chứa nhiều ưu điểm, chỉ số mị lực cũng đang không ngừng tăng lên, nhưng nàng không thể có hảo cảm với hoàng thượng, bởi vì đó không phải là người nàng nên nảy sinh hảo cảm! Đồng thời, hắn lại có thể dễ dàng buông tha mình, nàng không rèn sắt khi còn nóng lại còn đợi khi nào?
.......
Lúc ra khỏi cửa thành, vó ngựa thong thả giẫm trên sơn đạo, Kỳ Tu Niên lặng yên chăm chú nhìn phía trước, lần này từ biệt có lẽ ba năm năm năm vô duyên gặp lại, hắn đang hỏi chính mình, có thể thản nhiên đối mặt không?
Diệp Tư Nhụy không biết nên trò chuyện chút gì, lúc này sơn đạo tựa như cửu khúc liên hoàn, tuy rằng đồng hành ngắn ngủi, nhưng mỗi người có nơi thuộc về. Nói thật, nàng thật hài lòng đối tác Kỳ Tu Niên này, vừa cơ trí lại vĩ mô, nếu như có thể cùng nhau phá án, kỳ thực rất có lạc thú.
"Tịch Tử Hằng đối với ngươi quan trọng như vậy......." Hắn từ từ nói đè nén , coi như tự hỏi tự đáp.
Diệp Tư Nhụy không có như ngày thường trực tiếp trả lời, bởi vì nàng bỗng nhiên cảm thấy một chút khí lưu đè nén, chính là bởi vì mỗi người phải đi một ngả, do đó nàng tận lực quên chút ký ức nào đó.
Hơn nữa nàng càng chán ghét bầu không khí ly biệt bi thương, nàng ngồi ngược lại trên lưng ngựa, nhìn chăm chú khuôn mặt đẹp của Kỳ Tu Niên, vui cười nổi lên: "Tuy rằng ngươi đối với ta làm chuyện không tốt, nhưng ta còn phải cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cứu giúp Tịch Tử Hằng, đối với chuyện cũ ta sẽ bỏ qua."
"Trẫm đã từng nói không trị tội ngươi rồi?"
Diệp Tư Nhụy phần phật vỗ vỗ bả vai hắn: "Được rồi Kỳ Tu Niên, ngươi đã sớm buông tha ta."
Kỳ Tu Niên ghét bỏ phủi đầu vai, sau đó liếc nàng một cái, nhìn về phía rừng rậm mênh mông bát ngát: "....... Trẫm hỉ nộ vô thường, nhìn biểu hiện ngày sau của ngươi đi."
"Được à, ta giúp ngươi diệt trừ tham quan, lấy công chuộc tội."
"Khẩu khí không nhỏ, ngươi có biết người phải đối phó bối cảnh đẳng cấp ra sao?
Diệp Tư Nhụy chà xát cằm: "Căn cứ quy luật tham quan qua nhiều thế hệ các triều đại, nhất phẩm phạm án nhiều nhất, bởi vì quyền lực khá lớn, vây cánh đông đảo, nhất là quan viên nắm giữ binh quyền, trừ phi nắm giữ chứng cứ trí mạng, bằng không muốn động đến bọn họ khó khăn càng thêm khó khăn."
Kỳ Tu Niên giật mình, khóe miệng chứa đựng một tia cười nhẹ, hắn đã nói nha đầu kia bất đồng với những người khác, dám ở trước mặt hoàng thượng trực tiếp điểm ra người khả nghi, nói dễ nghe, thẳng thắn nhanh miệng, nói khó nghe, không sợ chết.
Hắn kéo chặt cương ngựa, ôm Diệp Tư Nhụy vào trong ngực. Phảng phất lần đầu nếm được tư vị không bỏ, lại càng không nguyện nhường nàng cho bất luận kẻ nào. Kỳ Tu Niên buông xuống tư thái cao ngạo, dùng giọng điệu thương lượng thật lòng nói ra: "Trẫm cần ngươi, suy nghĩ lại một chút nữa đi."
Lưng Diệp Tư Nhụy cứng đờ, nàng nghe ra trong lời này bao hàm tâm tình khác, do đó tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cần ta thị tẩm?"
"....... Coi là vậy đi."
Diệp Tư Nhụy đẩy Kỳ Tu Niên ra, nhưng hắn ôm nàng rất chặt, loại ôm nghẹt thở, trong lòng nàng bằng phẳng lại tăng thêm vài phần quỷ dị, nàng cười gượng hai tiếng: "Nếu có cơ hội, ta sẽ trở lại nhìn ngươi, làm sao khiến cho giống như sinh ly tử biệt vậy?"
Kỳ Tu Niên trong mắt lộ ra một luồng mất mát, Chi Chi đã đưa ra đáp án, nàng như trước muốn đi theo bên cạnh Tịch Tử Hằng: "Ngươi là nữ nhân của trẫm, không cho phép lại cùng Tịch Tử Hằng ngủ ở trên một chiếc giường, nếu không trẫm sẽ chém hắn."
"....... Này, ai là nữ nhân của ngươi a?" Dường như Diệp Tư Nhụy rốt cuộc tìm được chủ đề gây xung đột, nàng đột ngột cứng rắn đẩy Kỳ Tu Niên ra: "Chỉ cần ta sống một ngày, cũng sẽ không rời khỏi bên người Tịch Tử Hằng, bảo hộ hắn là sứ mệnh khiến ta tới nơi này."
Kỳ Tu Niên bị đâm xuống không thương tiếc lòng nhói đau, hắn nhấc lên cổ áo Diệp Tư Nhụy, tức giận thả lại mặt đất: "Không cho ngươi phản kháng, quân vô hí ngôn, ngươi dám thử kháng chỉ xem." Dứt lời, hắn giơ roi rời đi, tan biến đi bên ngoài cát bụi cuồn cuộn.
Diệp Tư Nhụy đứng lặng tại chỗ, mãi đến lúc bóng dáng người lao nhanh rời đi mờ nhạt không rõ, sắc mặt tươi cười mới hoàn toàn biến mất mà xoay người, nhìn lại cổng thành nhỏ như hạt vừng, tức khắc vừa tức đến hàm răng ngứa ngáy.......
.......
Đợi nàng kiệt lực rã rời đi trở về khách sạn, Tịch Tử Hằng đã trả phòng đang đợi ở lầu một. Hắn thấy khuê nữ trở về, cuối cùng trong lòng dường như kiên định, vội vàng rót một chén trà lạnh đưa Chi Chi: "Chi Chi, vì sao đi lâu như vậy?"
"Không có gì dọc đường ta đi dạo một chút." Diệp Tư Nhụy tê liệt ngã xuống trên mặt bàn, không chỉ là thân thể mệt mỏi, lòng cũng cảm thấy mệt.
Tịch Tử Hằng vuốt vuốt tóc nàng hỏi: "Hoàng thượng có dặn dò ngươi chuyện gì không?"
Không biết là Tịch Tử Hằng nhạy cảm, hay là nàng ám ảnh tâm lý, cho nên thề thốt phủ nhận: "Không có a, hắn đi cũng không quay đầu lại."
Tịch Tử Hằng như có suy nghĩ gì đáp lại, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lại một mình đi tới Vinh Đức trấn thay mình rửa sạch tội danh, nguyên nhân trong này, hắn cũng có thể mơ hồ đoán ra ba phần. Nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Chi Chi rời khỏi mình, đều là hắn ích kỷ, nữ nhi này sớm chiều làm bạn mười năm, hắn không muốn buông tay.
Diệp Tư Nhụy lười biếng tựa vào trên cánh tay hắn: "Ca, chúng ta cứ liên tục như vậy không có chỗ ở cố định đi tiếp sao?"
Tịch Tử Hằng nhu hòa cười nhẹ, tâm sinh hướng vọng nói: "Đợi lần lượt nắm được mạch lạc tham quan, sau khi tấu rõ với thánh thượng, vi phụ liền từ quan, sau đó chúng ta tìm một thôn trang nhỏ thanh tịnh an cư lạc nghiệp, Chi Chi có bằng lòng hay không?"
"Bằng lòng bằng lòng, miễn là ca hoàn toàn khỏe mạnh mà sống tiếp, ca đi đâu ta cũng theo ca đi đó." Diệp Tư Nhụy chà chà mu bàn tay hắn, không sai, nàng không nên có giây phút lưỡng lự, bởi vì người nàng yêu nhất là anh.
Điểm dừng kế tiếp - Vinh Tường thành. Một vòng chiến mới lại phải bắt đầu. Nàng nổi lên tinh thần muốn giúp Kỳ Tu Niên, ách, không đúng không đúng, giúp Tịch Tử Hằng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nàng rất chờ mong ngày trở về điền viên, làm dân chúng bình thường nhất, bắt đầu chăm sóc tốt cho cuộc sống ăn uống sinh hoạt của ca ca, để cho ca vô ưu vô lự mà sống, đây là tâm ý nàng chưa thực hiện được, cũng là mục đích duy nhất nàng xuyên qua.
.......
Chạng vạng ngày thứ hai.
Kỳ Tu Niên ngày đêm thần tốc, lúc này đã vào đến trong hoàng cung. Tiểu Lộ Tử lại một phen nước mũi một phen nước mắt mà nức nở hai canh giờ.
"Ngươi đã chịu thôi hay chưa?" Kỳ Tu Niên tựa ngửa ở trong bể, vốn muốn thanh tịnh, nhưng tiếng nức nở vụn vặt quấy nhiễu khiến hắn phiền lòng.
"Chủ tử, ô ô, người cũng biết nhiều ngày nô tài đã phải chịu đựng như thế nào, ô ô, hoàng thái hậu năm lần bảy lượt tới thăm bệnh, nhưng nô tài kiên trì ngăn cản đến cùng, người nếu nếu không trở lại......."
Kỳ Tu Niên giương tay cắt ngang: "Vất vả cho ngươi, còn có ai hỏi thăm qua bệnh tình trẫm?"
"Đại vương gia, Tứ vương gia, Ngũ vương gia, Lục vương gia, Thất vương gia, còn có các cung tần phi đều từng hỏi thăm qua nô tài.
Tiểu Lộ Tử một năm một mười bẩm báo lí do thoái thác các vị Vương gia, Kỳ Tu Niên lại im lặng lo âu suy nghĩ thật lâu, khóe miệng dâng lên một tia cười nhạt không dễ phát hiện: "Biết rồi, lui ra."
"Xú nha đầu!....... Chủ tử người sẽ không thả đi chứ?"
"Nàng không trốn khỏi thoát lòng bàn tay trẫm, đi xuống đi." Kỳ Tu Niên chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần. Vẫn là câu nói kia, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không thu phục được, còn làm hoàng thượng làm cái gì. Đợi hắn tu dưỡng mấy ngày, sẽ tìm nàng tính sổ cũng không muộn.
-------