Chương 34: "Tình địch" gặp mặt, ghen tuông đỏ mắt
Tịch Tử Hằng đang trên đường đi ra khỏi nhà lao, đại khái từ miệng đội trưởng nhà lao nghe được một... hai..., hơn nữa gặp bắt thoáng qua Tri Phủ nâng gông xiềng, cũng không cần hỏi nhiều. Từ sau khi Tịch Tử Hằng vào lao ngục, vẫn bị trạng thái ngồi chờ chết bủa vây, đối với việc phát sinh trong án mạng đêm đó quả thật hắn đã quên không còn một mảnh, đương nhiên, hắn không tin mình đã gϊếŧ người, nhưng nhiều chứng cứ bất lợi làm cho hắn không cửa giải oan, sâu sắc là cảm giác thẹn với hoàng thượng. Còn có, tận đáy lòng người duy nhất hắn không bỏ xuống được đó là Chi Chi."Ca!" Diệp Tư Nhụy vẫn mặc nam trang, thấy Tịch Tử Hằng hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi nhà tù, nước mắt lập tức tuôn ra.
Tịch Tử Hằng giơ tay lên che che ánh sáng, cuộc sống không có thiên lý trong lao ngục làm cho cả người hắn vừa nhìn tiều tụy không chịu nổi. Diệp Tư Nhụy xé toang râu giả gục trong lòng Tịch Tử Hằng, thế nhưng Tịch Tử Hằng gót chân không vững, ngã nhào trên đất, trên đời này nữ tử nhiệt tình ôm hắn như vậy duy nhất chỉ có....... "Chi Chi?"
Diệp Tư Nhụy hít một hơi, nước mắt lưng tròng lần lượt gỡ từng sợi tóc rối lộn xộn của Tịch Tử Hằng vuốt cho chỉnh tề: "Thấy ca không có việc gì ta an tâm, ô ô....... Ca ta rất nhớ ngươi......." Lời còn chưa dứt nàng lại lần nữa nghẹn ngào, bởi vì Tịch Tử Hằng đã gầy gò không còn hình người, thì ra tiểu Diêm Vương chọn nàng không phải là thoáng qua, sứ mệnh thực sự của nàng là tới cứu ca thoát khỏi khổ ải, cảm tạ Diêm Vương gia.
Tịch Tử Hằng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, hắn có thể còn sống để được nhìn khuê nữ một lần nữa, đủ để: "Chi Chi đừng khóc, là tại vi phụ làm việc không thuận lợi, làm việc thiếu thận trọng, mới dẫn đến vừa rời kinh thành liền bị người hãm hại."
Diệp Tư Nhụy mạnh mẽ lắc đầu, tức giận bất bình nói: "Khi ca còn chưa rời kinh những kẻ phạm pháp đó đã sắp đặt cạm bẫy, một con mọt sách như ca ngoại trừ đọc sách đâu hiểu nhân gian hiểm ác đáng sợ?! Còn có Kỳ Tu Niên lăn lộn, biết rõ ngươi đi chuyến này nguy cơ tứ phía còn ở một bên xem kịch vui, bình tĩnh đùa giỡn!" Không đợi Tịch Tử Hằng tiêu hóa hết, nàng lại thuyết giáo: "Chẳng qua như vậy cũng tốt, ngã một lần khôn hơn một chút, kinh nghiệm dựa vào tích lũy mà có, ai không ngã xuống vài lần chắc là sẽ không trưởng thành."
"......." Tịch Tử Hằng đối mặt khuê nữ đĩnh đạc mà nói nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này hắn tương đối quan tâm tên một người: "Chi Chi mới vừa rồi nhắc tới người nọ có phải....... Hoàng thượng?"
Lúc này Diệp Tư Nhụy mới nhớ tới còn có một người danh hào thần bí: "Đúng vậy, Kỳ Tu Niên đang chờ ngươi ở khách sạn đấy, thiếu chút nữa ta quên chính sự, hắc hắc."
Tịch Tử Hằng trong con ngươi cả kinh: "Tại sao Hoàng thượng lại đích thân đến Vinh Đức trấn? Sao ngươi dám gọi thẳng tính danh hoàng thượng?"
"Cái này sao......." Diệp Tư Nhụy lại không thể thẳng thắn nói với ca: hoàng thượng là do ta bắt cóc đến....... Cho nên nàng nhìn trái nhìn phải mà nói: "Ca đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước được không?"
Diệp Tư Nhụy nâng Tịch Tử Hằng đứng dậy, Diệp Tư Nhụy lại vội vàng giúp ca phủi phủi bụi đất trên áo, nhón chân lên vuốt vuốt tóc ca ca, vén ống tay áo lên lau đi vết bẩn trên gương mặt hắn. Lần đầu Tịch Tử Hằng cảm nhận được khuê nữ tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, trong lòng hắn cuồn cuộn một trận ngũ vị tạp trần, nữ oa điên mười sáu năm rốt cục đã trưởng thành, lại hiểu chuyện, thậm chí còn học được hiếu thuận với mình, không khỏi bắt đầu sinh một loại cảm giác trấn an kiếp này không bỏ sót.
"Đi gặp hoàng thượng trước đi." Tịch Tử Hằng đối với hoàng thượng rất cảm kích và xấu hổ cắn rứt, xuất quân không thuận lợi, phụ sự coi trọng của hoàng thượng.
Diệp Tư Nhụy vặn vẹo, nhưng mà hắn sớm muộn thế nào cũng sẽ biết chuyện nàng tự mình vào cung, bằng không nàng thật bịa không ra một lý do tự bào chữa hoàn mỹ, hơn nữa tiểu tử thiếu đạo đức Kỳ Tu Niên chắc chắn sẽ không phối hợp với mình.
"Ngươi cho vi phụ hay, là đang trên đường tìm vi phụ vừa vặn vô tình gặp được hoàng thượng sao?" Tịch Tử Hằng cho rằng cách nói hợp lý nhất không gì hơn điều này, có thể Chi Chi vừa vào Vinh Đức trấn liền biết được hắn gặp phải đại nạn, do đó ngăn cản hoàng kiệu cáo trạng.
"Không khác bao nhiêu đâu......." Diệp Tư Nhụy mập mờ chọn từ mà trả lời, bây giờ cố sự phải truy nguyên đến một đoạn gặp nhau tương đối hoang đường, cho dù nàng nói cho Tịch Tử Hằng đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ sợ hắn ngoại trừ há hốc mồm cũng không làm được biểu tình khác.
"Trước đây vi phụ thường tán thưởng hoàng thượng tính tình ôn hòa, hiền quân thâm minh đại nghĩa, nếu vi phụ vẫn may mắn được dốc sức vì hoàng thượng, nhất định phải tận trung chức thủ, cúc cung tận tụy."
"Ca sùng kính hoàng thượng như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà ngập lụt không thể cứu vãn." Diệp Tư Nhụy chanh chua mở miệng. Nàng thừa nhận, lần này có thể thuận lợi cứu ca ca ra, đương nhiên Kỳ Tu Niên không thể không có công, nhưng nội tâm hắn cũng không thể coi là người tốt gì, Tịch Tử Hằng đối với Kỳ Tu Niên chỉ biết một mà không biết hai.
Tịch Tử Hằng vuốt vuốt mái tóc nàng, trong con ngươi xẹt qua một luồng ánh sáng nhu hòa: "Ở trong lòng vi phụ, đối ngoại, là hoàng thượng nặng nhất, đối nội, Chi Chi mới là người vi phụ coi trọng nhất."
Diệp Tư Nhụy ngây ngất nâng lên khóe miệng, mấy ngày bôn ba lao lực, lo lắng đề phòng, lo âu bất an, đều được lời nói vừa ấm áp vừa lại thật thà của ca ca chữa lành, đáng giá, vẫn là câu nói kia, chỉ cần là chuyện vì ca, góp một mạng của nàng cũng không có gì đáng kể.
Mặt trời chiều dừng trên thân ảnh hai người ôm nhau, chậm rãi nhắm hai mắt, hưởng thụ thời gian an nhàn sóng yên biển lặng này.
-------
Trở lại khách sạn, Diệp Tư Nhụy đã báo cho Tịch Tử Hằng biết: Hoàng thượng chuyến này cải trang vi hành, do đó khắp nơi phải khiêm tốn.
Trong quá trình Kỳ Tu Niên cùng Tịch Tử Hằng nói chuyện với nhau, cũng không đề cập về chuyện liên quan tới Diệp Tư Nhụy. Hoàng thượng không đề cập tới, Tịch Tử Hằng tất nhiên không tiện hỏi nhiều. Kỳ Tu Niên đem chân tướng lần hãm hại này giải thích một phen, cũng chỉ ra chuyến này Tịch Tử Hằng phải chịu ủy khuất. Tịch Tử Hằng lại biểu hiện chấp nhận toàn bộ, dù sao hoàng thượng cai quản quốc gia không dễ, nhân tâm cách đỗ bì (khó đoán được tâm trí con người), thiện ác lại không viết ở trên mặt, trái lại hắn nghĩ phương thức hoàng thượng thử phẩm chất người một nhà rất hay.
Nói xong chính sự, dĩ nhiên chính là sắp xếp bước tiếp theo trong kế hoạch diệt trừ hôn quan. Kỳ Tu Niên cũng bóng gió nói với Tịch Tử Hằng lần hãm hại này vẫn chưa nhằm vào hắn, mà mũi nhọn thấm nọc độc chính là chỉ về phía hoàng quyền.
Tri phủ tự sát mà chết, đầu mối mới vừa sờ được lập tức bị chặt đứt, mà sau khi trải qua biến cố lần này, kẻ núp trong bóng tối nhất định càng thêm thận trọng, Tịch Tử Hằng lúc này mới chợt hiểu ra, chuyến này gánh vác trách nhiệm có bao nhiêu trọng đại, không chỉ muốn diệt trừ tham quan ô lại, còn phải bắt được những kẻ vô sỉ đang thèm nhỏ dãi ngôi vị hoàng đế, quan lại bao che cho nhau, lừa trên gạt dưới, hoàng thượng chính là muốn lợi dụng mấy con tôm nhỏ này câu cá lớn.
"Hoàng thượng đích thân vì vi thần giải tội, vi thần không thể báo đáp, vi thần nhất định tra xét vạch trần chân tướng độc thủ phía sau màn này, tạ ơn ân cứu mạng của hoàng thượng." Tịch Tử Hằng quỳ xuống đất hành đại lễ, Chi Chi giáo huấn rất đúng, thực tiễn đưa đến hiểu biết chính xác, nếu lại phạm phải sai lầm giống như trước chính là kẻ tầm thường.
Kỳ Tu Niên mỉm cười: "Người ngươi nên cảm kích, là Chi Chi."
Tịch Tử Hằng khó hiểu nâng mâu: "Tiểu nữ của vi thần?....... Thỉnh hoàng thượng chỉ rõ."
Kỳ Tu Niên nhấp một ngụm trà, lại đem vấn đề trả lại cho Tịch Tử Hằng: "Vì sao ngươi không đi tự mình hỏi nàng?"
Tịch Tử Hằng tất nhiên là không hiểu ra sao: "Chẳng lẽ không phải là tiểu nữ chặn hoàng kiệu thay vi thần đòi công đạo?"
Kỳ Tu Niên giương môi cười như không cười: "Nàng nói gì, đó chính là vậy." Nếu Chi Chi không muốn giải thích, hắn càng lười nói, chủ yếu là nói ra vừa ly kỳ lại vừa dài.
Tịch Tử Hằng không biết là ảo giác hay là thế nào, hắn dường như thấy từ đáy mắt hoàng thượng một loại tâm tình khác: "Tiểu nữ làm việc lỗ mãng, nếu có chỗ bất kính, mong hoàng thượng khai ân."
Kỳ Tu Niên thong thả nháy nháy mắt, bất kính? Chỉ bằng Chi Chi sắc bén mở miệng, chết một trăm lần cũng không phải làm quá.
Diệp Tư Nhụy đợi ở cửa sắp qua hai canh giờ, thật sự hết kiên nhẫn mới gõ cửa phòng, ca ra khỏi ngục giam còn chưa được ăn cơm đâu, chuyện trọng yếu hơn nữa cũng không thể nhất thời thảo luận làm ngay bây giờ đi?
Đợi Kỳ Tu Niên đáp ứng, Diệp Tư Nhụy ló vào nửa thân mình, coi thường sự tồn tại của Kỳ Tu Niên trực tiếp nhìn về phía Tịch Tử Hằng cười khanh khách: "Ca, ta thỉnh phòng bếp làm đồ ăn ngon cho ca, nếu không ăn sẽ nguội lạnh."
Tịch Tử Hằng không tự chủ cười lên, sau đó hướng sang Kỳ Tu Niên, cung kính nói: "Nếu Hoàng thượng không chê, vi thần hầu hạ hoàng thượng dùng bữa."
Vẫn là Tịch Tử Hằng tri thư đạt lễ, Kỳ Tu Niên trong lòng mắt trợn trắng, đường đường ngôi cửu ngũ ngồi nơi này, cư nhiên không hỏi hắn có đói bụng không? Không quy không củ, đợi sau khi hồi cung, nhất định phải lần nữa học cấp bậc lễ nghĩa từ đầu đến chân.
Diệp Tư Nhụy đâu cam chịu để Tịch Tử Hằng hầu hạ Kỳ Tu Niên ăn cơm, nàng tâm bất cam tình bất nguyện mà lệnh điếm tiểu nhị bưng thức ăn vào trong phòng, tự mình múc một chén lớn đầy cơm trắng đưa cho Kỳ Tu Niên, nhưng trước mặt Tịch Tử Hằng ngoài cơm ra, còn thêm một chén canh gà. Nhìn phân lượng canh gà nhất định là không có phần của Kỳ Tu Niên.
Kỳ Tu Niên vội ho một tiếng, hắn là hoàng thượng than ôi, sao có thể bên trọng bên khinh như vậy?!
Diệp Tư Nhụy làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, chỉ lo gắp rau gắp thịt cho Tịch Tử Hằng, chỉ chốc lát sau, từng phần trong các món ăn ngon miệng nhất đều đã hiện ra ở trong đĩa nhỏ trước mắt Tịch Tử Hằng.
Tịch Tử Hằng thấy hoàng thượng sắc mặt không tốt, cảm giác lúng túng sâu sắc hòa hoãn nói: "Tiểu hài tử không hiểu quy củ, hoàng thượng chớ trách." Nói xong, hắn cầm lấy một bộ chén đũa sạch sẽ gắp rau thay hoàng thượng. Nhưng chiếc đũa còn chưa gắp đến đồ ăn lại bị Diệp Tư Nhụy lấy đi, nàng ôn nhu như nước nói: "Ca, ăn của ngươi đi, ta tới hầu hạ hoàng thượng."
Kỳ Tu Niên nghiêng qua liếc Diệp Tư Nhụy một cái, nhưng Diệp Tư Nhụy khi đối mặt hắn nụ cười lập tức biến mất, hắn khinh thường khẽ hừ, buông chén đũa khoanh tay, đều giận đến no rồi, còn ăn cái gì mà ăn?
Tịch Tử Hằng thấy hoàng thượng không động đũa, cũng không dám động đậy, đây là quy củ. Diệp Tư Nhụy lặng yên đi đến phía sau Kỳ Tu Niên, dùng sức chọc chọc lưng hắn nhắc nhở, cảnh cáo hắn đừng rỗi việc giở trò cáu kỉnh lộn xộn.
Kỳ Tu Niên tiếp tục bày ra tạo hình trầm mặc, Diệp Tư Nhụy nặn ra giữa hàm răng vài lời coi như giọng điệu ôn nhu: "Hoàng thượng, người muốn ăn cái gì phân phó dân nữ một tiếng."
Kỳ Tu Niên chỉ chỉ gì đó nóng hôi hổi trước mặt Tịch Tử Hằng: "Trẫm cũng muốn uống canh gà."
Tịch Tử Hằng tức khắc dâng lên, nhưng Kỳ Tu Niên xua tay cự tuyệt.
Diệp Tư Nhụy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một chút cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bằng không Tịch Tử Hằng nhất định sẽ vì mình không lễ phép mà không ngừng dập đầu xin lỗi. Nàng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: "Hoàng thượng gần đây hoả khí lớn, không bằng uống canh trứng gà đi?"
Kỳ Tu Niên quay đầu qua bên, một bộ thần thái tiểu hài tử cáu kỉnh, hôm nay không thể không uống canh gà.
Chẳng qua nhắc tới việc này cũng có chút kỳ hoặc, mặc dù hoàng thượng cải trang xuất hành cũng nên mang theo một nô tài ở bên cạnh hầu hạ chứ? Nếu không ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng do ai xử lý?
Sớm biết vậy đã để đầu bếp làm nhiều thêm một chén, trong chén canh gà này phải bỏ thêm nhiều loại phối liệu bổ khí bổ huyết, chủ yếu là nàng không nghĩ tới Kỳ Tu Niên lại có thể sẽ vì một chén canh gà bình thường không có gì lạ, không hề che giấu bày ra tâm tình trước mặt Tịch Tử Hằng: "Dân nữ sẽ đi ngay bây giờ nấu một chén canh gà giống như đúc cho người, hai vị ăn trước có được hay không?"
Kỳ Tu Niên hài lòng cười cười, cầm lấy đũa bắt đầu, Tịch Tử Hằng thấy hoàng thượng ăn, mới lại bưng lên chén cơm, Kỳ Tu Niên còn giương tay dỗ nàng đi nhanh đi. Sau đó trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt của nàng.
"......." Diệp Tư Nhụy đứng ở ngoài cửa hít thở thật sâu làm dịu tâm tình, bầu không khí mới mẻ như vậy, nàng không nên hung bạo nóng nảy!
-------