Điên Tù Hoàng

Chương 33

Chương 32: Chân tướng cơ bản rõ ràng
"Ta muốn hỏi, quan phủ dám vu oan giá hoạ phạm nhân sao?" Diệp Tư Nhụy vừa đi vừa hỏi.

"Không dám." Kỳ Tu Niên trả lời chém đinh chặt sắt. Hiến pháp đương triều có minh văn quy định: Một khi chứng thực phạm nhân là bị vu oan giá hoạ, nhẹ thì bãi quan, nặng thì liên luỵ cửu tộc.

"Tịch Tử Hằng rõ ràng không có gϊếŧ người tại sao phải......." Diệp Tư Nhụy lẩm bẩm: "Ta nghe nói Tịch Tử Hằng cũng không phải là tự mình đi vào thanh lâu, lúc đó dường như đã uống nhiều rồi, có lẽ phục dụng cái gì mê hồn tán mê huyễn dược vật các loại?"

"Người chết lõa thể mà chết, trước khi chết phát sinh giao hợp, đây chính là ngươi nói." Kỳ Tu Niên cũng muốn giúp Tịch Tử Hằng lật lại bản án, nhưng chứa nhiều nhân tố bất lợi dẫn đến án này khó khăn chồng chất.

"Từ kết quả kiểm nghiệm thi thể, quả thực trước khi chết phát sinh hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙©......" Vùng xung quanh lông mày Diệp Tư Nhụy vắt thành một đường, cổ đại không có cách nào phân tích bài tiết thuộc về ai. Nhưng nàng cũng từng gặp phải loại án lệ này: Một nam một nữ đang phát sinh quan hệ thì nam nhân bởi tâm tình vô cùng phấn khởi bóp chết tươi người yêu, nam nhân biếи ŧɦái sau lại chạy tới tự thú. Lúc đó Diệp Tư Nhụy nghe được quá trình án mạng, thực sự là khó có thể chấp nhận. "Tịch Tử Hằng cư nhiên đi kỹ viện chơi gái! Cho dù không có gϊếŧ ai cũng không nên lêu lổng ở cái loại địa phương đó!"

"Tránh nặng tìm nhẹ." Kỳ Tu Niên rốt cuộc nhìn ra, mặc kệ Tịch Tử Hằng có phải hung thủ hay không, Chi Chi một lòng phải vì Tịch Tử Hằng tẩy sạch.

"Tịch Tử Hằng không thể nào là hung thủ, hắn không có động cơ gϊếŧ người lại càng không biếи ŧɦái!" Lại còn một bên giội nước lạnh: "Sát nhân sẽ vì tài hoặc là có cừu oán, nhân phẩm của Tịch Tử Hằng nếu như không tốt ngươi sẽ để cho hắn làm tuần tra Ngự Sử sao? Chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi ánh mắt mình?"

"Ngươi đừng đem trách nhiệm đẩy trên người trẫm, trẫm chỉ gặp qua hắn vài lần mà thôi, chính như lời ngươi nói, trẫm cũng có thời điểm nhìn sai, chẳng hạn như tri phủ Vinh Đức trấn, lúc trước tiền nhiệm cũng rất thanh liêm, bất luận thị phi đen trắng, nắm chứng cứ hãy nói." Kỳ Tu Niên chỉ là nói ra sự thực, phàm là người sẽ thay đổi, và nhất thành bất biến, là trú đóng ở đáy lòng tham cùng du͙© vọиɠ.

Diệp Tư Nhụy thân là cảnh sát hình sự đương nhiên biết tầm của quan trọng của chứng cứ, trong lòng nàng có lửa không thể nào trút hết, thấy trên đường có mấy bách tính dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, nàng nhìn xuống trang phục của mình, tức khắc kéo mở cổ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy kỹ nữ à?!"

"......." Kỳ Tu Niên vội ho một tiếng kéo kéo ống tay áo nàng: "Ngươi điên rồi?"

Diệp Tư Nhụy lắc lắc cổ tay, dứt khoát hẳn hoi đi đến Tri Phủ nha môn: "Ta chính là kẻ điên, hiện tại tìm Lý Tiểu Tam lấy chứng cứ đi, hôm nay hắn không nói nguyên cớ cho tỷ tỷ thì đừng hòng rời đi!"

Kỳ Tu Niên nhìn chăm chú bóng lưng hấp tấp của nàng, cười trừ.

-------

Diệp Tư Nhụy không tiện đứng ra tìm người, do đó chỉ có thể xin Kỳ Tu Niên gấp rút giúp dẫn Lý Tiểu Tam từ trong tri phủ ra. Chẳng qua điểm này cũng rất kỳ quái, nếu như tri phủ có ý đồ bất chính sao lại phái gia đinh khuôn mặt quen thuộc đưa Tịch Tử Hằng đi thanh lâu? Tri phủ làm như vậy chẳng phải là quá sơ suất? Lại là giấu đầu hở đuôi....... Nguyên nhân trong này chỉ có thể đợi đến lúc chộp được Lý Tiểu Tam lại nói.

Kỳ Tu Niên phát hiện mình đã thành chân chạy việc giúp Chi Chi, hắn nhất thời lơ là sao nhãng liền đáp ứng, nha đầu kia còn dám nói hắn không đối tốt với nàng? Thiên lý bất dung.

Nửa đêm gõ vang cửa chính chỗ ở của tri phủ có hơi quá, cho nên quản gia ló đầu ra liền muốn mắng người, nhưng Kỳ Tu Niên đã lấy ra một thỏi bạc, quản gia thu bạc thí điên thí điên gấp rút giúp gọi Lý Tiểu Tam, chỉ chốc lát sau đã dẫn Lý Tiểu Tam mơ mơ màng màng đến.

Lý Tiểu Tam cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng có chút thiếu tâm nhãn, xoa xoa con mắt ngu ngu hồ hồ đi theo Kỳ Tu Niên. Diệp Tư Nhụy thấy hai người một trước một sau tới gần, lấy khăn tay che mặt không để lộ thân phận.

"Công tử, ngài muốn dẫn tiểu nhân đi nơi nào?" Lý Tiểu Tam đần độn đi hai dặm đường rốt cục mới tỉnh.

Diệp Tư Nhụy "Xoẹt" một cái từ phía sau cây nhảy ra, nắm chặt cổ Lý Tiểu Tam, một phen kéo vào trong bụi cỏ. Kỳ Tu Niên làm như không có chuyện gì xảy ra đứng canh chừng bên đường, chuyện khảo vấn người Chi Chi là người trong nghề.

Diệp Tư Nhụy trói gô Lý Tiểu Tam trên tàng cây, Lý Tiểu Tam tuổi còn nhỏ chưa từng rơi vào tràng diện này, sợ tới mức bắp chân chuột rút: "Nữ, nữ hiệp....... Ngài muốn làm gì a?"

Diệp Tư Nhụy "Sưu" chặn ngang cây côn trên cổ Lý Tiểu Tam:

"Tính danh."

"Lý Tiểu Tam."

"Tuổi tác."

"Chí học chi niên." (được hiểu như độ tuổi, đại biểu cho khoảng 15 tuổi)

"....... mấy tuổi!"

"Mười, mười sáu."

"Có quen biết Tịch Tử Hằng hay không?"

"Không biết."

Diệp Tư Nhụy dùng côn đánh khẽ đầu Lý Tiểu Tam một cái: "Chính là thư sinh ngươi đưa vào Hồng Tiên lâu."

Lý Tiểu Tam tức khắc gật đầu: "Đó không phải là trướng phòng (phòng thu chi/kế toán) tiên sinh mới tới sao? Họ Lý tên Hằng."

Diệp Tư Nhụy đảo mắt: "Ngươi nói người nọ làm đương sai ở Tri Phủ?"

"Đúng là, Tri Phủ lão gia rất coi trọng hắn, nhưng bắt đầu làm việc chưa được ba ngày đã gây ra án mạng."

"Đêm đó hắn uống rượu mua vui cùng với người nào?"

"Cùng Tri Phủ lão gia, trướng phòng tiên sinh uống được ba chén là cùng, tửu lượng không bằng ai, ta nói với ngài......."

"Câm miệng, hỏi cái gì nói cái nấy!"

"......." Lý Tiểu Tam tội nghiệp cúi đầu nghe theo.

"Sau đó vì sao tới Hồng Tiên lâu?"

"Tri Phủ lão gia nghe nói hắn còn chưa có nương tử, Tú bà tử của Hồng Tiên lâu lại là tình nhân của lão gia, cho nên mang Lý trướng phòng đi vui đùa......."

Diệp Tư Nhụy hai mắt tỏa sáng: "Khoan! Tri Phủ cùng Tú bà tử gian díu?"

Lý Tiểu Tam thấy nữ hiệp rất hung hãn, tri vô bất ngôn (biết gì đều nói hết) trả lời: "Toàn thành không ai không biết không ai không hiểu, mọi người giả ngu mà thôi."

"Đêm đó ngươi nhìn thấy Thúy Hồng không? Ai phân phó ngươi chọn Thúy Hồng?"

"Xem ngài hỏi kìa, đương nhiên là lão gia an bài, tiểu nhân có thể có can đảm này sao? Ôi......." Lý Tiểu Tam lại ăn một gậy, hắn run rẩy môi nghiêm túc trả lời: "Nhìn thấy, chúng tôi vào cửa thì Thúy Hồng đang tô mày kẻ mắt, thấy chúng tôi vào cửa còn rất không sẵn lòng, nhưng Thúy Hồng điêu ngoa cũng không dám đắc tội tri phủ, chẳng qua nàng ầm ĩ vài câu với tú bà tử, trừng ta vài lần, lúc tiểu nhân đỡ Lý trướng phòng lên giường liền hồi phủ phục mệnh."

"Lúc ấy nàng kia có hành động khác thường gì không? Chẳng hạn như thần trí hoảng hốt, hoặc là sắc mặt không tốt?"

"Không có, người đàn bà chanh chua kia mồm mép rất lưu loát, cãi nhau ầm ĩ với Tú bà tử một hồi dáng vẻ cũng không trì trệ, sắc mặt có tốt hay không tiểu nhân thật không biết, bởi vì nàng trang điểm đậm nhìn không ra sắc mặt tốt hay xấu."

"Hơn nửa đêm nếu không muốn tiếp khách vì sao còn trang điểm?"

"Vậy ngài phải hỏi Thúy Hồng đi nha....... Ôi! Ô ô, ngài sao cứ đánh mãi a......."

Lần này Diệp Tư Nhụy đúng thật là nặng tay, nàng cởi trói cho Lý Tiểu Tam, giúp xoa xoa đầu, sau đó nhìn chằm chằm Lý Tiểu Tam không chuyển mắt 10 phút, Lý Tiểu Tam ngoài sợ hãi quả thật không có trạng thái chột dạ, xem ra Lý Tiểu Tam không phải tội phạm gϊếŧ người, hoặc Lý Tiểu Tam chẳng qua là vô ý trở thành đồng phạm.

Diệp Tư Nhụy chán nản thở dài, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc đưa cho Lý Tiểu Tam: "Chuyện đêm nay đừng nói cho bất luận kẻ nào, lấy tiền mua kẹo ăn đi."

Lý Tiểu Tam chưa từng sờ qua nguyên bảo như thế, nước miếng đều rớt xuống, hắn liên tục cúi người tạ ơn: "Đêm đó Thúy Hồng mắng người thì có nói một câu rất kỳ quái....... Nàng nói đợi nhân tình nữa."

Diệp Tư Nhụy lại cho hắn một quyền: "Sớm không nói sớm không nói! Nhân tình của nàng là vị phú thương kia sao? Ngươi đã gặp người đó sao?"

Lý Tiểu Tam xoa xoa đầu, ngây ngô cười: "Thanh lâu cô nương gặp ai cũng nói là nhân tình. Phú thương nữ hiệp nói tiểu nhân chưa từng gặp."

"Quay về đi, có việc sẽ gọi ngươi." Diệp Tư Nhụy giương tay lên dỗ hắn, Lý Tiểu Tam tay nắm nguyên bảo vui mừng nhảy nhót rời đi.

-------

Diệp Tư Nhụy như có điều suy nghĩ đi ra phía sau cây, Kỳ Tu Niên tự mình nghe đại khái. Hai người bọn họ trầm mặc không nói, lại bỗng nhiên trăm miệng một lời nhắc tới "Phú thương"....... Diệp Tư Nhụy cùng Kỳ Tu Niên đầu ngón tay đối đầu ngón tay ngẩn người: "Phú thương kia quả thực rất khả nghi, bình thường Lý Tiểu Tam ra vào Hồng Tiên lâu đều chưa từng thấy người này, chứng minh hắn cố ý trốn tránh?"

"Hắn trốn như thế nào? Dù sao cũng phải tầm hoan tác nhạc?" Kỳ Tu Niên đã nghĩ đến một điểm khác, nhưng lúc này vẫn không thể xác định suy đoán

"Thúy Hồng khi còn sống không ai nán lại tiếp xúc, có phú thương chuộc thân dẫn tới càng thêm kiêu hoành bạt hỗ (rất kiêu ngạo, ngang ngược làm càn, không coi ai ra gì), tất cả mọi người không lý tới nàng thì nàng đã hoàn toàn bị cô lập, người khác sẽ không quan tâm nhất cử nhất động của nàng." Diệp Tư Nhụy vừa đi vừa phân tích, điểm ấy Kỳ Tu Niên nói không sai, phú thương không phải là ham muốn sắc đẹp Thúy Hồng, nếu không tầm hoan tác nhạc hà tất thay nàng chuộc thân, do đó vấn đề nằm ở động cơ. Có thể nói phú thương có động cơ gϊếŧ người, hắn đi vào gian phòng của Thúy Hồng lúc nào? Bề ngoài giống như đêm đó hết thảy mọi người đều không thấy phú thương xuất hiện.

"A a a a! Hung thủ ngươi lăn ra đây cho ta......." Diệp Tư Nhụy ngửa mặt lên trời phát tiết.

"......." Kỳ Tu Niên dịch sang bên cạnh vài bước, thái độ điên lại nổi lên.

"Tịch Tử Hằng cải danh đổi họ trà trộn vào Tri Phủ tất nhiên là vì kiểm toán, Tri Phủ nắm lấy nhược điểm Tịch Tử Hằng không dám bại lộ thân phận. Bổn triều chém gϊếŧ quan viên tam phẩm trở lên cần do trẫm đích thân thẩm tra, tri phủ suy đoán hiểu được rõ ràng giả bộ hồ đồ, tại chỗ trị tội, còn cố ý trên lệnh chém gϊếŧ không ghi chú rõ tục danh Tịch Tử Hằng, độc thủ phía sau màn nhất định là tri phủ, nhưng cho dù trẫm biết được là hắn cũng không có chứng cứ." Kỳ Tu Niên căn bản nắm nguyên nhân hậu quả, người là không chạy được, chẳng qua tri phủ quả thực đủ thông minh, giống như tên móc túi trộm đồ lại tiện tay đẩy, người bị hại chỉ có thể tự nhận không may, lại vô kế khả thi.

Lúc đó Tịch Tử Hằng uống đến thần chí mơ hồ, sau khi tỉnh lại thấy Thúy Hồng thân thể trần trụi chết ở trước mặt chắc chắn bối rối, thậm chí sợ hãi choáng váng liền nhận tội, còn hung thủ gϊếŧ người chân chính đã bỏ trốn mất dạng." Lúc Kỳ Tu Niên phân tích hết đoạn này, Diệp Tư Nhụy đột nhiên nắm lấy cổ tay Kỳ Tu Niên: "Ngươi là hoàng đế đương triều quyền uy tối cao, đã phân tích rõ ràng như vậy, thì không thể để Tịch Tử Hằng vô vọng chết oan đúng không?"

"Đây là hai chuyện khác nhau, không có bằng chứng trẫm làm sao định Tri Phủ có tội?"

Diệp Tư Nhụy hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng phú thương kia rốt cuộc dáng dấp ra sao cũng không biết, trừ phi trong phòng người chết lưu lại chứng cứ gì....... Nghĩ vậy, Diệp Tư Nhụy bước nhanh về phía Hồng Tiên lâu, quan phủ niêm phong tra xét gian phòng Thúy Hồng, chứng cứ trong phòng sẽ không bị phá hủy, vẫn có hy vọng.

Kỳ Tu Niên chậm rãi đi theo phía sau nàng, nha đầu kia tựa như chơi với máu gà, tựa hồ không chạm được tới đáy thì ngay cả ngủ cũng không cần.

Đợi trở lại bên ngoài Hồng Tiên lâu, Kỳ Tu Niên kéo Diệp Tư Nhụy về đi về phía sau Hồng Tiên lâu, Hồng Tiên lâu sừng sững một góc ngã ba đường, mặt tiền đối mặt với đường cái lớn, còn lại phía sau là nơi ở và biệt viện, phía đông là những công trình kiến trúc khác, phía tây là đường phố. Kỳ Tu Niên liền lôi kéo Diệp Tư Nhụy đi về đường mặt phía tây, Diệp Tư Nhụy không rõ cho nên đuổi theo: "Làm sao đó, ta còn phải đi tìm chứng cứ nữa."

Kỳ Tu Niên cười mà không nói, đi đến phía tây Hồng Tiên lâu, hắn một tay chỉ tầng thứ hai thanh lâu, một gian phòng tối đèn: "Nếu không đoán sai, gian phòng kia là phòng Thúy Hồng tiếp khách."

Diệp Tư Nhụy giật mình, nhìn lại theo hướng tay Kỳ Tu Niên chỉ....... trong đầu nàng tức khắc kiểm lại bố cục Hồng Tiên lâu một chút, trên bệ cửa phòng tắt đèn lầu hai, sa trướng màu hồng theo gió phất phới, nàng lại nhìn một chút cửa sổ men theo tường bao xuống đường phố, tức khắc hưng phấn hé nửa miệng: "Dấu giày dấu giày! Nếu đêm đó có ai thừa dịp chui vào gian phòng Thúy Hồng gϊếŧ người, nhất định sẽ lưu lại dấu giày! Hơn nữa leo tường tiến vào phòng cũng sẽ lưu lại manh mối, bất luận có bắt được hung phạm hay không, ít nhất có thể chứng minh đêm đó có người đã tiến vào phòng ngủ Thúy Hồng, hơn nữa Thúy Hồng từng có dấu hiệu trúng độc, tri phủ phải lật lại bản án điều tra lại từ đầu!"

Kỳ Tu Niên rất hài lòng Chi Chi ngộ tính cao, hắn tùy tay vỗ vỗ đầu nàng: "Xú nha đầu, thực thông minh."

"......." Diệp Tư Nhụy khóe miệng cứng đờ, nàng lúc này mới phản ứng lại từng việc xảy ra, vụ án này cho tới bây giờ đã phá hơn phân nửa, dường như đều là Kỳ Tu Niên đưa ra gợi ý.

"Ngươi đã sớm phát hiện ra điểm mờ ám rồi có phải hay không? Cố ý không nói cho ta......."

"Aiz?....... Trẫm một mực hành sự theo như chỉ thị của ngươi nha." Lời này Kỳ Tu Niên cũng không đùa bỡn Chi Chi, hắn đúng là theo từng bước phân tích được đến kết quả, nếu không phí nhiều công sức làm gì?

Diệp Tư Nhụy bỗng nhiên cho Kỳ Tu Niên một cái đại hùng ôm, mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, đầy đầu đều là nỗi băn khoăn, thoáng cái coi như giải thoát được hơn phân nửa, nàng vỗ vỗ lưng hắn: "Ngươi thật thông minh, làm hoàng đế là lựa chọn tốt nhất."

Kỳ Tu Niên nhận mà không thẹn còn ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vị trí khuôn mặt: "Cho phép ngươi hôn trẫm một cái."

"......." Diệp Tư Nhụy đẩy Kỳ Tu Niên ra, đạp lên mũi lên mặt tiểu tử thiếu đạo đức, còn cho phép?

Đợi nàng quay trở về Hồng Tiên lâu, Kỳ Tu Niên mới cười híp mắt xoay người trở về khách sạn, chuyện tìm chứng cứ đến đây thuận theo Chi Chi đi, bằng không ngã xuống nàng sẽ càng "Xấu hổ vô cùng", ha ha, trước đi ngủ, mệt mỏi rồi.

-------