Chương 24: Ngươi chính là cô gái kia?
Cho Kỳ Tu Niên uống xong chén thuốc thứ tư đã là rạng sáng ngày kế tiếp, uống xong một chén này là tạm thời đại công cáo thành. Diệp Tư Nhụy làm quần quận hai ngày, cơn buồn ngủ đã vây đánh. Nhưng lang trung dặn dò năm ba thứ, phải chờ bệnh nhân toát mồ hôi, sau đó mặt mày hồng hào mới tính là hoàn toàn chữa khỏi, nếu không còn phải tiếp tục uống thuốc.Kỳ Tu Niên rõ ràng cảm thấy huyết mạch thông thuận rất nhiều, giờ phút này cả người hắn ngâm trong mồ hôi, muốn vén chăn lên hít thở không khí lại bị Diệp Tư Nhụy nghiêm nghiêm thực thực đắp kín, nàng còn tuyên bố: hắn còn lộn xộn, sẽ đem chăn cùng hắn trói thành một bó.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tư Nhụy đang buồn ngủ bên giường, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: "Rót cho trẫm chén trà."
"Nhịn một chút, chờ mồ hôi rơi xuống mới có thể uống nước, lang trung đã giao phó......." Diệp Tư Nhụy mơ mơ màng màng đáp lại, khuôn mặt dán trên giá gỗ đầu giường, tùy thời sẽ mê man.
Kỳ Tu Niên trừng mắt nhìn, miệng đắng lưỡi khô chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Trẫm vẫn chưa hiểu rõ ngươi trà trộn vào cung vì cái gì?"
"Muốn tìm ngươi giúp ta gỡ xuống miễn tội kim hoàn, nhưng sau khi tiến cung mới phát hiện không phải là chuyện đơn giản......." Diệp Tư Nhụy xoa xoa mắt đau nhức: "Tóm lại bảy rẽ tám ngoặt mới nhìn thấy ngươi......." Nàng mệt mỏi ghé vào bên giường: "Ta không chịu được, trước ngủ một lát......."
Kỳ Tu Niên giật mình, chọc chọc bả vai nàng: "Tự mình vào cung là muốn mất đầu, ngươi đây trước khi vào cung cũng không nghĩ tới?"
"Vậy ngươi nói cho ta biết còn cách gì có thể gặp ngươi?......." Diệp Tư Nhụy buồn ngủ mông lung nói.
Kỳ Tu Niên chưa mở miệng, hắn im lặng nằm lại bên gối, nghĩ lại, dân chúng muốn gặp hoàng thượng so với lên trời còn khó hơn, mặc dù có oan muốn biện bạch cũng không đến được tầng của hắn, hắn ở vị trí cư cao lâm hạ (ở trên chỗ cao nhìn xuống, ở vào địa thế vô cùng có lợi), nhìn xuống chúng sinh muôn màu, nhưng cũng sẽ bị mây đen che đôi mắt, cho nên mới nói phẩm hạnh quan viên sao mà trọng yếu.
Hắn từ từ thở hắt ra, mình chính là mệnh lao tâm vất vả, điểm ấy hắn đã sớm nhận ra.
Kỳ Tu Niên nghiêng đầu nhìn chăm chú dung nhan Diệp Tư Nhụy đang ngủ, hô hấp mềm nhẹ mang nhiều hơn vài phần yên tĩnh. Hắn nhớ tới lúc mình bắt buộc nàng giả dạng nữ tử, còn đặc biệt tùy ý nhéo nhéo ngực con gái nhà người ta vài cái. Kỳ Tu Niên đắc ý giương môi cười yếu ớt, lúc ấy hắn còn chê tiểu thái giám này dung mạo rất xinh đẹp. Cũng chưa bao giờ thấy qua loại nữ tử này, một mặt bạo lực vô lễ, cả gan làm loạn; một mặt ý nghĩ kín đáo, gặp chuyện không sợ hãi. Khéo léo mà nói, cường hãn cùng tinh tế hợp làm một thể.
-------
Một lúc lâu sau.
"Chi Chi Chi Chi......." Kỳ Tu Niên lay mạnh bả vai nàng, cả người hắn đầy mồ hôi nên muốn tắm rửa.
Bên tai truyền đến vô số lần kêu gọi, Diệp Tư Nhụy thống khổ mở mắt ra: "Ngươi không thể yên tĩnh được sao?"
Kỳ Tu Niên khoanh chân ngồi ở trên giường, điều hòa một chút hơi thở, huyết mạch thông thuận, cảm giác không khoẻ lui tán, chính là ra quá nhiều mồ hôi có chút mệt mỏi: "Trẫm muốn tắm rửa thay quần áo."
Diệp Tư Nhụy sờ sờ trán hắn, đã hết sốt rồi, hơn nữa sắc mặt Kỳ Tu Niên hồng nhuận, nàng rốt cục có thể yên tâm, hơn nữa rốt cuộc không cần hầu hạ tiểu tử này. Diệp Tư Nhụy thái độ xoay chuyển 180°: "Tự mình tắm rửa đi."
Kỳ Tu Niên nhướng mày, đương nhiên nói : "Ngươi giúp trẫm tắm rửa."
Trong cung chính là Diệp Tư Nhụy hầu hạ Kỳ Tu Niên tắm rửa thay quần áo, nhưng lúc ấy nàng là bất đắc dĩ bị ép buộc, bây giờ cũng không dễ sai khiến: "Này! Ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân, ngươi đừng quá phận."
"Nói đến việc này trẫm càng thua lỗ......." Kỳ Tu Niên đứng dậy, trợn mắt nhìn kỹ nàng: "Ngươi còn không thừa nhận? Ngươi tiến cung vì muốn thưởng thức thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của trẫm!"
"......." Diệp Tư Nhụy lúc này đánh lên ngực Kỳ Tu Niên một quyền: "Đừng lảm nhảm, mấy ngày này ngươi phải học cách tay làm hàm nhai, đại lão gia bắt nữ nhân tắm rửa cho không biết xấu hổ sao?"
Kỳ Tu Niên nhăn nhăn cái mũi, ngửi được quần áo Diệp Tư Nhụy hôi mùi mồ hôi, hắn ghét bỏ tránh mau qua một bên: "Nữ tử nào xú khí huân thiên như ngươi, còn không biết xấu hổ xưng mình là nữ tử?" Hắn rất linh hoạt nhảy xuống giường: "Như vậy đi, ngươi giúp trẫm tắm rửa, trẫm cũng cố mà giúp ngươi chà lưng, công bằng chứ?"
(Xú khí huân thiên: mùi rất mạnh, truyền ra nồng nặc, thường dùng để chỉ một người hoặc một con vật, một đối tượng, một mùi cơ thể vốn có lưu thông khó thích ứng)
"
Diệp Tư Nhụy giãy dụa hai cái mới phát hiện lực tay Kỳ Tu Niên rất lớn, nhưng trước kia không nhận thấy được tiểu tử này xuất thủ ổn-chuẩn-ngoan như vậy: "Ngươi bình thường giả bộ nhu nhược?!"
"Trẫm giả bộ khi nào? Chính là không có cơ hội thi triển mà thôi." Kỳ Tu Niên chính là cố ý chọc giận nàng, chỉ bằng Diệp Tư Nhụy quyền pháp lộn xộn đánh một chút du côn vô lại không có công phu quá đủ, nhưng hắn tập võ từ nhỏ, Phong nha đầu không thể nào là đối thủ của hắn.
"Buông tay buông tay, tiểu nhân! Tiểu nhân gian trá! Vừa giúp ngươi chữa khỏi bệnh đã đi hạ độc thủ....... Ách....... A......." Diệp Tư Nhụy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết Kỳ Tu Niên lại đè lên huyệt đạo nào trên người nàng, lại toàn thân đau xót khó chịu.
"Tiên phát chế nhân, ý là như vậy đi?" Kỳ Tu Niên nhẹ nhàng cười, một tay chận nàng, một tay sờ soạng trên người nàng tìm tam tấc chủy thủ, trước sờ sờ ống quần, không có kết quả sau lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường trước ngực trong quần áo nàng, chỉ sờ soạng chốc lát liền từ trong lòng ngực nàng tìm được chủy thủ. Kỳ Tu Niên đem chủy thủ cất vào trong giày, khóe miệng giơ lên nụ cười chiến thắng, xú nha đầu, còn dám đoạt đồ của hoàng thượng.
Diệp Tư Nhụy chán nản nằm lỳ ở trên giường, lần này lại gặp hạn, Kỳ Tu Niên thật sự là thâm tàng bất lộ, âm hiểm giảo hoạt!
Kỳ Tu Niên nhấc tay kéo nàng dậy: " Mạng của Tịch Tử Hằng nằm trong tay trẫm, hầu hạ hay không hầu hạ trẫm sinh hoạt, ngươi suy nghĩ đi."
"Ngươi lại có thể lấy mạng Tịch Tử Hằng ra uy hϊếp ta?"
Kỳ Tu Niên cho nàng một ánh mắt "Ngươi làm khó dễ được ta?".
Diệp Tư Nhụy tức giận đến não nhức nhối, nhưng nàng chính là không có cách: "Biệt khuất, ta thực biệt khuất......." Nàng vô lực dùng tay ra dấu mời: "Đi thôi, tắm rửa ăn no chạy ra đi."
(biệt khuất: một trạng thái tâm lý bị áp bức, làm điều sai trái, cảm giác khó chịu. Thường dùng trong tình trạng không công bằng hay không tốt mà không thể nói ra hay nói mà không ai hiểu được)
"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt a." Kỳ Tu Niên cười quỷ dị, dương dương đắc ý đi ra cửa, xuất môn ra ngoài không có nô tài hầu hạ hắn thật đúng là không thể thích ứng.
-------
Tuy rằng nhà tắm trong khách điếm không bằng một phần ngàn trong cung, nhưng có nước ấm tắm rửa một cái cũng không tệ. Diệp Tư Nhụy như bình thường lui tới cởϊ qυầи áo cho Kỳ Tu Niên, nói nàng có đúng hay không là mệnh người hầu a, còn rất ngựa quen đường cũ .
Diệp Tư Nhụy cố ý không nhìn tới thân thể Kỳ Tu Niên, mà Kỳ Tu Niên có thể ung dung sánh ngang nàng, từ nhỏ bị cung nữ nhìn quen, đến mười sáu tuổi hắn hủy bỏ quy củ nô tỳ hầu hạ tắm rửa, không vì cái gì khác, chỉ vì phòng ngừa chính mình biến thành cái loại thịt. Du͙© vọиɠ vô độ, bỏ bê triều chính. Hắn chậm rãi đi vào bồn gỗ, hai tay mở ra, thư giãn thoải mái ngửa người tựa vào bồn gỗ nhắm mắt dưỡng thần, sau đó vô cùng tự nhiên chờ Diệp Tư Nhụy tiến lên sát bên người hầu hạ.
Diệp Tư Nhụy sa sầm, xắn cổ tay áo đứng bên bồn gỗ, thấm ướt khăn giúp hắn chà lau cánh tay, ngón tay Kỳ Tu Niên trong lúc vô tình vừa nhấc, đυ.ng tới quần áo vô cùng bẩn thỉu của nàng, hắn không khỏi ghét bỏ co tay lại, hơi mở mắt, tốt bụng khuyên bảo: "Xuất môn ra ngoài đừng quá để ý, cùng nhau tắm đi, trẫm cho phép."
"......." Hắn lại có thể nói với nàng những lời này tại nơi này, hắn cũng không ngốc!
Kỳ Tu Niên thấy nàng không lên tiếng, khẽ nâng đầu nhìn về phía lớp vải trắng trên cổ nàng: "Trẫm nhìn một chút miễn tội kim hoàn, giúp ngươi lấy xuống."
"Kẹt ở trên cổ rồi, một chốc không dễ lấy." Diệp Tư Nhụy lười gỡ vải bố, huống chi chờ sau cứu được Tịch Tử Hằng sau đó lại quản mấy chuyện râu ria này cũng không muộn.
Kỳ Tu Niên ngồi dậy, tự mình đưa tay cởi bỏ vải bố quấn quanh vật trên cổ nàng, Diệp Tư Nhụy thấy dáng dấp hắn một bộ gian trá không chết cũng không ngăn cản, xem đi xem đi, thưởng thức một chút nét bút hỏng của mình gây ra.
Đợi vải trắng mở ra, Kỳ Tu Niên nhìn chăm chú khối miễn tội kim bài tức cười kia, nhịn cười không được: "Thật đúng là bất hảo thủ, trẫm lúc đó không nghĩ tới ngươi sẽ lớn lên, ha ha......." Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay đưa về phía vòng khóa sờ sờ khe hở, cũng không thể nói một chút khe hở cũng không có, chẳng qua khoảng cách cũng sát một chút. Kỳ Tu Niên trong lúc vô tình đυ.ng đến hình dạng phiến tỏa, theo bản năng nhắm hai mắt lại, trong bóng tối cảm giác hình dạng hoa văn trên phiến tỏa. Vuốt ve chỉ trong chốc lát, hắn không khỏi dừng lại đầu ngón tay một chút, lập tức ngồi dậy mở mắt ra, chăm chú nhìn gương mặt Diệp Tư Nhụy thật lâu....... Hồi tưởng lại hai lần hắn ngẫu nhiên gặp nữ tử thần bí kia cùng nội dung cuộc nói chuyện của hai người....... Không khỏi thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thế gian thật có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy......."
Diệp Tư Nhụy mặt không chút thay đổi, nàng không muốn nói chuyện này, chủ yếu không có gì để nói. Nàng đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị một cỗ đại lực túm vào bồn tắm, Diệp Tư Nhụy phản ứng không kịp uống mấy ngụm nước, Kỳ Tu Niên thừa dịp nàng ho khan đã đem nàng đặt ở bồn tắm bên cạnh, yên lặng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt thâm thúy dường như xuyên thấu đáy mắt Diệp Tư Nhụy, hiển nhiên đang chờ đợi đáp án.
"Khụ khụ....... Ta không phải Tần phi cung nữ của ngươi, lúc trước không phản kháng là vì không có biện pháp, ngươi đừng, khụ khụ....... Được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Kỳ Tu Niên không tính làm chuyện gì, trong thần sắc bày ra một loại cảm xúc không rõ nói không nên lời, ánh mắt xanh đen tùy tiện đánh giá Diệp Tư Nhụy: "....... Trẫm lại có thể không nghĩ tới nàng kia chính là ngươi."
"Là ta là ta, là ta có cái gì ngạc nhiên?! Tỷ tỷ ta hận không thể đem ngươi tháo thành tám khối!......." Diệp Tư Nhụy một cước đá vào trên đùi Kỳ Tu Niên, Kỳ Tu Niên trăm mối ngổn ngang đã trúng một cước của nàng, bị đau nheo mắt lại: "Trách trẫm sao? Ngươi cũng không nói rõ ràng a."
"Ta nói như thế nào a, lúc ấy Tịch Tử Hằng đang tham gia khoa thi, vạn nhất chọc giận ngươi, ngươi tìm Tịch Tử Hằng gây phiền toái thì làm sao?!" Diệp Tư Nhụy một phen đẩy hắn nhảy khỏi bồn gỗ, lắc lắc mái tóc ướt sũng, phẫn hận đẩy cửa rời đi.
"......." Kỳ Tu Niên nhìn chăm chú ván cửa lay động hơi hơi nhíu mi, nữ tử khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu (ấp ủ mơ mộng), cư nhiên chính là Chi Chi, loại cảm giác này không dễ giải thích, rất kỳ diệu lại khó có thể tiếp nhận.
Diệp Tư Nhụy hầm hừ đi vào một gian nhà tắm khác tắm rửa, vừa vào đã thấy hai nữ nhân đang tắm, nàng cùng hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau một giây đứng hình, hai vị nữ nhân mới giật mình tỉnh ngộ có da^ʍ tặc vô sỉ xâm nhập rình coi, tiếng la kinh thiên động địa nhất thời xuyên phá nóc nhà.
Diệp Tư Nhụy che lỗ tai ong ong ù ù, sau đó không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cởi ra quần áo phô bày cho các nàng xem: "
Hai vị nữ tử thấy thế đình chỉ tiềng ồn, một vị thần sắc còn có chút uể oải, nàng chậm rãi khuấy động bọt nước: "Khó được gặp tiểu da^ʍ tặc trông thuận mắt, mẹ ơi, lại là một tiểu nha đầu......." Một vị cũng khinh thường khẽ hừ, hảo tâm nhắc nhở: "Tỷ tỷ đừng nóng, xem nha đầu kia nữ giả nam trang tất có quái đản, không chừng là ma kính chi phích (đồng tính nữ) đó, chúng ta hay là đi mau đi, đỡ phải xúi quẩy......."
"......." Nói không phải da^ʍ tặc cũng có sai, ô này?!
-------