Chương 23: Bắt cóc bệnh nhân
Vừa qua canh tư, Diệp Tư Nhụy cùng Kỳ Tu Niên thay trang phục hiệp khách nhẹ nhàng tiện lợi, chỉ thấy hai đạo thân ảnh lén lút ở phía sau viện trong cung ngẫu nhiên nhảy lên. Kỳ Tu Niên vốn dĩ còn lo lắng theo cửa nào xuất cung để khó bị phát hiện, nhưng Diệp Tư Nhụy đã hứa hẹn chuẩn bị xong một lộ tuyến bí mật, kêu hắn cùng đi theo là được. Kỳ Tu Niên nhân thể mệt mỏi vô lực chạy trốn có điểm chậm, Diệp Tư Nhụy sợ đυ.ng phải thái giám cung nữ và gì gì, lôi kéo Kỳ Tu Niên sải bước chạy như điên, Kỳ Tu Niên nhìn chăm chú cảnh vật phía trước là tẩm cung của hoàng thái hậu, từ từ thở hắt ra: "Gian tế chính là gian tế, còn quen biết thông đạo hậu cung hơn trẫm.""Một hảo gian tế phải tìm ra được đường lui cho mình, học hỏi đi."
Kỳ Tu Niên yếu ớt cười giễu cợt: "Lại có thể cùng trẫm nói chuyện như vậy? Điên một bộ."
Diệp Tư Nhụy cũng không thèm để ý đến hắn, chui qua rừng cây nhỏ đi đến chỗ dây thường xuân che dấu cửa ngầm, từ trên đầu gỡ xuống một cái kẹp, thuần thục cạy mở khóa cửa, nàng nhẹ nhàng đẩy khóa cửa ra, dẫn đầu gạt ra cửa sắt. Kỳ Tu Niên thì đứng một bên nhìn xem hai mắt tỏa ánh sáng, sao hắn không biết phía sau tẩm cung của hoàng thái hậu có cánh cửa ngầm?
Kỳ Tu Niên đứng ở ngoài hoàng thành ngước mắt nhìn tường vây cao lớn, hai mươi hai năm, người ở phía ngoài muốn vào, người ở bên trong lại hoang mang, lần đầu tiên hít thở không khí tự do tự tại, cảm giác rất mới mẻ.
"Hoàng thượng vô cớ mất tích, trong ngoài hoàng thành sẽ đại loạn." Diệp Tư Nhụy cũng không nhàn tình nhã trí, nàng không hiểu pháp luật cổ đại, nhưng tội bắt cóc hẳn là chạy không thoát.
"Nguyên bản chính là ngươi cưỡng ép Thiên Tử, sớm muộn gì cũng là tử tội." Kỳ Tu Niên tâm tình thư sướиɠ đi trên đường phố rộng mở, hắn không phải là nói chuyện giật gân, ngỗ nghịch phạm thượng luận hình là ngũ mã phanh thây.
Diệp Tư Nhụy nghiêng qua Kỳ Tu Niên liếc mắt một cái, theo bên hông lấy ra một sợi dây thừng, không nói một lời cột vào cổ tay Kỳ Tu Niên, Kỳ Tu Niên nhịn không được cười ra tiếng: "Nha đầu ngươi thật sự là không sợ chết a?"
"Ngươi đều nói là ta bắt cóc, vậy ta còn khách khí với ngươi làm gì?" Diệp Tư Nhụy kéo kéo dây thừng một khác đoạn: "Ngoan ngoãn đi theo ta đi, thiên-tử!"
Kỳ Tu Niên mặc dù giờ phút này thân thể không tốt, nhưng nếu muốn chạy tuyệt đối đã chạy rồi, nhưng hắn vẫn ra vẻ vô lực chậm rì rì đi theo: "Kẻ điên cũng hiểu được tập võ? Vậy là nhiều năm qua ngươi giả ngây giả dại?" Nhớ tới Phong nha đầu đánh người ngoan độc còn không nhìn ra nàng là thân nữ nhi, hắn đây lại phạm một sai lầm lớn, từ khi Phong nha đầu trà trộn vào cung, hắn quá nhiều lần khinh địch, nên thật sự kiểm điểm một phen .
"Ta không phải kẻ điên! Ngươi đừng huyên thuyên được không?" Diệp Tư Nhụy dùng sức giật mạnh dây thừng, có lẽ là dùng sức quá mạnh, Kỳ Tu Niên thuận thế ghé sấp trên lưng nàng nghỉ ngơi trong chốc lát: "Ôi, trẫm là bệnh nhân......."
Diệp Tư Nhụy thấy hắn dường như không xương cốt dựa vào trên người mình, ghét bỏ né tránh: "Ta thực không quen nhìn hoàng cung quý tộc các ngươi thân cành vàng lá ngọc, bước đi phải có người nâng, ăn cơm có người đút, quần áo đều phải người khác mặc cho, các ngươi đều không thể tự gánh vác cuộc sống sao?"
Kỳ Tu Niên như trước đem não dưa dựa lên vai Diệp Tư Nhụy, chạy đông chạy tây nhảy ầm ĩ, làm cho thân thể của hắn rất không thoải mái: "Nô tài hầu hạ chủ tử là việc thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên), ngươi đây là cố tình gây sự."
Diệp Tư Nhụy vốn còn muốn mắng hắn vài câu, nhưng cảm thấy mồ hôi ướt sũng dính vào quai hàm mình, nàng đưa thay sờ sờ trán Kỳ Tu Niên, lòng bàn tay tức khắc dính đầy mồ hôi lạnh như băng: "Này! Ngươi có phải hay không phát sốt rồi?"
"Trẫm nào biết lão nương ngoan độc ngươi hạ độc trong canh gà, nếu trẫm chết, thà rằng làm lệ quỷ cũng phải hù chết ngươi......."
Diệp Tư Nhụy giật mình: "Ngươi đã sớm biết là ta hạ độc vì sao không bắt ta lại?"
"Trẫm không phải còn chưa sờ thấu nguyên do ngươi lẻn vào hậu cung sao? Cũng không dự đoán được ngươi thủ đoạn ngoan độc như thế......." Kỳ Tu Niên có chút chống đỡ không nổi, hắn hai mắt tối sầm ngất trên mặt đất.
"......." Diệp Tư Nhụy mặt chau mày ủ ngồi xổm bên cạnh Kỳ Tu Niên, xú tiểu tử chính là được nuông chiều từ bé không chịu nổi ép buộc, phát sốt mà thôi! Ngươi lại còn té xỉu với ta?
Diệp Tư Nhụy đem cửu ngũ chí tôn ném ở bên đường giống như chó hoang, sau đó đi mướn một chiếc xe ngựa cách đó không xa, cùng xa phu hợp lực kéo Kỳ Tu Niên lên buồng sau xe ngựa, theo một đường lắc lư hướng đến Vinh Đức trấn.......
Phải nói ra khỏi thành qua trạm kiểm soát thật đúng là rất buồn cười, thị vệ chẳng những không nhận ra lãnh đạo tối cao của bọn họ, thiếu điều còn nghĩ đến Kỳ Tu Niên là mang theo ôn dịch bệnh khuẩn các loại......., không nói hai lời liền mở cửa thành ra: mời đi mau.
Diệp Tư Nhụy căng thẳng thần kinh nửa ngày xem như uổng phí rồi, không khỏi im lặng nhìn trời, ở cổ đại thông tin không phát triển quả thực trăm ngàn chỗ hở, nếu không bọn họ đi không quá ba bước đã bị quan binh bắt tại chỗ rồi.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Kỳ Tu Niên một cái, thấy hắn hơi hơi nhíu mày, cái trán thấm mồ hôi, bên môi tái xanh lại trở nên trắng bệch. Trong lòng siết lại, nàng vung cổ tay áo lau mồ hôi, hướng bên ngoài xe ngựa quát lên: "Sư phó, gặp khách sạn thì ngừng lại."
-------
Cách kinh thành gần nhất là Vinh Nhân trấn, qua Vinh Nhân trấn, thành trấn kế tiếp mới là Vinh Đức trấn. Bọn họ tới Vinh Nhân trấn đã là buổi trưa. Xa phu là một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, người rất thật thà, thu bạc còn giúp cõng Kỳ Tu Niên lên phòng khách lầu hai.
Đôi tay thon dài trắng nõn của Kỳ Tu Niên rũ xuống trước người xa phu: "Chậc chậc, da mịn thịt mềm, vừa thấy đã biết công tử nhà giàu."
Diệp Tư Nhụy không đáp lời, nói cám ơn phía sau xa phu đang xuống lầu, sau đó mời đến lang trung chữa bệnh cho Kỳ Tu Niên. Lang trung đầu tiên là bắt mạch cho Kỳ Tu Niên, không khỏi khó xử vuốt vuốt chòm râu: "Vị công tử này chỉ sợ là trúng độc, hơn nữa có lẽ không phải là một loại độc dẫn gây ra, nếu lão phu có thể biết được là những loại thảo dược như thế nào mới có thể giúp vị công tử này trị liệu, nếu không......."
"Thúy tước, mao cẩn, kim liên hoa, cây đậu gai nhỏ, độc cần, chừng đó thôi." Diệp Tư Nhụy nhìn phương thuốc đọc lên, thần sắc bình tĩnh như nước.
Lang trung trong mắt kinh hãi, tức giận bất bình vỗ ván giường: "Những thảo dược đó đều là cự độc a, là ai thủ đoạn độc ác như vậy?!"
"......." May mắn lúc trước nàng sơ ý không ném phương thuốc đi, thời điểm nàng lấy thảo dược không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói mua một chút thảo dược dễ dàng làm cho người ta choáng đầu hoa mắt, huống hồ chưởng quầy thuốc cũng không nói đó là thảo dược trí mạng a.
"Vậy hắn còn cứu được không?"
Lang trung lại vuốt vuốt chòm râu: "Vậy phải xem đã dùng liều lượng bao nhiêu."
Diệp Tư Nhụy trực tiếp đem phương thuốc đưa cho lang trung: "Đây là tên gọi cùng phân lượng phối dược lúc ấy, dùng hết hầm chế cùng canh gà năm canh giờ, còn có vấn đề sao?"
Lang trung nheo mắt xem đơn thuốc, không khỏi giương mí mắt trêu ghẹo: "Nếu thực sự không phải là ngươi thỉnh lão phu đến chẩn trị, lão phu thực đã nghĩ ngươi chính là hung thủ hạ độc, ha ha......."
Đúng a! Thật tinh mắt, thập phần tinh mắt.
Đợi sau khi lang trung phối dược giải độc xong, Diệp Tư Nhụy cùng hắn đi hiệu thuốc bốc thuốc. Bởi vì thuốc giải độc cùng với các phương thuốc khác bất đồng, cho nên cần dùng nồi sắc âm dương đặc biệt sắc lại nhiều lần, năm chén nước cô thành một chén, từng loại từng loại hóa giải độc tính, chuyện không đến nỗi cấp bách.
Nhưng hiện tại Diệp Tư Nhụy sốt ruột hơn bất cứ ai, hận không thể chắp cánh bay đi cứu Tịch Tử Hằng, nhưng Kỳ Tu Niên trúng độc quá nặng là do một tay nàng mà ra. Nàng dùng quạt hương bồ cuồng quạt lò lửa, hi vọng tiểu tử đó mau khỏe một chút, nếu không thời gian của nàng đều lỡ hết ở việc nấu thuốc.
------- Trong khách sạn -------
Diệp Tư Nhụy đem chén thuốc đắng vừa sắc xong đưa cho Kỳ Tu Niên, chén lớn một màu đen tuyền, Kỳ Tu Niên chưa từng dùng qua chén sứ lớn như vậy uống thuốc, hắn bưng chén lên nhìn một vòng, sau đó không vui đưa cho Diệp Tư Nhụy: "Trên chén có chỗ mẻ, đổi một cái chén khác đi."
"Ngươi là chữa bệnh hay là giám bảo (giám định bảo vật) hả?" Diệp Tư Nhụy nhìn nhìn một cái chén không khác trên bàn: "Cái này chỗ mẻ còn nhiều hơn, xuất môn ra ngoài cũng đừng chú ý vớ vẩn nữa à."
Kỳ Tu Niên chân mày cau thành một đường, chua xót nhắm mắt bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó bưng chặt miệng gian nan nuốt xuống: "Khụ khụ....... Sao đắng như vậy."
"Nói nhảm, vốn thuốc ngươi uống đều bỏ thêm táo đỏ đường cát gia vị các loại, kỳ thật không có lợi cho chữa bệnh." Diệp Tư Nhụy từ trong ngực lấy ra một túi ô mai, nàng cũng không biết tại sao lại mua thứ này, nhìn thấy thì thuận tay mua về một túi.
Kỳ Tu Niên vén túi giấy nhỏ nhàu nát, chọn lấy quả ô mai căng mọng nhất nhét vào miệng: "Ngươi nói trong cung tất cả đều là lang băm sao?"
"Có lẽ tất cả đều thật sự có bản lãnh, nhưng vì đều không dám lớn mật dùng thuốc với hoàng thân quốc thích, vạn nhất trị chết ai thì coi như xong?" Diệp Tư Nhụy xem như nói một câu nói thật, bỏ qua hoàng thượng, hoàng thái hậu không nói, tất cả mọi người đều là đầu dắt cạp quần tham sống sợ chết.
Kỳ Tu Niên giật mình, ngẫm lại cũng đúng, chính là hắn chưa nghĩ tới mạng người khác cũng là mạng: "Ngươi thực có can đảm nói thật."
"Đói không? Ta đi làm cho ngươi chút gì ăn." Diệp Tư Nhụy phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, nàng xuất cung vẫn là lão mụ tử (người hầu gái già, có ý khinh miệt) hầu hạ người, ngoại trừ điểm nói chuyện tùy tiện, địa vị căn bản không có nâng lên. Nàng không nghe Kỳ Tu Niên đáp lời, nhìn lại, bạn hữu lại đang ngủ.
"......." Diệp Tư Nhụy thở dài, hướng đường cũ quay lại hiệu thuốc, bởi vì còn phải sắc ba thang thuốc, bạn hữu nhanh khỏe một chút, nếu không còn chưa tới được Vinh Đức trấn nàng đã ép chết chính mình.
Hai canh giờ sau.
Kỳ Tu Niên lại nhận một chén thuốc, chén này so với chén vừa rồi còn đắng hơn, nhưng đôi đồng tử Diệp Tư Nhụy nhìn mình lom lom, hắn chỉ có thể gian nan nuốt xuống. Hắn thống khổ ngồi dậy, ra lệnh: "Trẫm đói bụng."
Diệp Tư Nhụy vừa muốn nhắc nhở hắn bên ngoài không được xưng là "Trẫm" thì điếm tiểu nhị đã đi vào trong phòng đổi trà, thái độ Kỳ Tu Niên lập tức đại biến: "Ngươi đem đồ ăn ngon nhất trong điếm các ngươi tới đây, cảm tạ."
Điếm tiểu nhị thích thái độ điềm đạm của khách nhân, lập tức vắt khăn lau trên đầu vai, vui vẻ đi mang đồ ăn lên.
"?!".......Không ngờ nói đến nói đi, nàng chính là một cá nhân của hoàng thượng.
Diệp Tư Nhụy nhìn một bàn gà vịt thịt bò bưng lên, không khỏi vẻ mặt đầy mồ hôi: "Ta không có nhiều bạc, ngươi không quá mức được."
Kỳ Tu Niên cũng không quan tâm nàng, chậm rì rì bò dậy, liếc một bàn món ăn dáng cực kém, thuận tay cầm một cái chén đẩy tới trước mặt Diệp Tư Nhụy, Diệp Tư Nhụy không rõ tại sao nhướng mi: "Có ý tứ gì?"
Kỳ Tu Niên cho nàng một ánh mắt chỉ trích, hắn vươn một ngón tay ra dấu ra dấu: "đoạn giữa cánh gà, thịt mặt cá, lưỡi vị màng chân vịt, ừm....... lại thêm hai cây rau xanh là được."
"!"....... Diệp Tư Nhụy nhìn về phía bộ phận đầu cá, dưới mắt cá chính là mang cá, mặt cá ở đâu? Nàng nhất thời quẳng chiếc đũa lên bàn!....... "
Kỳ Tu Niên làm bộ giận dỗi nói: "Dám can đảm nói lời thô tục trước mặt trẫm, không cần đầu nữa?"
"Không cần không cần! Ngươi nếu không động đũa ta liền phun nước miếng lên từng món ăn!"
"......." Uy hϊếp này rất có lực. Kỳ Tu Niên thấy nàng thực sự tính áp dụng cách "Táng tận thiên lương" này, cũng không náo loạn, tức khắc kéo chén cơm qua bưng lên tự gắp thức ăn, hắn trông như bị ức hϊếp nói nhỏ: "Trẫm bệnh tật là do ngươi làm hại, ngươi vẫn còn lý trực khí tráng (ngay thẳng tự tin, can đảm và mạnh mẽ, nói chuyện hung dữ)."
Diệp Tư Nhụy chọc chọc chiếc đũa không đáp lời, từng miếng từng miếng đưa miệng nhai cơm, nàng thật là đói, một ngày một đêm không ngủ lại chạy đông chạy tây mua thuốc sắc thuốc, Kỳ Tu Niên nên ăn nên ngủ cái gì cũng không chậm trễ, cái này coi là cái kiểu bắt cóc gì a?!
-------