Khoảng cách đến lúc thi đấu còn nửa canh giờ, mười đội tiến vào chuẩn bị cho trận đấu.
Từ lúc sau khi rút thăm, Đái Mộc Bạch luôn trầm mặc ngồi ở một chỗ, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt, cả người căng thẳng áp lực trầm trọng, giống như tích tụ điều gì. Chiến ý cả người hắn ta đã đạt đến đỉnh điểm.
“Đái lão đại, ngươi sao vậy?” Mã Hồng Tuấn gãi đầu, tiến đến kế bên Đái Mộc Bạch hơi, vẻ mặt khó hiểu.
Đái Mộc Bạc hít sâu một hơi, lắc đầu. Chu Trúc Thanh lại cắn cắn môi anh đào đứng lên, hướng mọi người Sử Lai Khắc cui sấu đầu, khuôn mặt luôn lãnh đạm lúc này tràn đầy kích động.
“Trúc Thanh, ngươi làm gì vậy?” Đại Sư nhíu mày.
Chu Trúc Thanh liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái: “Trận đấy này, chúng ta nhất định phải thắng. Đây là cơ hội duy nhất của ta và Đái Mộc Bạch.”
(Khúc này tác giả cắt và bảo đi tìm chính truyện. Nó mới được tác giả bổ sung ở cuối chương ==”. Để không mình tụt hứng mình chỉ tóm lược một chút. Xuất thân của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh là hai gia tộc ở Tinh La đế quốc có một quy định, chỉ có người xuất sắc mới có thể thừa kế và đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ được quyết định. Kẻ thua cuộc không được chọn sẽ phải chết. Anh và chị của hai người cũng được đính hôn từ trước sắp hai mươi lăm, trận này là cơ hội cuối cùng của hai người.)
Nghe xong Chu Trúc Thanh xúc động kể ra lời thề cùng Đái Mộc Bạch, đội viên Sử Lai Khắc đều trầm mặc. Bọn họ không nghi nghĩ tới sau lưng Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh còn có áp lực lớn như vậy. Đó là uy hϊếp tánh mạng!
Đường Tam vẫn luôn yên lặng dẫn đầu, hắn vươn tay phải, nhìn chăm chù tà mâu Đái Mộc Bạch đã nhiễm sắc đỏ, nói ra hai chữ: “Tất thắng.”
Ngay sau đó là Thẩm Tu, y duỗi tay tự giác để lên trên Đường Tam. Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh đi trước đặt lên. Lúc Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch cùng nhau chồng lên, tám người đồng thời hét lớn: “Tất thắng.”
Đương Tam thận thế nắm chặt tay Thẩm Tu, nhìn Áo Tư Tạp nghiêm túc nói: “Áo Tư Tạp, trận này ngươi không thể lên sân đấu, vậy được không?”
Áo Tư Tạp gãi đầu cười hăng hắc: “Muốn không tiếc nuối là không thể, nhưng ta sẽ nghe theo sắp xếp! Tam ca, các ngươi nhất định phải ngược đám Tinh La một phen!”
“Ngươi chính là át chủ bài thần bí nhất của chúng ta.” Khoé môi cong lên một nụ cười. Thẩm Tu chớp mắt nhìn tiểu Áo: “Đến lúc đó chờ ngươi lên sân đấu, nhất định sẽ khiến tất cả khϊếp sợ.”
Đúng thật, Thẩm Tu hoặc ít hoặc nhiều đã lộ ra một phần năng lực, Trữ Vinh Vinh vì một tiếng “Cha” cũng bại lộ thân phận, như vậy cũng đồng nghĩa năng lực của nàng cũng bại lộ. Thế thì tính ra Áo Tư Tạp rất khiêm tốn, chưa lừng để lộ năng lực của mình, Hồn Sư hệ Thực Phẩm này một khi lên sàn đấu sẽ khiến cho mọi người chấn động.
“Được, đi thôi.” Đái Mộc Bạch kéo Chu Trúc Thanh đi trước hàng, Đường Tam Thẩm Tu đi thứ hai, những người khác của Sử Lai Khắc đi chung với nhau, khẽ nói nhỏ: “Phía trước có hai đôi tú ân ái!”
“Thật muốn đi châm lửa làm sao bây giờ?”
“Thêm ta nữa, cảm giác đôi mắt bị chói mù rồi!”
Đường Tam hơi nghiêng đầu nhìn bọn họ, tươi cười không rõ ý vị, mấy người phía sau lập tức im miệng. Bộ dáng nhìn trời nhìn đất ta cái gì cũng không biết. (Ủa? Gì?? ai biết đâu??? =)))))) )
Lúc bảy người lên đài thi đấu, khắp dưới đài bộc phát một trận nghị luận.
Thẩm Tu hôm nay không mặc áo choàng, y cảm thấy lúc trước trong trận tập kích mọi người đều gặp qua, cũng không cần thiết mặc đồ thần bí nữa. Hơn nữa, hôm nay y không mặc trăng phục xi linh, trên người chỉ là đồ Ngũ Độc bình thường, cũng không có bị lộ quá nhiều.
Nhưng trên thực tế Tinh La đế quốc học viện bên kia chưa từng thấy Thẩm Tu, mà Thiên Đấu đế quốc bên này lúc đó lại cách khá xa, lại bị khi thế Phong Hào Đấu La áp bách nên không thấy rõ. Vì thế, lúc Thẩm Tu lên đài, giá trị nhan của Sử Lai Khắc học viện bị kéo thẳng lên một tầm cao mới.
Cầm đầu là Đái Mộc Bạch mắt hổ hai tròng, một thân khí thế trầm ngưng bá đạo, Chu Trúc Thanh bên cạnh sắc mặt lãnh đạm, dáng người cực tốt khẽ kéo cánh tay Đái Mộc Bạch. Sau đó là Đường Tam mang nụ cười ôn hòa, khí độ đạm nhiên thong dong, dung mạo không quá xuất chúng lại cực kì hấp dẫn người, hằn cùng với Thẩm Tu mười ngón đan nhau. Ngũ quan y tinh xảo thanh diễm, đôi mắt hoa đào thanh thấy híp lại, thần sắc thanh lãnh đạm bạc, giữa mày có một ấn ký Tương Tư Đoạn Trường Hông gần như hòa cùng với màu da thịt lúc này hơi lưu chuyển huỳnh quang, dưới ánh mặt trời cũng không thực sự rõ ràng. Như vô tình cho Thẩm Tu một tầng hơi thở thánh khiết không thể xâm phạm, mái tóc dài đen nhánh cột cao đuôi ngựa. Tiểu Vũ hoạt bát xinh đẹp, cười điềm mỹ, trên má phải có một cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bím tóc đen nhánh sau lưng vung vẩy. Trữ Vinh Vinh đứng cùng với nàng, tóc ngắn chỉ qua tai, da thịt trắng nõn cứ như có thể nhéo ra nước, nàng cười ôn nhu điềm tĩnh, cả người váy trắng ngắn gọn khí chất dịu dàng, hoàn toàn nhìn không ra bản tính tiểu ác ma. Sau cùng chính là Mã Hồng Tuấn, tiểu mập mạp mượt mà đáng yêu, cười khì khì như tiểu đệ đệ trong nhà, đặc biệt rất lừa tình.
Một đám Sử Lai Khắc bên mày giá trị nhan sắc siêu cao, đứng cùng một chỗ cứ như thẳng cảnh đặc sắc.
Đối lập với Tinh La Hoàng Gia học viện, Đái Duy Tư cùng tà mâu hai trong khuôn mặt tà dị dẫn đầu, Chu Trúc Vân không lạnh băng như Chu Trúc Thanh, nàng mỉm cười, cực có cảm giác hòa mỹ.
Vừa thấy như vậy, chỉ riêng giá trị nhan sắc Sử Lai Khắc hoàn toàn đè đầu bọn họ.
Đái Duy Tư sắc mặt đạm nhiên: “Mộc Bạch, không nghĩ tới ngươi có khả năng bước vào vòng chung kết, có thể trực tiếp khiêu chiến với ta như vậy. Đối với ngươi như vây đã rất thành công rồi. Nhưng ngươi hẳn hiểu được, ngươi như vậy sẽ làm ta đối với ngươi xuất toàn lực.”
“Đái Duy Tư, không cần làm bộ làm tịch, có bao giờ ngươi không muốn đối phó với ta. Hôm nay, ở đây, ngươi và ta là địch nhân. Nếu không, người nào kế thừa gia tộc còn chưa xác định được đâu.”
“Trúc Thanh, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn còn chưa tới mười lăm tuổi. Trẻ như vậy đã có thể tham gia đại hội lần này, hơn nữa còn lọt vào được mười đội mạnh. Không biết các ngươi vận khí tốt hay thực lực mạnh đây. Bất quá, các ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Kỳ thật, cha mẹ rất nhớ ngươi, chỉ vì không thể làm ngược lại quy củ của tổ tông, sau trận đấu này, ngươi hãy cùng ta quay về đi.” Thanh âm của cô gái bên cạnh Đái Duy Tư không giống với Chu Trúc Thanh, không có sự băng lạnh của Chu Trúc Thanh, đó là âm thanh mang tính chất mị hoặc, khiến kẻ khác rất dễ chìm đắm trong vẻ nhu mị đó.
“Chu Trúc Vân, ngươi không cần ở chỗ này nói này nói nọ nữa. Nếu ta không rời nhà ra đi, có lẽ đã chết trong tay ngươi rồi. Nhớ ta? Trong gia tộc chúng ta cón có loại nhân tình này tồn tại sao?” Thanh âm Chu Trúc Thanh càng trở nên âm lạnh.
Hai bên trên đài nói chuyện không có ý áp chế thanh âm, hồn sư dưới đài thính lực đều tốt hơn người bình thường dĩ nhiên nghe thấy được. Khi nghe được Chu Trúc Vân nói Chu Trúc Thanh còn chưa tới mười lăm tuổi, cho dù là cao cấp Hồn Sư cũng không ồ lên.
Mười lăm tuổi? Đây là khái niệm gì? Ở đây giới hạn hai mươi lắm tuổi thi đấu, Hồn Sư cấp bốn mươi không đến mười lăm tuổi?! Trong mắt mọi người đều không thể tưởng tượng được.
Trọng tài đi vào giữa hai đội: “Chuẩn bị thi đấu. Các ngươi có thể phóng thích Võ Hồn. Quy tắc thi đấu vẫn như trước, không được đem đồ từ bên ngoài, đội chiến thắng tiến vào lục cường (sáu đội mạnh). Sử Lai Khắc cao cấp Hồn Sư học viện chiến với Tinh La Hoàng Gia cao cấp Hồn Sư học viện. Chuẩn bị.”
“Các huynh đệ, phóng thích Võ Hồn, để cho bọn chúng một cái kinh hỉ đi.” Đái Duy Tư ngữ khí kiêu ngạo, gian ra thân thể.
Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân Võ Hồn cùng đệ muội giống nhau, Bạch Hổ cùng U Minh Linh miêu. Từ hồn lực rung động cho thấy, trong hai người, Đái Duy Tư hồn lực ít nhất đã vượt qua cấp bốn mươi bảy, mà Chu Trúc Vân cũng đạt đến cấp bốn mươi sáu.
Năm người phía sau bọn họ cũng có bốn người là Hồn Tông trên cấp bốn mươi, vừa thấy như vậy, cả Tinh La học viện chiến đội tổng cộng có sáu người đạt trên bốn mươi cấp. Có thể nói bọn họ chính là đội ngũ có nhiều người đạt bốn mươi cấp nhất. Huống chi, thực lực Đái Duy Tu cùng Chu Trúc Vân càng mạnh mẽ.
Nghe dưới đài thi đấu vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán, Đái Duy Tư kiêu ngạo cười, tầm mắt khiên khích nhìn về phía Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Vân sửa lại mái tóc đẹp, trong mắt cũng coi khinh.
Đái Mộc Bạch không giận còn cười lại, khí phách vung tay lên: “Kinh hỉ? Hy vọng các ngươi không quá kinh hãi.”
Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh trên người hiện lên giống nhau là hai vàng hai tím bốn cái Hồn Hoàn. Càng làm cho bọn hắn kinh hãi, Đường Tam đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc (đứng im), hai vàng một tím một đen, Tinh La đế quốc nhất phương cùng các học viện không khỏi chấn động. Rồi sau đó Thẩm Tu, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn trên người cũng hai vàng hai tím phối hợp tốt nhất.
Sử Lai Khắc học viện, học viện chưa từng lên sân đấu ở trận chung kết, vừa xuất hiện liền khắc sâu ấn tượng với mọi người.
Tới lúc thi đấu này, đội duy nhất có cả bảy thành viên đều là Hồn Tông có Hồn Hoàn tốt nhất trên cấp bốn mươi ra đời. Từ thời khắc này, Sử Lai Khắc học viện, chính thức nối danh!
“Thi đấu — —” Trọng tài ra lệnh một tiếng: “Bắt đầu!”
=========================
Tác giả có lời muốn nói: (Editor: Đây là phần bị bả cắt đây.)
“Bốn người chúng ta xuất sắc nhất trong thanh niên đồng bối. Mộc Bạch cùng ta sở dĩ đi tới Thiên Đấu đế quốc là để tăng cường thực lực bản thân. Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại tái lần này là cơ hội gia tộc giao cho chúng ta. Bởi vì chúng ta không phải con cả, cho nên cơ hội kế thừa ít hơn rất nhiều. Nếu chúng ta có thể chiến thắng huynh tỷ thì chúng ta sẽ có tư cách kế thừa.”
Đường Tam nói: “Nói như vậy, huynh tỷ của các ngươi là thành viên của Tinh La hoàng gia cao cấp hồn sư học viện?”
Chu Trúc Thanh yên lặng nói, “Vốn ta nghĩ rằng chúng ta không còn cơ hội gì. Nhưng là, khi ta tới Sử Lai Khắc học viện, gặp được các ngươi, ta đột nhiên phát hiện, với sự trợ giúp của các ngươi chúng ta vẫn còn cơ hội chiến thắng.”
Tiểu vũ nhịn không được nói: “Quyền lực thật sự trọng yếu vậy sao? Cho dù có thể kế thừa gia tộc, các ngươi liệu có thật sự vui vẻ?”
Chu Trúc Thanh cười khổ, “Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt. Ngươi cho rằng chúng ta coi trọng quyền lực vậy sao? Không, gia tộc chúng ta có một quy củ cực kỳ đặc biệt. Vì để người thừa kế gia tộc càng thêm xuất sắc, một khi lựa chọn được đệ tử kế thừa, sẽ đem nhưng đệ tử này sẽ được bồi dưỡng như kẻ thù của nhau. Người chiến thắng sẽ là người thừa kế, nhưng kẻ thất bại sẽ có kết cục cực kì bi thảm. Vì tránh gia tộc sau này có thể nội loạn, kẻ thất bại ấy sẽ bị gϊếŧ chết. Cho nên, chúng ta không chỉ cố gắng vì quyền lực, mà còn là vì tính mạng nữa.”
Nói đến đây, tâm tình Chu Trúc Thanh rõ ràng trở nên kích động hơn, “Các ngươi có biết tại sao ta đối với Mộc Bạch vẫn luôn lạnh nhạt không? Bởi vì ta nghĩ rằng, đến lúc mình hai mươi lăm tuổi chắc hẳn sẽ phải chết. Thậm chí còn không đến hai mươi lăm tuổi. Huynh trưởng của Mộc Bạch hơn hắn sáu tuổi, tài trí cùng thực lực đều là vô cùng xuất sắc. Tỷ tỷ của ta lớn hơn ta bảy tuổi. Cùng bọn họ cạnh tranh, chúng ta gần như không có cơ hội. Cho nên, Mộc Bạch đi tới Thiên Đấu đế quốc đã chọn lựa từ bỏ, suốt ngày sống giữa một đám đàn bà. Hắn đã như vậy thì chúng ta làm gì còn cơ hội sinh tồn chứ? Ta rất tức giận vì hắn không có ý chí đấu tranh gì cả.”
Đái Mộc Bạch rốt cục cũng mở miệng, “Đấu tranh? Đấu tranh như thế nào? Đại ca so với ta lớn hơn sáu tuổi. Hắn gần như đã là người thừa kế được gia tộc xác định. Ta chỉ là lựa chọn dự bị, chính là để tạo cho đại ca thêm áp lực mà thôi. Cho đến hai năm trước, chứng kiến Tiểu Tam, ngươi, Tiểu Vũ cùng Vinh Vinh gia nhập học viện, ta mới nhìn thấy được hi vọng. Gia tộc cho chúng ta thời hạn đến hai mươi lăm tuổi, ngoại trừ so sánh trí lực, toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái này chính là khảo nghiệm thực lực mỗi người. Ta cùng Trúc Thanh phải chiến thắng huynh tỷ bọn họ. Bọn họ đều sắp hai mươi lăm tuổi. Trận đấu này, là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu chúng ta thua, phương diện kia phải xuất sắc hơn bọn họ rất nhiều mới được. Mà kinh nghiệm của bọn họ nhiều hơn chúng ta, muốn chiến thắng họ là không có khả năng. Ta hận gia tộc. Nhưng vì Trúc Thanh, ta sẽ không trốn tránh nữa. Hôm nay đánh một trận, cho dù phải chết, ta cũng tuyệt không để thua.”
Tà mâu màu đỏ, hào khí trở nên hưng thịnh, không ai nghĩ tới sau lưng Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh còn có áp lực lớn như vậy. Đó là uy hϊếp tánh mạng a!