Một cổ hơi thở mang theo tử khí nhàn nhạt từ trên người bạch y nhân tràn ra, khoảnh khắc nhìn đến Sử Lai Khắc Bát Quái thân thể bọn họ rốt cuộc không thể hành động, càng không thể sử dụng hồn lực của mình.
“Còn không nhanh lên thu thập bọn chúng, muốn ta động thủ à?” Bạch y nhân có chút không kiên nhẫn nói.
Kim ưng Lạc Nhĩ Địch Á Lạp vội vàng đáp, hai cánh mở ra liền lao xuống.
Hương khí thanh nhã tràn ngập Sử Lai Khắc, Thẩm Tu còn chưa có phản ứng, ấn đường y đột nhiên lóng lạnh một trận kìm hồng quang mang, tại nơi ánh sáng lan ra, hồn lục mọi người bị giam cầm tức khắc nhẹ đi, khôi phục khả năng hành động.
“Chờ đã!” Bạch y nhân đột nhiên nhìn ra, Hồn Hoàn thứ chín chợt lóe rồi biến mất. Dưới dao động hồn lực cường đại lão ta lập tức tiếp một tay kim ưng Lạc Nhĩ Địch Á Lạp, cơ thể chợt lóe xuất hiện trước mặt Thẩm Tu: “Ngươi vậy mà có thể phá vỡ kết giới hơi thở.” Cái mũi giật giật, sắc mặt lão ta mọi người nhìn khôn được, nhưng trong mắt nhiều ra vài phần kinh hãi: “Tương Tư Đoạn Trường Hồng, vậy mà lại là hương vị của Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Ngươi được Tương Tư Đoạn Trường Hồng chấp nhận?”
Lão ta duỗi tay muốn chạm vào Thẩm Tu, Tương Tư Đoạn Trường Hồng trên ấn đường y lại đột nhiên phát ra ánh sáng kim hồng bức lui bạch y nhân vài bước. Bạch y nhân không chỉ không tức giận, ánh sáng trong mắt ngược lại càng sáng: “Quả nhiên là vua trong các loài hoa, là ta mạo phạm…” Thái độ lão ta cung kính quỷ dị, thậm chí dùng tới kính ngữ: “Ngài có thể cho ta nhìn Tương Tư Đoạn Trường Hồng một cái không?”
Thẩm Tu quét mắt nhìn thân thể đội viên Sử Lai Khắc căng thẳng, mím môi. Tuy bạch y nhân sử dụng kính ngữ, nhưng y biết mình không thể từ chối…
Tay phải điểm lên ấn ký giữa mày, lấy y làm trung tâm mà bộc phát quang mang, trong màu đỏ đậm có màu vàng kim lưu động, lại nhanh chóng co rút ở trên tay Thẩm Tu ngưng tụ thành một gốc hoa thuần trắng mang hoa văn đỏ yêu dã. Thân hoa điểm kim hồng quang nhợt nhạt của Tương Tư Đoạn Trường Hồng, cánh hoa kiều nhu giãn ra trong không trung, nhẹ nhàng đong đưa.
“Không ngờ ta thật sự có thể nhìn thấy Tương Tư Đoạn Trường Hồng.” Ánh mắt bạch y nhân cuồng nhiệt mà tiếc nuối: “Nếu lúc trước ta có được Tương Tư Đoạn Trường Hồn thì thật tốt…” Lão ta hít sâu một hơi, hơi hướng người Thẩm Tu và Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay y khom người hành lễ: “Ngài là tiên phẩm cao quý trong tiên phẩm, ta tỏ vẻ vô cùng áy náy vì lúc trước mạo phạm.”
Bạch y nhân thở dài, xoay người đi ra ngoài, trong miệng nói:” Lạc Nhĩ Địch Á Lạp, người khác mặc kệ ngươi, nhưng nam hài tử này không cho ngươi động vào. Đã bao nhiêu năm nay, tiên phẩm hoa vương trong truyền thuyết đã xuất hiện, hơn nữa còn nhận chủ. Ta nguyện vĩnh viễn bảo vệ y.”
Thẩm Tu nắm chặt tay, Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay hoá thành lưu quang trở lại trong ấn ký. Trùng Địch trong tay nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể trị liệu.
Đái Mộc Bạch thét lơn một tiếng, nhìn Lạc Nhĩ Địch Á Lạp thét dài tính lao xuống, đệ tam Hồn Kỹ Bạch Hổ Kim Cương Biến đã phục thể, giờ phút này đệ tứ Hồn Kỹ Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ không chút do dự phóng thích ra.
Đái Mộc Bạch không biết sau khi mình dùng qua Kì Nhung Thông Thiên Cúc năng lương hùng hậu không chỉ giúp đề cao cấp bậc hồn lực và thể chất, dưới tác dụng ngoại lực đã hoàn toàn dung hợp. Lúc gã toàn lực ứng phó công kích, hồn lực không tự giác cùng Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc sinh ra hiệu lực kết hợp, lấy thân thể kim cương, tự thân công phòng đạt tới trình độ xưa nay chưa từng có.
“Ui?” Vốn đã đứng sang một bên đợi kết quả, bạch y nhân đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Đái Mộc Bạch tràn ngập kinh ngạc.
“Đợi thêm chút nữa!” Cửu hoàn lại tái hiện, và lại thêm một cú vỗ khiến Hồn đấu la Lạc Nhĩ Địch Á Lạp đang hạ xuống lại bay lên không trung.
Bạch y nhân nọ mặc kệ Lạc Nhĩ Địch Á Lạp. Thân hình vừa lóe động, một tay đã đánh tan Bạch Hổ lưu tinh vũ của Đái Mộc Bạch, tốc độ của hắn quả thật là quá nhanh. Đái Mộc Bạch cùng Sử Lai Khắc thất quái còn chưa kịp phản ứng, đã có bảy chưởng rơi trên người Đái Mộc Bạch, phân biệt vỗ vào cỗ, song chưởng, hai chân, trước ngực cùng sau lưng.
Đái Mộc Bạch căn bản không có khả năng phản kháng, chỉ thấy toàn thân nóng lên một trận, kim quang trên người nhất thời càng thêm nồng nặc, nhưng lại tản mát ra một cỗ mùi thơm kì dị — — Cẩn thần ngửi thì có thể phân biết đó rõ ràng là mùi của Kì Nhung Thông Thiên Cúc.
Bạch y nhân Phong Hào Đấu La tâm tình lại một lần nữa trở nên vô cùng kích động: “Kì Nhung Thông Thiên Cúc, không ngờ là Kì Nhung Thông Thiên Cúc. Ngươi ăn cây tiên phẩm này rồi?”
Đái Mộc Bạch trừng lớn mắt, hiển nhiên không nghĩ tới bạch y nhân vậy mà biết.
Đường Tam và Thẩm Tu nắm chặt tay nhau, hắn không ngờ trên thế giới này còn có người biết Kỳ Nhưng Thông Thiên Cúc, Tương Tư Đoạn Trường Hồng còn được, hắn từng lật thấy trong điển tịch Đấu La đại lục, nhưng Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc…
Rất nhanh Đường Tam biết được tại sao.
Bạch y nhân Phong Hào Đấu La mở tay phải của mình ra, một tầng khí lưu màu vàng nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Quang mang vàng nhạt dần dần phát sinh biến hóa, chuyển sang màu tím. Ở giữa trung ương khối khí màu tím vẫn mang theo một điểm quang mang màu vàng.
Tử quang tràn ngập, một đóa hoa cúc cực lớn sinh trưởng ra. Hoa cúc hiện ra mang sắc màu tim tím mỹ lệ.
Đây không phải là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc sao? Sử Lai Khắc Bát Quái đều từng nhìn thấy cây tiên thảo này, lúc được nhìn thấy một lần nữa đều có chút không tin được. Vậy vị bạch y nhân này biết được loại tiên thảo Kỳ Nhung Thông Thiên Cú là vì Võ Hồn của lão chính là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc.
“Ngươi dùng có phải là loại này không?” Được Đái Mộc Bạch gật đầu khẳng định, bạch y nhân thở dài một hơi: “Vậy đúng rồi. Khó trách trên người ngươi có quang mang như vậy. Lạc Nhĩ Địch Á Lạp, tiểu tử này ngươi cũng không thể thương tổn, hắn cùng ta rất có duyên phận. Tiểu tử, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Lấy thiên phú của ngươi, hơn nữa lại dùng qua Kì Nhung Thông Thiên Cúc, thành tựu tương lại tuyệt đối không dưới ta.”
Đái Mộc Bạch có chút ngẩn người, lại thong thả kiên định lắc đầu nói: “Ta chỉ hỏi ngài, ngài có thể đảm bảo huynh đệ đồng đội ta sẽ không chịu bất kì thương tổn nào chứ? Ngài khẳng định không thể đáp ứng, vậy chúng ta chỉ có thể là địch nhân.”
“Ta có nhiệm vụ trong người, nếu ta nói ta có thể thả các ngươi, chỉ gϊếŧ một người thì sao? Có một lão sư là Phong Hào Đấu la ngươi hẳn là hiểu nó đại biểu cho cái gì.”
Không đợi Đái Mộc Bạch lên tiếng, Đường Tam đã giành nói trước: “Các ngươi muốn gϊếŧ hẳn là ta. Có thể, tha những người khác, ta tự sát tại đây.”
“Tiểu Tam!”
“Tam ca!”
Đội viên Sử Lai Khắc đều tức giận, không rõ Đường Tam tại sao muốn nói như vậy.
Thẩm Tu lại không kích động giống bọn họ, chỉ đối mắt với Đường Tam, ngữ khí bình tĩnh còn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ngươi chết cũng được, nhưng đừng quên mang ta theo.”
“Được.” Đường Tam thân mật giữ mười ngón tay của Thẩm Tu, nụ cười trước sau ôn nhu như một: “Nói đúng. Cho dù ngươi không đồng y, ta cũng muốn làm như vậy. Bằng không, nếu thiếu ngươi, ta sẽ không an tâm.”
Nhìn bộ dáng bọn họ cười, hiện trường không khỏi lâm vào yên tĩnh đáng sợ.