“Tiểu Tu, tiểu Tu ta sai rồi, đừng giận nữa…” Ghé lại trên giường, Đường Tam hơi chút lấy lòng đối với Thẩm Tu đang ở ngay mép giường thấp giọng nói. Thẩm Tu mặt lạnh, ném tay Đường Tam ra, cẩn thận chú ý lực tránh đυ.ng đến miệng vết thương của hắn: “Được được ta thua.”
Đường Tam yên lặng thở dài, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hỏa Vô Song lo lắng cho Hỏa Vũ, không màng nàng phản đối bất chấp xắp xếp nàng ở vị trí cuối cùng của thăng cấp tái, không ngờ rằng Đường Tam trực tiếp đánh bại sáu người, để Hỏa Vũ có cơ hội lên sàn đấu.
Hỏa Vũ bởi vì luôn bị Đường Tam áp chế vẫn bất chấp phóng xuất kỹ năng dung hoàn đến nàng cũng không khống chế được. Hắn vốn định coi nàng như lá chắn, biết nàng căn bản không khống chế được kỹ năng kia đủ tự gϊếŧ bản thân nhưng cuối cùng lại không khống chế được bản thân nhận chiêu, sau lưng bị đánh thành huyết nhục mơ hồ.
Y sư cung điện Thiên Đấu đế quốc lập tức tới trị liệu cho Đường Tam, tỏ vẻ hắn chỉ bị thương da thịt chứ không có vấn đề về xương và nội tạng, chỉ cần bốn năm ngày là có thể hồi phục.
Sợ Thẩm Tu không hiểu, trong lúc Đường Tam hôn mê Đại Sư còn phân tích cho y tại sao hắn làm như vậy: “Năm nguyên tố học viện là dựa vào nhau mà sống. Nếu hắn hôm nay thật sự hoàn thành “một xuyên bảy” đối với Sí Hỏa học viện, vậy tất nhiên sẽ khiến ba học viện khác coi hắn là cừu địch. Hơn nữa, cừu này mà kết thì sẽ lớn vô cùng. Mặt khác, nếu lúc đó hắn dùng thân thể Hỏa Vũ để ngăn cản công kích, Hỏa Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hỏa Vũ lại là nhất đại thiên kiêu của Sí Hỏa học viện, nếu nàng chết đi, chưa kể đến thế lực sau lưng nàng, chỉ là sự trả thù của Sí Hỏa học viện thôi cũng làm chúng ta không thể nào tiếp nổi, đó càng là điều mà Đường Tam không muốn thấy. Mọi người đề là học sinh, hắn nhận thấy hai bên không phải là thâm cừu đại hận gì, cho nên hắn mới lựa chọn kết cục như vậy. Ta tin tưởng, hắn đã tính toán ra được năng lực phòng ngự của mình có thể tiếp nhận được công kích của đối phương.”
Thẩm Tu mặt vô biểu tình, ngữ khí lạnh nhạt không nhìn ra vui giận: “Nghĩa phụ, người yên tâm, ta biết Tam ca làm vậy nhất định có lý do của hắn. Nhưng điều không không có nghĩa ta dễ dàng tha thứ cho hắn. Hắn nếu muốn ta bảo vệ tốt bản thân không bị thương, vậy thì trước hết hắn phải làm được.”
Đại Sư yên lặng thắp một cây nhang cho đệ tử mình.
Bên ngoài doanh trại truyền vào âm thanh lạnh băng của Đái Mộc Bạch: “Các ngươi tới làm gì? Ra ngoài cho ta.”
“Chúng ta đến thăm Đường Tam, hơn nữa cũng là để cảm tạ hắn.” Thanh âm của Hỏa Vô Song vang lên, nghe được thanh âm này, Thẩm Tu không khỏi cau mày lại.
Ngoài doanh phòng, chẳng những Hỏa Vô Song tới, bảy tên chủ lực của Sí Hỏa học viện chiến đội cũng đều tới, kể cả Hỏa Vũ với sắc mặt tái nhợt.
Đái Mộc Bạch ánh mắt băng lãnh đảo qua trên thân mọi người: “Không cần các ngươi mèo khóc chuột giả vờ từ bi, Đường Tam hắn còn không chết được.”
Hỏa Vô Song nhíu nhíu mày: “Đái Mộc Bạch, ngươi không nên quá phận như vậy. Ta chính là đến thăm Đường Tam, cảm tạ hắn đã bỏ qua cho muội muội của ta. Không phải là đến thăm ngươi, ngươi mau tránh ra.”
Nghe được thanh âm, năm người còn lại của Sử Lai Khắc thêm cả bốn người dự bị, chín người đều xông ra ngoài, cùng nhau ngăn đám người Hỏa Vô Song.
“Lập tức rời đi ngay, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.” Tà mâu của Đái Mộc Bạch đang ngưng tụ, hiển nhiên là sắp không khống chế được cơn giận của mình.
“Là ta muốn tới cám ơn Đường Tam.” Hỏa Vũ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt không còn vẻ điên cuồng như trong trận đấu, ngược lại trở nên rất an tĩnh. Trong cặp mỹ mâu còn có nhiều suy tư và u thâm, giống như biến thành một người khác.
“Cảm tạ cái gì?” Tiếng nói thanh lãnh không chút cảm tình, Thẩm Tu từ trong doanh trại đi ra. Trang phục màu nguyệt bạch bao lấy thân hình mềm dẻo thon dài, đồng tử đen lạnh lẽo, khuôn mặt đã có vài phần góc cạnh cùng cánh môi hơi mím. Y tắm mình dưới ánh mặt trời, ngũ quan xuất chúng càng hiện lên vài phần thánh khiết. Đây là lần đầu tiên y để lộ ra gương mặt vẫn luôn bị che giấu.
“… Là ngươi!” Hỏa Vũ nhìn dung mạo tinh xảo tuấn mĩ của Thẩm Tu kinh hô ra tiếng, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi: “Ngươi là nam sinh?”
Thẩm Tu đạm mạc quét nhìn nàng, đối với nữ nhân khiến Đường Tam bị thương này y thật sự không để ý tới, hiện tại đã không trực tiếp cho nàng các loại cổ có sát thương đã là tốt lắm rồi: “Đội trưởng Hỏa Vô Song, phiền ngài mang người trở về đi, không cần làm mặt hoảng sợ trước bọn ta đã là cảm ta rất lớn rồi. Thái độ các ngươi tới như vầy người không biết còn tưởng là tới trả thù đấy. Lần đầu tiên ta thấy có người tới cảm ơn lại muốn đánh trước, chẳng lẽ kiến thức của ta kém? Vậy thật đúng là phải xin lỗi.”
Hỏa Vô Song bị y nói mà trắng mặt, xấu hổ đứng. Hỏa Vũ lại không để ý, cắn răng trừng mắt: “Chúng ta tới xem Đường Tam, ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện?”
“Dựa vào cái gì?” Thẩm Tu lặp lại một lần, khóe môi cong lên một nụ cười như không cười: “Chỉ dựa vào việc, ta là người yêu hắn. Đủ không?”
Hai chữ ‘người yêu’ khiến cả đám người Sí Hỏa ngu người. Thẩm Tu lười để ý đến bọn họ, phất tay: “Doanh trại của các người ở bên kia. Tiểu Vũ tỷ, tiễn khách.” Nói xong lập tức trở về doanh trại.
Hỏa Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Tu mà căn môi, không biết nghĩ đến chuyện gì, cuối cùng vẫn là Hỏa Vô Song lôi nàng đi.
“Tiểu Tu lần này thật sự tức giận rồi.” Tiểu Vũ chọt chọt Trữ Vinh Vinh bên cạnh: “Chúng ta có trò hay để xem.”
“Tuy rằng rất đau lòng chuyện Tam ca bị thương, nhưng không hiểu sao bây giờ trong lòng ta rất kích động…” Trữ Vinh Vinh che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh.
Mắt thấy Giáng Châu cũng đi tới, đội ngũ bên nam liếc nhau, sôi nổi rùng mình một cái.
Tốc độ Đường Tam hồi phục so với y sư nói còn nhanh hơn một chút, lại còn có Thẩm Tu trị liệu cho hắn, miệng vết thương hai ngày đã kết vảy, có thể tuỳ tiện hoạt động.
Thẩm Tu bị ấn ngồi trên ghế, mười ngón tay hai người đan vào nhau, hôn đến triền miên khó phân. Thẩm Tu mặt đỏ ửng, Tương Tư Đoạn Trường Hồng oánh bạch trên trán giống như cũng cũng bị lây.
“Ta đám bảo, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Đường Tam cản cắn lỗ tai y, thẩm giọng hứa.
Thẩm Tu không nói gì ôm eo Đường Tam, hắn từng chút một xoa diệu, thật lâu sau mới nghe được tiếng “Ừm” rất nhẹ, nụ cười trên môi dần dần mở rộng.
Tuy rằng Thẩm Tu tha thứ cho Đường Tam nhưng vẫn là bộ dáng xa cách lãnh đạm. Đường Tam rơi vào đường cùng lại có chút ngọt, nếu không phải Thẩm Tu xem hắn quan trọng thì sao có thể tức giận như vậy? Điều đó cũng thấy được, thật ra đau khổ cũng rất vui sướиɠ — — Nếu hắn có thể lên giường cùng Thẩm Tu ngủ mà nói, hắn sẽ càng cao hứng.
Ngày Đường Tam nghỉ ngơi Mã Hồng Tuấn trở thành chủ lực cực kì nổi bật. Tiểu mập mạp ngây thở chất phác, Võ Hồn Hoả Phượng Hoàng kiêu ngạo, Hồn Kỹ có thể nói là hoa lệ cuối cùng thu được không ít ánh mắt sùng bái.
Đường Tam ở trên giường ba ngày đã không thể ngồi yên nữa, thi đấu hôm nay hắn cũng tới, chỉ là yêu cầu muốn lên đài bị nhất trí bác bỏ, an an phận phần ngồi ở đài chuẩn bị xem Mã Hồng Tuấn phát đại uy.
Thi đấu hôm nay kết thúc, Đại Sư không nặng không nhẹ dặn vài câu với Mã Hông Tuấn, mọi người Sử Lai Khắc đi về khu nghỉ ngơi.
“Đường Tam, chờ đã!”