Triệu Tây Phàm không nghĩ tới Triệu Xu Ngọc thế nhưng không mặc qυầи ɭóŧ đi ngủ, dưới cái váy ngủ mỏng của nàng là cả người trần trụi, trơn bóng.
Tức khắc, Triệu Tây Phàm chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, máu ngăn không được dồn phía dưới đũng quần, bằng mắt thường có thể thấy thứ trong quần phồng lên phát ngạnh.
Ánh mắt hắn không hề chớp, dừng ở Triệu Xu Ngọc hạ thể, hai chân ngọc gắt gao kẹp chặt nhau, cọ xát trái phải, trong hộ khẩu nho nhỏ trơn bóng trắng nõn, kẹp một cái tinh tế khe hở.
” A... Ưmm...”
Kia hai chân nhỏ càng kẹp càng lợi hại, Triệu Xu Ngọc trong cái miệng nhỏ mơ hồ rêи ɾỉ cũng càng ngày càng dồn dập.
Ngủ trong mơ nàng thân mình nóng bừng, cũng không có nhận ra chăn bị vứt ra, hai tay còn sờ lên chính mình bộ ngực nhẹ xoa.
Lúc này Triệu Tây Phàm chỉ cảm thấy chính mình mau điên rồi, hắn vốn là đối Hoắc Dực Khôn giấu giếm có điều bất mãn, nghĩ đến xem một thoáng Tiểu Ngọc Nhi, lại không nghĩ rằng thế nhưng thấy muội muội mình ở trong mộng tư da^ʍ, thậm chí còn không tự giác mà kẹp chân thủ da^ʍ.
Nhưng nghĩ lại, Triệu Tây Phàm lại cảm thấy có lẽ là chính mình hiểu lầm Triệu Xu Ngọc, nàng mới bao nhiêu tuổi? Có thể biết cái gì là chuyện nam nữ chứ?
Trong lòng mang theo du͙© vọиɠ muốn chứng minh muội muội không phải như hắn nghĩ, lại có thể như vậy trong mộng tư da^ʍ, ma xui quỷ khiến, Triệu Tây Phàm nhẹ nhàng kéo một chân Triệu Xu Ngọc ra.
Nhưng lại thấy ở giữa hai chân kia, bên ngoài ngọc phùng chặt chẽ mấp máp, một mảnh ướt dầm dề, ướt đẫm nước.
Triệu Tây Phàm trong hô hấp cứng lại, trong đầu như có một sợi dây nào đó đột nhiên bị đứt ra.
Ánh trăng mờ ảo, hắn ghé sát vào muội muội hộ khẩu nhìn kỹ, chỉ thấy ở hoa đế khẩn kẹp có một cái tiểu thịt châu mềm mại nhú ra, mà phía dưới lỗ nhỏ lặng lẽ tràn ra cỗ trong trẻo mật dịch.
Nuốt nước miếng, Triệu Tây Phàm vùi đầu liếʍ Triệu Xu Ngọc khe nhỏ, nước dịch thơm ngọt ngây ngất, có mùi thơm đặc hữu của cơ thể nàng, phút chốc làm hộ khẩu nàng trơn ướt da^ʍ mỹ.
Đầu lưỡi dò xét hoa phùng một đường hướng về phía trước, liếʍ láp viên tiểu thịt châu.
Lúc này, Triệu Xu Ngọc hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập, hai cái đùi cũng càng tách ra.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Tây Phàm liền không rảnh lo nhiều như vậy, liền dùng miệng ngậm lấy toàn bộ hộ khẩu của Triệu Xu Ngọc.
Môi lưỡi không ngừng mυ'ŧ liếʍ trêu chọc thịt châu, đầu lưỡi không ngừng ra vào, kéo ra càng ngày càng nhiều mật dịch, từng chút cắm vào tiểu hoa khẩu.
Vừa khẩn hoạt lại ngọt…
Triệu Tây Phàm một tay chống trên giường, một tay kia nhanh chóng móc ra chính mình đũng quần cự vật, nhanh chóng lên xuống loát động.
Cứ như vậy một bên liếʍ cắm muội muội huyệt, một bên thủ da^ʍ, thực mau Triệu Xu Ngọc ở trong mộng đã bị Triệu Tây Phàm đùa giỡn đến cao trào, tiểu hoa hạch bị hút đến sưng to, mông nhỏ run rẩy, trực tiếp tiết ở Triệu Tây Phàm trong miệng.
Mà Triệu Tây Phàm cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thực mau cũng bắn ra.
Bắn tinh xong, Triệu Tây Phàm trong lòng chấn động, không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ khinh nhờn muội muội, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu.
Vừa vặn lúc này, có nha hoàn ở ngoài cửa nhẹ nhàng mở miệng, “Tứ tiểu thư ngủ rồi sao? Người có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Nguyên lai là Triệu Xu Ngọc trong mộng tiết thân phát ra rêи ɾỉ có chút lớn, nha hoàn gác đêm ngoài cửa đã nghe thấy được.
Triệu Tây Phàm giật mình, lập tức kéo Triệu Xu Ngọc váy ngủ lên, nhanh chóng đắp chăn cho nàng, xoay người đi ra từ cửa sổ.
Nha hoàn gác đêm không nghe thấy tiếng đáp, đánh bạo đẩy cửa vào phòng, cũng không có phát hiện cái gì dị thường, chỉ là cánh cửa sổ khép hờ khẽ đung đưa, nha hoàn kia cho rằng là ban đêm nổi gió, tay chân nhẹ nhàng đi đóng cửa sổ lại liền rời khỏi phòng.
Nhưng ngay khi nha hoàn vừa rời khỏi phòng liền thấy Hoắc Dực Khôn đứng ở ngoài cửa hành lang. Nha hoàn hơi sửng sốt, mới ngập ngừng hỏi: “Hoắc quản gia ngài còn chưa ngủ sao?”
Hoắc Dực Khôn sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn nha hoàn kia một cái, không nói một lời mà xoay người trở về phòng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~