“Ô... Hoắc ca ca, chậm một chút...”
Theo mỗi lần Hoắc Dực Khôn va chạm, thân mình nhỏ xinh trắng nõn của Triệu Xu Ngọc không ngừng đong đưa lên xuống. Cảm giác như căn côn ŧᏂịŧ kia sắp đâm vào người nàng vậy, đỉnh đến nàng vừa thoải mái lại vừa đau.
Thấy tiểu cánh hoa đã bị ma đến tróc da sung huyết, đỏ thẳm. Hoa đế cùng tiểu thịt hạch xinh xắn cương cứng mặc sức cho côn ŧᏂịŧ cọ xát. Hơi thở Hoắc Dực Khôn nặng nề, eo tê dại, chế trụ đầu gối Triệu Xu Ngọc, đem hai chân nàng kẹp lại.
Sau đó liền dùng cây dươиɠ ѵậŧ để ở giữa, nhấn sát vào khe thịt nhỏ của hoa huyệt điên cuồng cọ xát. Làm giống như đang nằm trong tiểu huyệt nàng thao lộng.
“Ô... A...”
Triệu Xu Ngọc chịu những cú va chạm hữu lực của nam nhân. Mỗi lần cúi đầu liền có thể hìn thấy cây gậy to lớn đang liên tục chọc ngoái giữa hai chân mình.
Nhưng dù gì vẫn là dùng chân làʍ t̠ìиɦ nên nó cũng không mang đến cho Triệu Xu Ngọc bao nhiêu thoải mái, chỉ là mỗi lần tiểu thịt hạch bị cọ xát thì sẽ mang đến một trận kɧoáı ©ảʍ khó tả.
Không bao lâu Hoắc Dực Khôn cũng ngày càng mất khống chế, hắn cắn răng, đôi tay dùng sức bóp lấy mông Triệu Xu Ngọc, phối hợp động tác thao lộng, thúc đẩy trước sau, “Tứ tiểu thư... Huynh muốn bắn, muốn bắn...”
Áp lực gầm nhẹ lên, hắn đem nhục côn đâm tiến vào chân phùng Triệu Xu Ngọc, cả thân thể đè lên người nàng, toàn thân run rẩy, đại qυყ đầυ nhảy dựng vài cái, phun ra từng luồng bạch tinh.
Tiết xong, Hoắc Dực Khôn chống thân thể, nhìn đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình phun lên bụng cùng vυ' của Triệu Xu Ngọc mà nàng thì đang nhăn mày tỏ vẻ không thích hiện trạng này lắm. Hắn vốn định nhanh chóng lấy khăn lau sạch sẽ, nhưng lại vừa nảy ra một ý tưởng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi đều lên trên vυ' nàng.
“Hoắc ca ca, mùi hương này không dễ ngửi.”
Triệu Xu Ngọc nghiêng đi khuôn mặt nhỏ, bộ dáng bao nhiêu kiều khí.
Hoắc Dực Khôn xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ xong, liền nắm lấy núʍ ѵú nàng vặn một cái, “Tứ tiểu thư phải tập quen với hương vị này, về sau còn phải thường xuyên ăn.”
Triệu Xu Ngọc bị véo đau đến la lên một tiếng, mắt nhỏ hồng hồng nhìn về phía Hoắc Dực Khôn, “Hoắc ca ca gạt muội.”
Hoắc Dực Khôn trong lòng nhảy dựng, trên mặt lại bất biến, “Huynh lừa Ngọc Nhi chuyện gì?”
Lúc này, Triệu Xu Ngọc chậm rãi mở hai chân, lộ ra tiểu huyệt trắng hồng nộn nộn ướt nhẹp, “Hoắc ca ca nói giúp Ngọc Nhi ngăn thủy, nhưng huynh cắm lộng lâu như vậy, phía dưới Ngọc Nhi không những không hết nước mà ngược lại ngày càng nhiều.”
Triệu Xu Ngọc vừa nói, nhục côn mới bắn tinh của Hoắc Dực Khôn tức khắc lại có xu hướng cương cứng lên.
Nuốt nước miếng, nếu đây không phải là tứ tiểu thư nhà hắn, thì bộ dáng giang rộng chân ra cùng biểu tình ngây thơ vô số tội này nhìn thôi liền tưởng đây là tiểu hồ ly có số má (ý chỉ có công phu lợi hại, kĩ thuật siêu đẳng) của nhà nào đến đây hớp hồn hắn.
Nhịn không được, cũng không cần phải nhịn, Hoắc Dực Khôn duỗi tay xoa tiểu nộn huyệt của Triệu Xu Ngọc, hai ngón tay nhợt nhạt thọc vào rút ra.
Không bao lâu Triệu Xu Ngọc liền cảm thấy thoải mái, hừ hừ rên rĩ mà vặn eo nâng mông, theo hắn ngón tay đùa bỡn không ngừng đón ý nói hùa. (thuận theo động tác)
Hoắc Dực Khôn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng phát lãng của nàng, càng xem dươиɠ ѵậŧ dưới háng càng ngạnh, nhanh chóng duỗi ra một tay khác đi xoa tiểu hoa hạch, không bao lâu, Triệu Xu Ngọc một tiếng khẽ gọi, mông run rẩy, nàng tiết.
Lúc này côn ŧᏂịŧ dưới háng Hoắc Dực Khôn đã là vừa ngạnh vừa trướng, nhưng vừa rồi mới bắn một lần nên cũng không mấy gấp gáp khó chịu.
Nhìn dòng nước chảy ra từ mông tứ tiểu thư, đều là bị hắn thao lộng mà thành. Trong lòng Hoắc Dực Khôn không khỏi có chút đắc ý, càng tỏ ra kiểu được nước lấn tới (kiểu ăn được miếng lại muốn đòi nhiều thêm).
Hắn nắm lấy đầu dây của chuỗi ngọc châu, kéo ra, một viên rồi lại một viên trở về trên tay. Nhìn tiểu cúc huyệt khẩn trí không thua kém gì động huyệt phía trước, đầy co dãn, bị căng ra rồi thít chặt lại mà phun ra từng hạt châu.
Triệu Xu Ngọc thuận theo hừ nhẹ, eo nhỏ xoắn chặt, mông nhấc lên cao, không biết là khó chịu hay vẫn là thoải mái.
Cuối cùng toàn bộ ngọc châu cũng bị lôi ra hết, mặt trên ngoài thuốc mỡ ra thì sạch sẽ, không có ô vật. (đồ dơ)
Hoắc Dực Khôn xem đến đỏ mắt, xoay người xuống giường, từ trên bàn cầm lấy hộp thuốc mỡ Chu thị đưa tới.
· Chân giao: Dùng chân làʍ t̠ìиɦ, kiểu hai chân kẹp côn ŧᏂịŧ ở giữa sau đó làm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~