Tôi và Karen đi trong ngõ nhỏ, có vẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì cô ấy mặc một bộ quần áo Muggle, nhưng Karen không thèm để ý chút nào: "Chồng cậu có biết cậu là phù thủy không?" Từ chỗ Johnson, tôi hiểu rõ rằng mọi người không tin rằng có sự tồn tại khác với bọn họ là phù thủy.
"Cũng không biết, sau khi tốt nghiệp mình liền trở về Kent để sống chung với ba mẹ, sau đó dành một năm học nội dung giáo dục của người bình thường, ở đại học mình đã quen biết anh ấy." Nói xong liền nhìn tôi một cái: "Đại học là một loại thế giới không phải phép thuật..."
"Mình biết." Tôi cắt ngang Karen.
"Cậu... Biết sao? Karen nhìn tôi một cách kỳ lạ.
"Không biết vì sao, mình có ấn tượng đối với rất nhiều thứ, bất luận là Muggle hay là đồ của các phù thủy." Tôi lại nói thêm: "Hermione nói có lẽ vì mình đã sống ở Muggle trong một năm.”
Karen hiểu rõ: "Quả thật, trước kia cậu không bài xích những thứ này, có đôi khi mình thật sự cảm thấy cậu còn hiểu rõ chúng hơn mình.”
"Vì sao cậu lại muốn trở lại thế giới Muggle, phù thủy không tốt sao?" Tôi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Bởi vì muốn trốn tránh một số quá khứ." Karen nhìn tôi: "Thực ra là do cậu nói với mình, nếu như có những tổn thương không thể nào quên được ở đây, tốt hơn là nên bắt đầu một cuộc sống mới." Cô ấy cúi đầu: "Thật ra lúc đầu mình còn ngăn cản bọn họ tìm cậu, mình tưởng cậu đã đi bắt đầu cuộc sống mới của mình.”
"Xin lỗi." Karen nghi hoặc ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt quả nhiên có chút ướŧ áŧ: "Xin lỗi vì khiến cho mọi người lo lắng như vậy. Những thứ mình đã trải qua không hạnh phúc sao? Cho nên, nó là nguyên nhân khiến các cậu đều ấp úng đối với mình à.”
Đây là suy đoán, nhưng tôi nói như khẳng định vậy.
Quả nhiên Karen đã thừa nhận: "Cynthia, chỉ việc cậu sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất.”
"Đừng nói chuyện này nữa, bên kia hình như rất náo nhiệt, chúng ta đi qua xem một chút đi." Hiểu được có một số chuyện bọn họ sẽ không cho tôi biết, nên tôi cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa nên đã gợi chủ đề mới.
Karen nhìn theo hướng ngón tay tôi: "Đó là cửa hàng đồ uống Florin, chắc chắn là anh ấy lại tung ra sản phẩm mới, mỗi lần vào lúc này anh ấy đều mời người qua đường thưởng thức miễn phí, chúng ta cũng đi qua đi.”
Vì vậy, hai chúng tôi đi vào đám đông, quả nhiên có rất nhiều người đang đứng túm tụm lại, cướp đồ uống lạnh do Florin phát. Phần lớn mọi người đều trông có vẻ như học sinh, tôi và Karen liếc nhìn nhau, cũng đi vào trong đội ngũ, làm càn một hồi.
Thật vất vả mới từ chen ra khỏi đám người, tôi túm lấy người bên cạnh nói: "Trẻ con hiện tại thật mạnh mẽ, mình thiếu chút nữa đã bị đẩy ra, may mà mình còn bắt được cậu.”
"Thưa cô, có phải cô nhận nhầm người không?" Người bị tôi nắm lấy cánh tay là một cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt đang đỏ bừng một mảnh, lúng túng mở miệng nói.
"Đúng, thực xin lỗi." Tôi vội vàng buông tay ra, xoay người rời đi, thật sự là quá xấu hổ mà.
Đợi đến khi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện mình đã tiến vào một ngõ nhỏ xa lạ, chẳng lẽ, vừa rồi... Chắc là tôi đã đi nhầm đường rồi. Tôi nhìn phía sau, lại nhìn nhìn đường phố có chút âm u phía trước, quyết định đi về phía trước xem một chút, dù sao lát nữa chỉ cần hỏi người là Tiệm giỡn nhà Weasley ở đâu là tốt rồi, bọn họ vẫn luôn có chuyện giấu diếm tôi, tôi đi một mình nói không chừng còn có thể gặp được cái gì đó.
Trong lòng yên lặng nói xin lỗi Karen, tôi ăn kem trong tay rồi đi về phía trước, trên bảng hiệu trước mặt viết ba chữ "Ngõ Knockturn".
Đây chính là ngõ Knockturn không cần tiếp xúc ở trong miệng Fred, tôi cẩn thận quan sát bốn phía, phong cách của mỗi cửa hàng ở đây gần như đều âm u đen tối, ngay cả phù thủy đi lại ở chỗ này đại đa số cũng rất kỳ quái, cúi đầu tụ tập cùng một chỗ, việc tôi đến làm cho bọn họ lộ ra biểu cảm kỳ quái.
"Là cô ta..."
"Sao cô ta lại ở đây một mình vậy..."
Rõ ràng, bọn họ biết tôi, nhưng tôi không có ý định bắt chuyện với những phù thủy trông nguy hiểm này, tôi bước vào một cửa hàng trông có vẻ đàng hoàng nhất: "Cửa hàng phép thuật Borgin và Burkes."
Vừa đẩy cửa ra, một người có cơ thể hơi còng xuống nâng đầu lên, sau khi nhìn thấy là tôi, miệng người đó hơi giật giật: "Malfoy phu nhân, chào buổi sáng." Ông ta bước ra khỏi quầy: "Tôi biết bà sẽ trở lại và lấy thứ đó mà, cho nên tôi vẫn luôn không bán nó cho bất cứ ai."
Malfoy phu nhân? Trong lòng tôi chấn động, sáng nay Karen đã từng nhắc tới Malfoy, lúc ấy, ánh mắt cô ấy nhìn về phía bọn Hermione, cô ấy dừng lại... Chẳng lẽ đó là sự thật mà họ đang che giấu? Nhưng tại sao họ lại nói dối tôi rằng Fred là vị hôn phu của tôi?
Trên mặt tôi kiềm chế áp lực trong lòng, nói với người nọ: "A, lấy ra cho tôi xem một chút. ”
Rõ ràng người đó đã sớm có chuẩn bị, ông ta nhanh chóng lấy ra một cái hộp, tôi liếc nhìn ông ta một cái, vẫn là ánh mắt âm lãnh như trước, tôi mở cái hộp ra, một đóa hoa hồng yên lặng nằm ở trong đó.
"Rất nhiều phụ nữ đều thích hoa hồng không tàn này, chỉ là, tôi nghĩ, chỉ có phu nhân đây mới có thể làm nổi bật nó. Bông hồng bị nguyền rủa này.”
"Nguyền rủa!" Tôi có hơi kinh ngạc, làm thế nào tôi có thể có một thứ như thế này trong quá khứ chứ.
Ông ta chỉ bình tĩnh trả lời: "Không phải phu nhân đã sớm biết rồi sao, trên đóa hoa hồng này có một câu thần chú không cách nào phản bội.”
Ông ta đóng hộp lại và đặt nó vào tay tôi: "Vật quy nguyên chủ."
"Mặt khác, trước đó ngài Malfoy cũng có đến và đặt cho phu nhân một đôi găng tay đặc biệt, phu nhân có muốn lấy luôn không." Tôi gật đầu: "Xin hãy chờ một chút." Ông ta đi vào bên trong.
Ta kinh ngạc nhìn cái hộp trong tay, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại lời nói của ông ta: "Malfoy, lời nguyền không cách nào phản bội, găng tay.”
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi mất tích một năm, cho dù tôi thật sự là Malfoy phu nhân, nhưng làm sao Malfoy đó có thể đến đặt làm găng tay cách đây không lâu chứ. Có vẻ như tất cả các nút thắt đều được đặt trên đây vậy.
Rất nhanh, ông ta đã lấy ra đôi găng tay kia, đặt đến trước mặt tôi: "Đây là găng tay làm từ da rồng lửa, còn cố ý nhuộm thành màu đỏ dựa theo phân phó của ngài Malfoy, ngài ấy nói, đây là màu sắc phu nhân thích.”
Tôi cầm thứ đó, đi ra khỏi cửa hàng phép thuật Borgin and Burkes, quay trở về Hẻm Xéo, màu đỏ? Trừ khi tôi không chỉ mất trí nhớ mà ngay cả sở thích cũng thay đổi, nếu không, tôi nghĩ rằng màu sắc yêu thích của tôi nên là màu tím, chứ không phải màu đỏ.
"Chỉ có cậu có cuộc sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất." Tôi lại nhớ đến lời nói của Karen, đây là ám chỉ cái gì? Có lẽ, đôi găng tay này cũng không phải là do người chồng của tôi đã thiết kế riêng cho tôi, tôi mở bao bì, cầm găng tay và đeo thử vào: "Quả nhiên, nhỏ rồi."
Vừa ra khỏi ngõ Knockturn, liền thấy Karen đang ở trên đường hô tên tôi: "Karen! "Cô ấy thấy tôi liền vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Cậu đi đâu vậy, vừa rồi khi đi ra khỏi đám người mình mới phát hiện không thấy cậu đâu.”
Tôi đã nói với cô ấy tất cả những gì đã xảy ra: "Malfoy đó là ai vậy?"
Karen nhìn tôi, không chịu mở miệng: "Không phải cậu là bạn thân nhất của mình sao? Tuy rằng mình không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng mà, mình vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc khi ở cùng cậu, cậu, không thể nói cho mình biết sao..."
"Cynthia, mình cũng không có ý che giấu cậu." Karen chỉ vào cửa hàng đồ uống Florin bên cạnh: "Đi vào rồi nói.”
Chúng tôi gọi hai ly nước trái cây ướp lạnh và Florin nhiệt tình mang lên một xấp bánh kem. Karen mở miệng nói: "Sáng nay khi mình nghe cậu nói Fred là vị hôn phu của cậu, lại nhìn thấy sắc mặt của Hermione khi nhìn mình, mình liền phỏng đoán, bọn họ không muốn để cho cậu biết những chuyện này... Mà mình, cũng nghĩ rằng, nếu đây là một cơ hội, thì tại sao lại không để cho cậu có một khởi đầu mới.”
"Cậu thực sự đã kết hôn, Draco Malfoy là chồng của cậu."
"Nhưng mình cũng không hạnh phúc, cho nên, các cậu mới dùng một lời nói dối để che đậy nó?"
"Thực xin lỗi."
Nhìn Karen ngồi đối diện mình, tôi lắc đầu: "Mình biết, các cậu muốn tốt cho tôi, chỉ là, đối với mình bây giờ, bất kể là tốt hay xấu, mình đều muốn biết cuộc sống trong quá khứ của mình." Tôi vươn tay, nắm lấy hai tay đang đặt trên bàn của cô ấy: "Cho dù là chuyện gì, mình đều muốn biết, huống chi, không phải cái cô trị liệu kia đã nói là nhiều nhất là một tháng mình sẽ có thể khôi phục trí nhớ, hiện tại các cậu giấu diếm mình thì cũng không thể thay đổi cái gì.”
Karen do dự rồi nói: "Có lẽ, cậu nói đúng."
"Như vậy, cậu có nguyện ý nói cho mình biết mọi chuyện không?"
Karen bắt đầu chậm rãi kể lại, tôi vừa nghe, phảng phất những chỗ trống trong đầu dần dần bị lấp đầy: "Chẳng trách, người đàn ông tóc vàng trong giấc mơ của mình thì ra là anh ta."
"Thực ra chuyện giữa hai người mình cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là hai người bắt đầu ở cùng nhau vào dịp Giáng sinh năm ba, về sau, hai người vẫn luôn ở cùng nhau, chỉ là, giữa hai người thường xuyên làm cho người ta nhìn không hiểu."
Tôi nghi hoặc bảo cô ấy tiếp tục: "Trước trận đấu cuối cùng của Cuộc thi Tam Pháp thuật, hình như hai người có mâu thuẫn, thế nhưng, khi cậu vô cớ hôn mê, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu, vào kỳ nghỉ hè kia, anh ta gần như vẫn luôn ở bên cạnh cậu trong St. Mungo."
"Hôn mê?"
"Đúng vậy, bọn mình đều cho rằng ngày đó cậu và cha cậu cùng nhau xem trận đấu, nhưng cuối cùng cậu lại được giáo sư McGonagall đưa vào bệnh viện, hình như cậu đã bị một ít phép thuật làm thương tổn. Thực ra, kể từ năm lớp ba, cậu thường xuyên được Snape gọi đến văn phòng, chỉ là cậu không nói gì với bọn mình cả.”
Quá khứ của tôi, trên người dường như có rất nhiều bí ẩn" "Sau đó, khi nào thì mình ổn lại?"
"Trước khi khai giảng năm thứ tư cậu đã hồi phục, chỉ là lúc đó có đôi khi cậu sẽ có chút rối loạn trí nhớ, chỉ là ngoại trừ mình thì không có ai biết cả, chúng ta ở trong một ký túc xá, cậu thường xuyên sẽ bảo mình giúp cậu che dấu, nói cho mình biết đó là thương tổn vĩnh viễn do phép thuật gây ra."
"Chẳng lẽ lần này mình mất trí nhớ có liên quan đến thương tổn lần đó?"
Karen lắc đầu: "Mình không biết, nhưng khi đó cậu chỉ có một chút lộn xộn nho nhỏ, sẽ không giống như bây giờ. Tuy nhiên, mình đề nghị cậu nên đến Hogwarts và hỏi giáo sư McGonagall một chút.”
Tôi gật gật đầu: "Mình nhớ rõ các cậu đã từng nói, Dumbledore cũng lựa chọn từ chức sau Cuộc thi Tam Pháp thuật đó, có lẽ cũng sẽ có chút liên quan.”
"Hoàn toàn chính xác, trận đấu đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Bộ phép thật bắt giữ rất nhiều quý tộc, bởi vì bọn họ có ý đồ trợ giúp người đó sống lại, ngược lại nhà Malfoy lại bởi vậy mà đạt tới đỉnh cao chân chính. Harry và Cédric đã đồng thời giành được chiếc cúp, nhưng cả hai đều mất trí nhớ của trận đấu một cách kỳ lạ.”
"Mình và Malfoy kết hôn khi nào?"
"Vừa tốt nghiệp xong thì hai người liền kết hôn, mình nghe Hott nói, đó là ý của bà cố cậu."
Tôi sửa sang lại suy nghĩ: "Nhưng dựa theo lời cậu nói, mình và Malfoy ở chung một chỗ bốn năm, sau đó dựa theo an bài trong nhà liền thuận lý thành chương mà kết hôn, vậy vì sao bọn mình lại như vậy?”
"Người đàn ông đứng ở đỉnh cao, làm sao có thể thiếu hấp dẫn được." Karen uống một ngụm nước trái cây: "Mặc dù mình đã rời khỏi đây, nhưng vẫn luôn nhìn thấy trên "Nhật báo Tiên tri" mà cú mèo đưa đến mỗi ngày những hình ảnh liên quan đến Malfoy, trong đó có không ít ảnh có sự xuất hiện của tiểu thư quý tộc khác."
"Sau đó mỗi lần gặp mặt cậu, vẻ mặt của cậu đều buồn bực, chỉ là cậu không chịu nói gì cả. Mãi cho đến năm ngoái, cậu mất tích sau đám cưới của mình... Đáng giận chính là khi bọn mình mãi vẫn không liên lạc được với cậu, Ginny đã mấy lần đi tìm Malfoy, anh ta cũng không buồn gặp cậu ấy, căn bản là không hề quan tâm tới chuyện cậu mất tích.”
Karen nói với tôi tất cả những chuyện mà cậu ấy biết về tôi và Malfoy: "Tiếp theo cậu định sẽ làm gì?"
"Tiếp nhận điều trị." Tôi mở gói hàng: "Sau đó, có lẽ mình sẽ biết chủ nhân của chiếc găng tay mà Malfoy nhờ chế tác này. Chỉ có một tháng thôi mà.”
"Lúc trước cậu có nói mình làm việc ở St. Mungo, bây giờ có thể nói cho mình biết nguyên nhân mình từ chức không?"
"Với tư cách là Malfoy phu nhân, cậu làm sao có thể lựa chọn làm một trị liệu bình thường được chứ."
Thì ra, thân phận Malfoy phu nhân này, đối với tôi mà nói, là gánh nặng nặng nề như vậy, một người chồng lãnh đạm, một trang viên trống trải, mỗi ngày bị tin đồn trên báo bao trùm, ngay cả công việc của mình cũng không thể lựa chọn.
"Hiện tại, mình có chút mong muốn mình chỉ là vị hôn thê của Fred."