[Đồng nhân Harry Potter] Nghịch Lân

Chương 35

"Cuối tuần này mấy đứa định làm gì?"

Ngày mai là cuối tuần, Holdle hỏi về kế hoạch của chúng tôi. "Đến quán Ba Cây Chổi, nghe nói nơi đó lúc nào cũng rất nào nhiệt. Hạng mục thi đấu thứ ba vẫn chưa có, tại sao anh không tranh thủ thời gian chơi vui vẻ một chút?"

"Chắc chắn rồi, anh quay trở lại thuyền trước đây. Chúc em có một cuối tuần vui vẻ cùng các bạn của em."

Sau khi tạm biệt Holdle, tôi không có tâm trạng ăn cơm nữa: "Hai cậu đi ăn đi, mình muốn ra ngoài đi dạo một chút."

"Sao vậy?"

Ginny ngăn cản Karen hỏi tiếp: "Cậu đi đi, bọn mình sẽ mang một chút đồ ăn nhẹ về phòng sinh hoạt chung, hẹn gặp lại sau."

Sau khi mỉm cười biết ơn với Ginny, tôi đi ra ngoài một mình. Trong khuôn viên trường vào chiều thứ 6, chỗ nào cũng có bóng dáng của học sinh, sau khi suy nghĩ một lúc thì tôi đi bộ đến nhà kính ở phía sau trường. Ngoại trừ giáo sư Sprout, các học sinh chỉ ở đó khi có tiết học Thảo dược, nhưng trên đường đi, tôi đã vô tình gặp giáo sư Sybill Trelawney, một giáo sư bói toán có phần điên rồ luôn yêu cầu chúng tôi phải đưa ra mọi lời tiên đoán không tốt thì mới bằng lòng bỏ qua.

Như thường lệ, cô ấy vẫn đeo một cặp kính gọng đen to tướng, trên cổ đeo chiếc vòng với những hạt màu sặc sỡ, trên tay là một bộ bài poker bẩn thỉu, không ngừng nhìn quân bài trên tay: "Sao lại thiếu một lá rồi, ở đâu được chứ?" Cô ấy cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, tôi liếc nhìn lá bài poker bị tôi giẫm dưới chân, sau đó nhặt nó lên: "Giáo sư, đây có phải là thứ mà cô đang muốn tìm không?"

Trelawney chạy đến bên cạnh tôi và cầm lấy lá bài poker: "Thì ra là nó..." Cô ấy đưa mắt nghi ngờ về phía tôi: "Lá 2 cơ, trò là ai?"

"Em là học sinh năm ba nhà Gryffindor, Cynthia Bryan."

"Thật kỳ lạ... nhưng trò Brian, trò đại diện cho hy vọng. Trò là hy vọng, có vẻ như tôi nên xem lại vấn đề đó một lần nữa." Trelawney dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô ấy liên tục lầm bầm, bước đi nhanh như một lâu đài, còn tôi thì không kịp mở miệng để hỏi cô ấy: "Hy vọng..." Mặc dù Trelawney cứ luôn điên điên khùng khùng như vậy, nhưng cô ấy đã nói lời tiên tri quan trọng nhất về Voldemort và Harry.

"Hi vọng ..." Tôi cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định xem nhẹ lời nói của Trelawney. Dù sao thì rất nhiều tiên đoán của cô ấy là không chính xác, tôi cũng không phải nhân vật lớn như Harry hay Voldemort, đối với tôi mà nói thì lời tiên đoán của cô ấy có độ chính xác quá thấp.

Đẩy ra cánh cửa nhà kính ra, trong nhà kính vốn không có ai thì lúc này lại đang có một bóng đen cúi đầu loay hoay với các loại thảo mộc: “Giáo sư Snape?” Snape quay lại và nhìn thấy tôi.

“Brian, tại sao trò lại đến đây.” Có rất ít học sinh tự động đi đến nhà kính.

Đương nhiên tôi không thể nói là đến đây thư giãn được, nên tôi kiếm cớ: "Em muốn tới xem thảo dược, em thường xuyên làm lộn xộn chúng..."

Khuôn mặt tái nhợt quay lại và không nhìn tôi nữa, tôi bị phớt lờ và ta không thể làm gì khác hơn là tự tìm chủ đề: "Thưa giáo sư. Đây có phải là Cải Tỏi (Fluxweed) không?"

"Ừ."

Lại là một cảnh tẻ ngắt, trong khoảng thời gian này, mỗi lần Dumbledore tìm tôi, Snape căn bản đều ở bên cạnh và trong trạng thái đứng ngoài quan sát, không hề nói nhiều, chỉ khi tôi chào hỏi ông ấy thì ông ấy mới gật gật đầu: "Giáo sư, thầy đang chuẩn bị đồ để nấu Thuốc đa dịch sao. Năm mấy mới được học vậy thầy?"

Cuối cùng Snape cũng ngẩng đầu lên và không phớt lờ tôi nữa, mặc ông ấy không hề trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi: "Chiều nay trò không có lớp à?"

“Vâng, thưa giáo sư, lúc nào em cũng rảnh hết!” Tôi đương nhiên rất trân trọng lời hỏi thăm hiếm hoi của Snape.

“Đến văn phòng của tôi và nấu Thuốc đa dịch đi.” Lời nói của Snape luôn ngắn gọn như vậy.

Tôi không ngờ Snape lại cho tôi học nấu Thuốc đa dịch, điều này khiến tôi rất vui, ai mà không hứng thú với cái lọ thuốc có thể biến bản thân thành người khác này chứ.

"Mấy cái Cải Tỏi này có thể hái xuống được không?"

"Cải Tỏi dùng để nấu Thuốc Đa dịch nhất định phải được hái vào ngày trăng tròn."

"..."

"Đây là cái gì, lá cây màu đỏ sẫm bên trong lại là màu tím?"

"Cỏ Tu di, một trong những thành phần của Veritaserum (thuốc nói thật)."

Nguyên một buổi chiều, Snape đã hoàn toàn nhận thức được sự lắm chuyệncủa tôi, tôi tò mò với bất kỳ mọi thứ từ nhà kính đến văn phòng dưới tầng hầm, càng về sau, thậm chí một số loại thảo mộc mà tôi biết, tôi cũng cầm đến hỏi Snape, rõ ràng là ông ấy rất bất lực về những gì tôi đang làm, nhưng ông ấy đều trả lời tất cả câu hỏi, chỉ là cuối câu còn nói thêm: "Cynthia Brian, theo như tôi được biết thì mẹ trò là một nhà trị liệu xuất sắc, trò đã học ở Hogwarts ba năm, đến cả những cái này cũng không biết sao."

Thực sự là giáo sư đã bị ép đến mức nóng nảy rồi.

Tôi đã có kinh nghiệm cho nên không nói gì nữa, đặt từng nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn và bắt đầu từ từ khuấy vạc, Snape dựa vào ghế có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng tôi lại quay đầu nhìn ông ấy: "Có chuyện gì."

Có lẽ là bởi vì kiệt sức, giọng nói của Snape lộ ra yếu ớt: "Giáo sư..."

Vì sự do dự của tôi, Snape mở đôi mắt đen băng giá, trong mắt là sự kiêng kỵ vô tận: "Sao?"

“Giáo sư, có phải thầy có chuyện gì cần phải làm không?” Tôi lấy hết dũng khí nói: “Nếu lần này Voldemort bị trừ khử, Harry vẫn an toàn, tương lai giáo sư muốn làm cái gì.”

Đôi mắt đó đột nhiên trở nên sắc bén: "Sự an toàn của Potter thì có liên quan gì đến tôi."

"Em, ý em là nếu Voldemort biến mất, mọi thứ sẽ trở nên an toàn, giáo sư cũng sẽ không phải làm những việc mà mình không muốn làm nữa..." Dumbledore đã từng hứa sẽ không nói việc Snape bảo vệ Harry với bất cứ ai, tôi nhất thời nhanh miệng, không hề để ý đến chuyện đấy.

"... Tiếp tục ở lại nơi này."

"Sau đó thì sao? Thầy không có việc gì khác muốn làm sao?" Chẳng lẽ thầy ấy muốn ở trong tầng hầm tối tăm này cả đời, ở chung với cái lạnh quanh năm, sau đó nhìn chủ nhân của đôi mắt đó lớn lên và kết hôn, hoặc là, tiếp tục chờ đợi cho đến khi các con của Harry vào học ở Hogwarts.

“Trò Brian, hôm nay vấn đề của trò hơi nhiều đấy.” Snape không muốn trả lời câu hỏi của tôi, ông ấy lại nhắm mắt lại: “Nhìn cái vạc cho kỹ đi.”

Nhìn thân hình gầy gò của Snape, ánh mắt tôi trở nên có chút ươn ướt, không có ai thích ông ấy, các học sinh ở Slytherin vừa kính trọng vừa xa lánh ông ấy, học sinh ở viện khác thì đều sợ hãi vẻ ngoài mạnh trong mềm của ông ấy, còn đứa trẻ mà ông ấy dùng cả mạng sống để bảo vệ thì lại ghét ông ấy.

“Tốt đấy?” Snape gật đầu khen ngợi khi tôi nấu xong thuốc vào cho nó vào lọ thủy tinh, sau đó ông ấy chỉ sang bên cạnh: “Những nhành cỏ Tu di này phải được rửa sạch, phơi khô và nghiền thành bột.”

Tôi gật đầu hiểu ý và nhúng cỏ Tu di vào nước để rửa sạch, nhưng tôi lại bắt đầu lo lắng: "Phơi khô..." Chẳng lẽ lại dùng thần chú hong khô sao, sau trận đấu vừa rồi, Draco đã cố tình học phép thuật này và dạy nó cho tôi, nhưng mà dùng nó trên thảo dược thì... có vẻ hơi lạ.

“Đưa chúng vào phòng bên cạnh đi.” Snape đi tới khi tôi đang do dự, mở cửa và dẫn tôi vào căn phòng bên cạnh, cửa vừa mở ra thì tôi liền bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc, khắp căn phòng đều rực rõ ánh nắng, bên trong phơi rất nhiều loại thảo mộc và thậm chí còn có cả da rắn, ánh nắng từ trần nhà tràn xuống, tôi đưa một tay ra để che bớt đi ánh sáng chói lóa.

Dưới sự hướng dẫn của Snape, tôi đặt các loại thảo mộc vào đó và quay trở lại văn phòng, tôi vẫn còn đang rất ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa rồi: "Làm sao lại làm được như vậy thế ạ?"

"Một số phép thuật cổ xưa."

"Giống như bầu trời đầy sao trên trần hội trường sao?"

“Ừ. Trò nên đọc sách nhiều hơn.” Câu nói của Snape khiến tôi có cảm giác như bị giáo viên bắt quả tang vì không làm bài tập khi còn đi học.

"Em... em biết rồi."

“Trò về trước đi, chuyện còn lại thì để chiều mai đến tiếp tục.” Phơi khô đúng là cần thời gian, nhưng mà sao lần này ông ấy không hỏi tôi có rảnh không, thưa giáo sư, ngày mai em có dự định đi đến Hogsmeade đấy! Trong lòng oán thầm nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì lần sau còn khó đến gần Snape hơn.

Sau khi chào tạm biệt Snape, tôi quay trở lại phòng sinh hoạt chung, tôi đã vô tình đi nhầm cầu thang trong quá trình trao đổi cầu thang di động, do đó tôi đành phải phải lang thang ở những nơi xa lạ, tìm kiếm sự hiện diện của những cầu thang di động khác.

"Cynthia, sao em lại ở đây?"

Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi, tôi quay đầu lại: “Fred?” "Anh là George, sao vậy, vẫn không phân biệt được anh và Fred à?" Người kia chạy lon ton đến.

"Chào buổi chiều, George. Em đã bị lạc khi di chuyển cầu thang, anh đang làm gì ở đây vậy?"

“Anh vừa mới tan học, đây là tầng bảy, phía trước có cầu thang đi lên đấy.” Tôi đi theo George, quả nhiên nhìn thấy cầu thang trước mặt: “Cảm ơn anh, nếu không có anh thì không biết em phải đi lang thang ở đây một mình mấy vòng nữa."

"Không sao đâu, sao em không đi cùng đám Karen?"

“Em đến văn phòng của Snape để chế biến ma dược.” Tôi không hề để ý trả lời.

"Bị phạt? Không phải Ginny đã nói thành tích trong lớp Độc dược của em rất tốt sao?"

Suýt nữa thì tôi quên mất rằng việc ở trong văn phòng của Snape là một hình phạt khủng khϊếp trong hầu hết các hình phạt: "Không, là em muốn học cách chế biến độc dược mới, cho nên em đã đến hỏi giáo sư Snape."

“Được rồi, nếu có khó khăn gì thì nhớ nói cho anh biết.” George chỉ tay về phía trước: “Phía trước chính là phòng sinh hoạt chung, anh có việc nên chưa về vội. Tạm biệt.”

"Tạm biệt."

Có khó khăn gì thì nói cho anh sao. Lại còn nghe đi Ginny nói thành tích môn Độc dược của tôi rất tốt nữa. Nếu là George thì làm sao anh ấy có thế quan tâm tôi đến vậy được. Đây thực sự là lời nói dối tồi tệ nhất mà tôi từng nghe.

Nhưng tôi lại không vạch trần nó.