Vũ hội Giáng sinh bắt đầu từ lúc 8 giờ, nhưng đám học sinh chờ đợi bấy lâu nay không thể cầm lòng được nữa, bọn họ đã bắt đầu lên đồ lộng lẫy từ lúc cuối ngày, dường như chẳng ai quan tâm đến đống bài tập mà các giáo sư giao trong mấy ngày nghỉ. Những bông tuyết rơi trắng bên ngoài lâu đài, bay ào ào rồi rơi xuống mặt đất, toàn bộ Hogwarts đều bị bao phủ trong làn tuyết trắng xóa, sự ấm áp bên trong lâu đài và băng tuyết bên ngoài tạo thành một sự tương phản hoàn toàn khác nhau.
Các nam sinh đã sớm đến cửa hội trường để tập hợp, nhưng mà chưa đến 8h thì hội trường sẽ không mở cửa, thực sự không biết lo lắng đến sớm như vậy có ích gì. Còn các nữ sinh thì tụ tập trong phòng nghỉ chung loay hoay với váy áo của mình, Ginny không ngừng sử dụng đũa phép để thực hiện một số thay đổi nhỏ cho mái tóc của mình, một lần là tóc xoăn sóng lớn, lần sau là biến về tóc thẳng, thậm chí màu tóc cũng được cậu ấy thay đổi rất nhiều.
“Tóc đỏ không phải là dấu hiệu của Weasley sao?” Karen ở bên cạnh ngượng ngùng nói: “Cậu đã loay hoay với mái tóc của mình ở đây lâu lắm rồi…”
Nữ vi duyệt kỷ giả dung (cô gái trang điểm vì người yêu mến), Karen đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào làm sao có thể hiểu được Ginny đã chờ đợi giây phút này quá lâu, đương nhiên không thể để bản thân mắc chút sai lầm nào: “Được rồi, Ginny thân yêu, cậu thật sự rất xinh đẹp, đừng căng thẳng như vậy."
Karen nghiên cứu cẩn thận mái tóc của tôi một phen: "Kiểu tóc này cũng thực không tồi, cậu đã làm như thế nào vậy?"
"Cái này..." Tôi chỉ vào phần tóc đã cuộn lại, còn phần còn lại được cuộn tròn và kéo sang bên trái: "Đầu tiên mình dùng thần chú uốn cong, sau đó, dùng tay để cuộn một phần của nó lại. Tất nhiên, mình còn thêm một câu thần chú cố định nữa."
Thật ra, đây cũng là một số thần chú trong sách thần chú hằng ngày mà tôi đọc ở nhà vào kỳ nghỉ trước đó, lúc rảnh rỗi tôi có lật qua, đọc rồi nhớ kỹ, đọc nhiều sách là luôn có ích.
Lúc 7 giờ 40, ba người chúng tôi bước xuống tầng cùng với một nhóm rất đông các nữ sinh nhà Gryffindor, các cô gái vẫn luôn thảo luận về trang phục của nhau. Bởi vì sợ lạnh cho nên tôi đã khoác một chiếc áo choàng đen dày bên ngoài váy, trùm kín mít.
Karen trêu ghẹo tôi: “Bộ dạng của cậu giống như một con vịt đen đi lạc vào bầy thiên nga vậy.” Tôi nhún vai không quan tâm, vì mấy phút ngăn nắp xinh đẹp mà bỏ qua sự khỏe mạnh của cơ thể, tôi sẽ không làm dạng mua bán đó đâu.
Chờ đến khi đi đến tầng một, từ hành lang nhìn ra bên ngoài, có thể thấy rõ một chút ánh sao rơi lên trên bụi cỏ, cỏ vốn bị tuyết bao phủ hiện ra màu xanh thẳm tươi tốt, không hề nhìn thấy vẻ hư hại trước đó, mấy bức tượng ông già Noel cùng xe tuần lộc đang bay lượn trên không trung, không ngừng vẫy tay chào xung quanh, có lẽ nó là một phép thuật cho đêm nay.
Bốn dũng sĩ đứng ở phía trước đám đông, tôi nhìn thấy Holdle ở phía sau hàng dài sau mấy ngày không thấy, anh ấy vẫy tay về phía tôi với vẻ mặt hồng hào, sau khi nói với Karen vài câu thì tôi đi đến: "Holdle, mấy hôm nay anh bốc hơi sao, em tìm anh mấy ngày nay mà không thấy."
"Thật xin lỗi, hiệu trưởng Karkaroff đã nhờ anh làm vài việc, sao em lại ăn mặc kín mít như vậy?"
Harry, người đang ở một bên xem chúng tôi trò chuyện hơi nghiêng người nhích lại gần: "Cynthia, em là bạn nhảy của Holdle sao?"
“Không, không phải, có một số người rõ ràng đã quên rằng anh ấy có một người em họ đáng yêu.” Tôi liếc nhìn Holdle với ánh mắt bất mãn.
“Thật là oan uổng mà." Holdle bày ra biểu cảm ủy khuất khá là khoa trương, nó thực sự không hợp với anh ấy chút nào, tôi nín cười nói: “Em không muốn trở thành một người không biết điều.”
Harry giống như đã nghe được một tin tức động trời: "Anh... Hai người là anh em họ sao?" Bộ dạng trợn mắt hốc mồm của anh ta trông rất buồn cười.
Tôi mỉm cười gật đầu nhẹ: "Ginny không có nói cho anh sao?"
Holdle lấy lòng cởi bỏ chiếc áo choàng nặng nề cho tôi, vẫy đũa phép trước mặt tôi: "Có lẽ em cũng đã học được một câu thần chú giữ ấm đơn giản, nó rất có hiệu quả."
Sau khi cởi chiếc áo choàng ra, "con bướm nhỏ" trên chiếc váy màu tím bắt đầu nhảy nhót, cả người tôi lập tức trở nên hoạt bát hơn: "Cynthia, đêm nay em thật đẹp." Harry đúng lúc cảm thán: “Chiếc váy này thực sự là chiếc váy đẹp nhất mà anh từng thấy.” Sau đó, anh ta lập tức nhớ tới bạn nhảy của mình: “Không phải Ginny đi cùng em sao?”
"Cậu ấy ở phía sau, anh có thể đi đến đó tìm cậu ấy, đừng quá kinh ngạc nhé."
Sau khi Harry đi rồi, Holdle trêu đùa tôi: "Xinh quá, quả nhiên cô bé cũng đã lớn rồi, hiệp sĩ của em đâu?"
Không đợi tôi kịp trả lời, một đoàn người Slytherin bắt đầu đi lên từ phòng sinh hoạt chung dưới lòng đất, dẫn đầu lại chính là Draco, người đang bị Pansy Parkinson kéo lại!
Chiếc áo choàng cao cổ bằng nhung đen đã tôn lên được khí chất quý tộc từ trong xương của anh ấy, ánh mắt anh nhìn thẳng xuyên qua đám người, sau đó bước sang một bên, đám học sinh Slytherin đứng sau lưng bọn họ.
"Draco..." Nhận thấy giọng nói của mình quá mềm yếu bất lực, hai tay tôi nắm chặt lại, cơ thể vốn được sưởi ấm bằng ma thuật vừa rồi đột nhiên lạnh ngắt.
Giáo sư McGonagall đến.
Điệu nhảy chuẩn bị bắt đầu, mà lúc này bạn nhảy nam của tôi lại đột nhiên xuất hiện cùng với một bạn nữ khác, tôi nghĩ mình nên đi đến trước mặt anh ấy và chất vấn anh ấy, nhưng vào lúc này, tôi mới nhận ra mình hèn nhát đến mức nào, vậy mà tôi chỉ ngây người đứng im tại chỗ. Holdle bước tới và nắm tay tôi: “Không sao đâu.” Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ nghiêm nghị như vậy trên khuôn mặt vẫn luôn dịu dàng và lịch thiệp của anh ấy, anh ấy nói với giáo sư McGonagall vài câu rồi nắm tay tôi rời khỏi đám đông, khi đi ngang qua Karen và Ginny, tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bọn họ, nhưng đến cả một câu "Mình không sao." tôi cũng không thể nói ra được.
Tôi không tiếp tục nhìn Draco nữa, lại càng không có can đảm để đi chất vấn anh ấy... Tôi chỉ có thể cố gắng bắt kịp bước chân của Holdle, tôi không muốn trông giống như đang chạy trối chết, ít nhất, tôi muốn điềm nhiên như không có việc gì mà đi ra ngoài.
Holdle tìm thấy một phòng học trống và dắt tôi đi vào: “Bạn nhảy của em không phải là Draco sao?" Trong lời nói của anh ấy có sự tức giận: “Làm sao cậu ta có thể xuất hiện cùng với cô gái Slytherin đó được chứ."
“Em… đừng hỏi em… Em, không biết, em… Anh đừng hỏi em.” Lúc này, tôi có thể nói gì được chứ. Tôi ngẩng đầu nhìn Holdle: “Em... Anh đi về trước đi, vũ hội sắp bắt đầu rồi, dũng sĩ không thể vắng mặt được."
Holdle suy nghĩ một hồi rồi nhìn tôi nói: "Em đợi anh ở đây, đừng nghĩ ngợi gì cả, anh sẽ trở lại sau buổi khiêu vũ mở màn."
“Vâng.” Để không làm anh ấy lo lắng, tôi cố gắng gật đầu trấn an anh ấy.
Nhưng sự thật là, ngay khi Holdle rời đi, tôi đã bắt đầu run rẩy không ngừng, Draco thực sự đi cùng Pansy Parkinson, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi, vậy thì những gì anh ấy đã nói với tôi trước đây… là cái gì chứ? Là ảo tưởng của tôi sao? Mọi thứ tôi làm trong một tuần này đều là đang diễn kịch, một buổi biểu diễn một người sao?
Mỗi phút trong lớp học đều giống như một cực hình, tôi dường như đã đợi Holdle cả thế kỷ rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa quay lại, tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, một mình bước ra khỏi lâu đài.
Bông tuyết rơi chầm chậm trên người tôi nhưng không hề có chút lạnh lẽo nào, tôi như ngẩn ngơ bước đi rất xa, đêm nay mọi người đều say sưa vui chơi hết mình trong hội trường, đương nhiên không ai để ý đến một người đã bước đến mép của Rừng cấm như tôi.
Tôi không tiếp tục đi sâu vào trong, chỉ lặng lẽ đứng đó rất lâu, tôi không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước đó mọi chuyện vẫn còn rất tốt, nhưng mà bây giờ lại thành ra như thế này, tuy nhiên, không ai có thể trả lời tôi.
Đêm nay, tôi đứng trong bóng tối rất lâu, nhưng cuối cùng người tìm thấy tôi lại là Dumbledore. Không phải Holdle, không phải Karen, lại càng không phải là Draco. Ông ta không hỏi bất cứ câu nào, chỉ đứng bên cạnh tôi tự mình nỉ non.
"Hôm nay là một đêm thực sự bí ẩn, rất thích hợp để hoàn thành một việc gì đó."
"Chuyện gì chứ?"
Dumbledore đi tới, nắm lấy cánh tay của tôi: "Tốt nhất trò nên nắm chặt tay tôi đi, đây cũng không phải là lúc để đau lòng đâu, trò không quên thỏa thuận của chúng ta hôm trước chứ."
Vừa dứt lời, ông ta đã dùng thuật độn thổ để đưa chúng tôi đến bên ngoài trang viên Malfoy. Xem ra ông ta định đi hoàn thành cuộc đàm phán trong khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong ăn chơi vui vẻ.
Thuật độn thổ mang đến cho tôi một cơn choáng váng, cảm giác khó chịu còn chưa giảm bớt thì cửa trang viên đã được mở ra, một gia tinh bước ta chào đón chúng tôi: “Chủ nhân đã đợi lâu rồi.” Nó thậm chí còn không buồn hỏi Dumbledore lý do đến mà đã dẫn chúng tôi bước vào trang viê. Nếu như trước đây nó dẫn tôi vào là vì mối quan hệ giữa tôi với Draco, còn bây giờ thì...
“Đợi lát nữa em không cần nói cái gì cả, chỉ cần ngồi nghe và nhìn là được rồi.” Dumbledore đột ngột mở miệng nói trước khi bước vào nhà.