[Đồng nhân Harry Potter] Nghịch Lân

Chương 27

Hạng mục thi đấu đầu tiên kết thúc mà không có gì nằm ngoài suy đoán: “Dũng sĩ nhỏ tuổi nhất của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất và nhận được quả trứng vàng.” Cùng với tiếng hét của ông Bagman, Harry bước ra khỏi đấu trường.

Các học sinh Gryffindor cao giọng hò hét và vẫy biểu ngữ có tên Harry, giáo sư McGonagall kích động đi về phía Harry, có thể thấy Harry vừa hoàn thành nhiệm vụ nên vẫn còn chút hoảng sợ chưa hết, bước thẳng đến chiếc lều cứu hộ tạm thời được dựng lên bởi bà Pomfrey. Hermione và Ron, những người đang ngồi ở hàng ghế đầu trên khán đài cũng chạy xuống.

"Biểu hiện của Harry không tệ." Karen thay đổi sự không hài lòng của mình với màn thi của Cédric ban nãy: "Tất nhiên, mình cũng cảm thấy Holdle rất tuyệt! Các cậu nghĩ xem điểm của ai sẽ cao hơn?"

Ginny không trả lời, chỉ là ánh mắt vẫn dán vào bóng dáng ở dưới sân nọ: "Không kém bao nhiêu đâu..." Tất nhiên, tâm lý của tôi cũng hy vọng Holdle có thể chiến thắng.

Chỉ là Holdle không hề am hiểu việc bay lượn bằng Harry, anh ấy đã chọn một phép thuật tấn công rất hiệu quả và giật lấy quả trứng vàng trước khi rồng lửa kịp nhận ra, có điều con rồng lửa bị tấn công nên có chút tức giận, chạy lung tung và gây ra một số thương tích, so ra mà nói thì sự tốc chiến tốc thắng của Harry thực sự không tệ, nhưng với tính cách của Karkaroff, có lẽ bọn họ sẽ kết thúc với tỷ số hòa.

Quả nhiên, khi một số giám khảo cho biết điểm số, Karkaroff chỉ cho năm điểm, quá xa so với số điểm mười mà ông ấy cho Holdle, một số học sinh Hogwarts cũng nhịn không được mà hô to không công bằng, nhưng có vẻ Harry cũng không thèm để ý, anh ta mỉm cười và ân cần thăm hỏi ba tuyển thụ khác có mặt. Sau một hồi liều chết chiến đấu, có vẻ điểm số cũng không hề quan trọng như vậy. Đến cả những học sinh trong các nhà trước đây không hề thích Harry cũng đứng trên khán đài nhiệt tình vỗ tay cho Harry, đương nhiên, ngoại trừ những con rắn nhỏ.

Các học sinh Slytherin dường như tỏ thái độ coi thường đặc biệt với Harry, đám người Daphne đi ngay đến lối ra mà không đợi Bagman tuyên bố kết thúc, nhưng rõ ràng, không ai quan tâm đến điều này. Các học sinh Gryffindor đã bắt đầu thảo luận xem lát nữa nên chúc mừng Harry như thế nào.

Karen và tôi chưa bao giờ quá hào hứng với những thứ này, vì vậy chúng tôi đã sơ tán khỏi nhóm lớn một mình, dù sao thì đã có Ginny ở đó, nếu có chuyện gì thì chúng tôi cũng sẽ biết ngay lập tức.

“Cái này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, thật sự không biết khi nào trận thứ hai của bọn họ mới diễn ra.” Karen đi bên cạnh tôi, không ngừng trầm trồ khen ngợi những con rồng lửa, hôm nay ở Slytherin có một bữa tiệc, Zabini không có thời gian để đi cùng cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể lựa chọn đi cùng với tôi: "Đây là lần đầu tiên mình biết có nhiều loại rồng lửa như vậy, thật tuyệt vời, tối nay mình phải viết thư cho ba mẹ để nói với ba mẹ rằng mình đã nhìn thấy rồng thật ở Hogwarts."

Tôi chỉ có thể cầu nguyện vợ chồng Russell đáng yêu sẽ không bị dọa sợ, ở trong nơi không phải thế giới phép thuật những sinh vật này được coi là thần thoại, giờ lại đột nhiên xuất hiện, không phải ai cũng có thể tiếp nhận được: "Rồng lửa cũng không chỉ có bốn loại như hôm nay cậu thấy, ở thế giới phép thuật, có tổng cộng mười loại được biết đến. Mỗi bộ phận trên người rồng lửa đều là bảo vật và có chức năng phép thuật rất lớn. Nếu cậu buôn bán trứng rồng lửa, cậu sẽ bị bắt đến Azkaban đó."

"... Cái này thì thái quá rồi." Karen hiển nhiên không biết gì về rồng lửa, vài câu nói đã đủ dọa cậu ấy sợ rồi: "Cậu biết đến mấy chuyện này ở đâu vậy? Đi học cũng đâu ai nói đâu..."

Tôi nhún vai: "Mình nghĩ mình biết Giáng sinh này nên tặng cậu cái gì rồi, Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng, cậu cần nó."

"Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng? Là cái gì vậy?"

Có vẻ như Karen thậm chí còn chưa nghe nói về cuốn sách này: "Đó là một bộ bách khoa toàn thư về các loại sinh vật huyền bí, của Newt Scamman. Rất nhiều học sinh đã đọc cuốn sách này trước khi nhập học, nhưng nếu cậu đến từ một gia đình không có phép thuật, việc chưa từng nghe qua cũng là bình thường."

“Được rồi, mình chưa nghe nói đến, nhưng nếu có cuốn sách đó thì cậu giữ lại tặng cho người khác đi, nào có ai lại tặng thứ đó trong Lễ Giáng sinh chứ, hãy nghĩ đến những thứ khác đi.” Karen tỏ ra ghét bỏ với ý kiến của tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là yên lặng suy nghĩ, việc tặng sách vào Giáng sinh là rất mất mặt sao? Thực ra, tôi dự định sẽ tiếp tục tặng sách cho Draco và giáo sư Snape trong năm nay.

"Tặng sách... Rất mất mặt sao?"

"Đây không phải là chuyện mất mặt hay không, mà là, lúc này mọi người đều sẽ rất mong chờ nhận được quà, nếu là sách, không phải là sẽ khiến người ta không thấy ngạc nhiên một chút nào sao?" Nhìn vẻ mặt chán nản của tôi, Karen lại nói thêm một câu: "... Ít nhất với mình là như vậy."

Những lời nhận xét của Karen đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi, cuối cùng tôi quyết định đến Hogsmeade vào cuối tuần tới để mua quà Giáng sinh. Học sinh Hogwarts từ năm 3 trở lên được phép đến Hogsmeade vào cuối tuần bắt đầu từ tháng 11.

Tuần sau đó mọi thứ có vẻ êm đềm, Harry và Holdle đều đang lo lắng về quả trứng vàng, nhưng vì vẫn còn mấy tháng nữa nên trên gương mặt của bốn dũng sĩ cũng không có vẻ quá nóng nảy. Cặp sinh đôi thì đang tìm kiếm đối tượng thí nghiệm vì những phát minh mới của họ, mà những học sinh năm ba như chúng tôi thì lại bận rộn với bài tập trên lớp môn Biến hình của giáo sư McGonagall, ngoại trừ một bản báo cáo bằng giấy da dê thì còn phải biến một ngọn cỏ nhỏ thành một cây phong lan, điều này dẫn đến việc gần như tất cả cỏ trong lâu đài Hogwarts đều bị gặp chuyện không may.

Do mùa đông tuyết rơi dày đặc, những loại những cỏ nhỏ này có thể sống dưới lớp tuyết dày của mùa đông, đợi năm sau tiếp tục phát triển xanh tốt, nhưng bây giờ, chúng đã không có cơ hội nữa, bởi vì mỗi ngày đều có vô số học sinh năm ba đến đào bọn chúng lên mang đi. Mỗi khi nhìn thấy một đám học sinh ngồi xổm ở một phía để đào cỏ ở dưới đống tuyết lên, những học sinh năm khác và học sinh của hai trường khác đi qua đều thầm cười trộm.

Thực ra giáo sư McGonagall đã phát cho mỗi học sinh đủ số cỏ, chỉ là rất nhiều học sinh đã dùng hết cỏ trước khi biến chúng thành hoa lan. Cho nên bọn họ chỉ có thể đi tìm ở nơi khác.

“Đây thực sự là điều ngu ngốc nhất mà mình từng làm.” Mỗi lần Karen ngồi xổm trên mặt đất đào cỏ là mỗi lần cậu ấy phàn nàn với tôi, thật ra so với cậu ấy, tôi nghĩ mình thích hợp để nói mấy câu đó hơn, tại sao một người đã thành công biến ra cây phong lan như tôi đây lại phải cùng Karen làm chuyện ngu xuẩn như vậy trong sân trường người đến người đi chứ.

Bạn tốt không chịu nổi haìzzz...

"Em đang làm gì vậy..." Tôi lại một lần nữa hối hận vì đã giúp Karen làm việc này khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Tôi duy trì động tác ngồi xổm trên tuyết, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn người nọ, cũng may chỉ có một mình Draco: "Tìm cỏ..."

“… giúp bạn học?” Anh cau mày ngập ngừng nói. Điều đó cũng khiến tôi cảm nhận được sự thông minh, lanh lợi trước nay chưa có của anh.

Tôi cũng không muốn bị nhầm với một người đã đến cả phép biến hình dễ như vậy cũng bị thất bại vô số lần, nên gật đầu mạnh: "Anh tìm em sao?"

"Không có..." Gần đây hai chúng tôi thỉnh thoảng có chạm mặt ở trường, nhưng cũng không có nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau, ngoài miệng Draco không nói không có, nhưng sau đó lại đổi chủ đề: "Cuối tuần này em có đi Hogsmeade không?"

“Đi.” Đương nhiên phải đi rồi.

Vì vậy, đội Hogsmeade gồm hai người đã chuyển thành một đội bốn người, Karen gọi thêm Zabini. Mặc dù tôi không thích làm bóng đèn, nhưng tại sao sự kết hợp này lại khiến tôi cảm thấy càng kỳ lạ hơn vậy. Thật tiếc là khi tôi nhận ra rằng điều này thì chúng tôi đã đang trên đường đến Hogsmeade.

Ngày đó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Draco, chúng tôi đã thuận lợi tìm đủ cỏ, cũng làm cho Karen học thành công phép thuật biến hình này, Mặc dù tôi cảm thấy khả năng học tập của tôi là không tệ, nhưng Draco rõ ràng giỏi việc dạy bảo người khác hơn tôi nhiều.

Chỉ khổ Zabini, bởi vì điểm của anh ấy trong lớp Biến hình không đạt yêu cầu, nên không thể dạy nổi Karen, vì vậy mà bị Karen nói trong nhiều ngày, khi gặp nhau vào thứ bảy, anh ấy trông có vẻ tiều tụy vài phần.

“Mấy người định đi đến đâu đầu tiên?” Draco, người luôn cực kỳ có quyền lãnh đạo đã hỏi trước.

"Quán Bà Puddifoot, em đã muốn đến đó từ lâu rồi!"

Karen quả nhiên đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng tôi lại thấy không hứng thú với quán trà, thay vào đó thì tôi muốn đến Công tước Mật hơn, mặc dù tôi luôn có rất nhiều bánh kẹo bên cạnh, nhưng mà đối với một thứ tuyệt vời như vậy, làm sao có thể ngại nhiều được chứ, trước nay đều là Fred tặng cho tôi, hiện tại đã có thể tự mình đến Hogsmeade rồi, đương nhiên muốn tự mình mua một ít.

Draco có lẽ đã nhìn thấy sự do dự của tôi: "Có chỗ nào khác mà em muốn đi trước không?"

Vì vậy, chúng tôi quyết định chia thành hai nhóm, Draco và tôi đi đến Công tước Mật trước, trong khi Karen và Zabini đến Quán Bà Puddifoot trước để đợi chúng tôi.

Ngay khi bước vào tiệm Công tước Mật, tôi bắt đầu mua sắm điên cuồng, tôi định không về nhà vào kỳ nghỉ lễ Giáng sinh này, cho nên nhất định phải dự trữ đủ hàng hóa: "Chocolate con ếch, kẹo bút lông chim, viên chocolate... và..." Tôi tìm kiếm kẹo ở khắp nơi, có rất nhiều loại kẹo mà tôi chưa bao giờ nếm thử, nhưng vì hầu hết những loại kẹo này đều có tác dụng đặc biệt, cho nên tôi chỉ có thể đọc kỹ hướng dẫn từng viên một.

“Đừng mua cái này!” Draco ngăn cánh tay đang hướng đến kẹo bơ bạc hà của tôi. Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh.

Anh chộp lấy viên kẹo trong tay tôi và bắt đầu chọn cho tôi: "Em không nhìn thấy phía trên có ghi là mấy thứ này sẽ nhảy nhót trong dạ dày của em sao!"

Thực sự thì tôi có thấy dòng mô tả này nhưng tôi nghĩ đó là một trải nghiệm tuyệt vời cho nên muốn thử một chút, chưa kể kẹo bơ bạc hà, vị này có vẻ sẽ không tệ.

"Anh đã ăn rồi sao?"

"..."

Có vẻ như câu trả lời là không thể nghi ngờ, ai nói tiểu quý tộc bạch kim không thích ăn kẹo chứ?Nhìn trình độ chọn lựa thông thạo của anh ấy là sẽ không khó để phát hiện ra sự nhiệt tình yêu thương đối với kẹo của anh ấy tuyệt đối không thua gì tôi, chỉ là đến cuối cùng sau khi thanh toán, anh ấy đã đưa tất cả đống kẹo cho tôi, bản thân thì không giữ lại cái nào: "Anh không ăn kẹo sao?"

Anh ấy rõ ràng không xem trọng câu hỏi của tôi: "Trước đây anh cũng rất thích những thứ này. Nhưng cha anh đã nói say mê những thứ này sẽ không xứng đáng để kế thừa nhà Malfoy."

Cho nên anh sẽ không chạm vào nó sao? Tôi thở dài trong lòng. Tôi thực sự không biết, tôi nên vỗ tay vì Lucius đã dạy dỗ Draco thành công như vậy, hay là cảm thấy xót xa cho anh ấy nữa, tôi lục tìm hai cái kẹo bút lông chim nhét vào tay anh: "Đây không phải say mê, chỉ là thỉnh thoảng nếm thử thôi." Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt anh, tôi tiếp tục mở miệng: "Đây là đồ em đưa, việc anh nhận lấy hoàn toàn không liên quan gì đến những chuyện khác. Được không?"

Draco cầm tay đưa kẹo của tôi, hơi nhếch miệng cười: "Như vậy, với tư cách quà cảm ơn, anh mời em làm bạn nhảy của anh thì thế nào?"