Quang Cầu: "Ngọa Tào?!"
Khi đếm ngược kết thúc.
Trước mắt hai người đồng thời tối sầm, chờ ánh sáng khôi phục lại, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Nguyên bản đang nằm trên giường hiện tại không còn gì chống đỡ, suýt chút nữa ngã xuống đất: “Ah!” May mà Lục Vọng phản ứng nhanh, tay phải luồn xuống dưới eo cậu, ôm chặt vào trong ngực.
Giang Tứ quay đầu, vừa vặn phát hiện bốn phía phát ra hồng quang và một nhóm người chơi bị dịch chuyển ngẫu nhiên đang khóc rống.
"Thiên, phó bản cấp bậc màu đỏ? Thế quái nào mà xui dữ vậy?"
"Xong rồi, xong rồi, như thế nào lại là phó bản cấp bậc màu đỏ!?"
"Mẹ nó, sớm biết đã không đi lên cao tốc, đến một tòa nhà cũng không có!"
"Oa." Chỉ có Giang Tứ mặt vô biểu tình cảm thán: "Lại trúng thưởng rồi a~"
Đây là cái vận mai c*c chó gì đây? Xác suất một phần tư mà vẫn có thể đâm đầu vào tận hai lần!?
Quang Cầu lại một lần nữa nhịn không được khóc "chít chít": "Chết tiệt, tại sao lại là phó bản cấp bậc màu đỏ!? Giang ba ba, ngươi là làm quà nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng sao?! QAQ"
Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp Đào Thải Giả, các fan cùng lúc nhận được thông báo tràn vào.
"Giang ca lại vào phó bản rồi!? Fan girl gắn hoả tiễn đến rồi đây!"
"Này các anh chị em, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy!"
"Sao lại thế này, chẳng phải Giang đại lão hôm trước mới vừa thông quan sao? Lúc đó cậu ấy còn bị thương rất nặng, nhanh như vậy đã khôi phục rồi??"
"Ngọa tào, hiện tại là chuyện gì đây? Lại là phó bản cấp bậc màu đỏ?! Giang ca không muốn sống nữa à? Vết thương đã lành chưa?"
"Không phải đâu, vết thương của Tứ bảo rõ ràng vẫn chưa có hồi phục! Không phải là bị người khác tính kế đó chứ?"
"Các cậu nhìn xem, người đàn ông bên cạnh Giang ca là ai? "
"Không phải là anh ta bắt cóc Giang ca của chúng ta chứ?!"
[Ding Dong ~ Tất cả các tuyển thủ đã vào đúng vị trí, trong phó bản này, thân phận của bạn là khách du lịch tại Hart B&B*. ]
*[]Bed and Breakfast (hay còn gọi tắt là B&B) được hiểu nôm na là "giường ngủ và bữa sáng", là nhà nghỉ do dân bản địa lập nên.[]
[Nhiệm vụ yêu cầu các bạn tham gia một trò chơi trinh thám tại Hart B&B - tìm ra kẻ sát nhân, trong trò chơi trinh thám này, một ngày sẽ có 12 tiếng, lúc 6 giờ sáng là buổi sáng, lúc 6 giờ tối là buổi tối, ban ngày du khách có thể rời khỏi nhà dân túc tự do hoạt động, nhưng vào buổi tối cần phải quay lại qua đêm, một phòng chỉ được chứa hai người, thời điểm 6 giờ tối phải có mặt trong phòng và đóng tất cả các cửa lại, không được phép rời đi, không được duy chuyển khỏi phòng, nếu vi phạm các quy tắc trên, bạn phải tự gánh lấy hậu quả.
Thẳng đến khi tất cả tuyển thủ bị kẻ sát nhân gϊếŧ chết, hoặc có tuyển thủ tìm ra kẻ sát nhân mà không bị gϊếŧ chết, trò chơi sẽ kết thúc. ]
[Gợi ý: Kẻ sát nhân chỉ có một, và hắn ta cũng nằm trong số những tuyển thủ tham gia trò chơi trinh thám lần này.】
Sau khi âm thanh thông báo hệ thống phát ra, giữa những người chơi xảy ra một trận náo động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Hệ thống có ý gì?”
“Có nghĩa là kẻ sát nhân cũng ở trong số các tuyển thủ!?”
“Suỵt, trước tiên đừng nói chuyện, còn lần thông báo quy tắc thứ hai, cẩn thận nghe.”
[Ding dong ~ tất cả tuyển thủ đã vào đúng vị trí, trong phó bản này, thân phận của bạn là khách du lịch tại Hart B&B...]
"Trò chơi trinh thám? Thú vị..." Giang Tứ bị Lục Vọng ôm, từ trong lòng ngực anh thò đầu ra xem náo nhiệt.
Còn chưa kịp nhìn rõ, gáy đã bị véo một cái, giống như mèo con bị chủ nhân nắm gáy xách trở về.
“Đừng lộn xộn.”
Nam nhân này thật sự rất thích cảm giác đem người khống chế trong tay.
Đặc biệt là Giang Tứ.
Nhưng mà nếu cậu chịu nghe lời đã không bị gọi là tên điên nhỏ, sắc mặt rõ ràng tái nhợt, hoàn toàn dựa vào anh ôm lại mới miễn cưỡng không ngã xuống đất, lúc này lại bắt đầu hăng hái duỗi móng vuốt.
Sau khi hệ thống phát ra thông báo lần thứ hai, những người chơi lúc đầu còn mê mang cuối cùng đã nghe hiểu toàn bộ.
"Chỉ có duy nhất một kẻ sát nhân, và hắn ta cũng nằm trong số những tuyển thủ tham gia trò chơi trinh thám lần này."
Quy tắc này nghe thế nào cũng giống trò gϊếŧ người sói! Có một kẻ gϊếŧ người ẩn trong các người chơi!
Cơ hồ toàn bộ người chơi đều không hẹn mà nghĩ tới điểm này, số ít người vừa mới tụ tập thành một nhóm lập tức nhanh chóng giải tán.
Tổ đội người chơi ở lại với nhau, còn những người chơi đơn độc không có tổ đội thì cố gắng cách những người khác càng xa càng tốt. Cùng với tình huống lần trước giống nhau, không ít người trong số họ do không còn thời gian tồn tại bị hệ thống cưỡng chế đưa vào.
Không nói đến những người lớn tuổi bệnh tật, nhìn bộ dáng mấy người khẩn trương đến run cầm cập kia, phỏng chừng đều vô dụng.
Quang Cầu nhìn thấy tình huống này, lập tức xông ra: “Giang Tứ, Lục Vọng, trong ký ức của ta có bản sao này, các ngươi có cần sách lược không?”
Nó đánh giá Giang Tứ bị thương, lần này lại là phó bản cấp bậc màu đỏ, phi thường nguy hiểm, hết thảy tất cả không thể cự tuyệt nó đi?
Chờ bọn họ cảm nhận được niềm vui sướиɠ khi dùng sách lược thông quan, khẳng định sẽ không dừng lại, chỉ cần có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Quay đầu lại liền đã thành công cứu vớt thế giới!
Đúng!
Bàn tính nhỏ của Quang Cầu đánh đến nhịp nhàng, lại không ngờ tới Giang Tứ trước mặt Lục Vọng vừa rồi vốn rất ngoan ngoãn lại ngẩng đầu nhìn nó, trên mặt không chút biểu tình, chỉ nhàn nhạt câu môi, thật nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Cười đến da đầu Quang Cầu tê dại.
Nào có nửa phần yếu đuối.
Cậu chỉ là đang chơi đùa.
Nó đã hiểu, Giang ba ba dù có suy yếu vẫn là Giang ba ba, nó lăn ra xa một chút, tiếp tục hỏi Lục Vọng: "Lục Vọng, ngươi..."
Nam nhân trực tiếp dùng ánh mắt nói cho nó biết.
Không cần.
So với làm như thế nào để nhanh chóng thông quan phó bản, nam nhân quan tâm đến màn trình diễn tiếp theo của tên điên nhỏ hơn.
-- -- Cậu chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.
Ai! Đầu năm cứu vớt thế giờ thật không hề dễ dàng, Quang Cầu thở dài.
Quang Cầu tự sa ngã, đơn giản là không xem sách lược, rõ ràng đã biết trước kết cuộc lại bị sự kiện bất thình lình xảy ra do hành vi điên cuồng của Giang ba ba hù chết.
Nó cảm giác Giang Tứ sớm muộn gì cũng đem chính mình chơi chết, hơn nữa cậu đem chính bản thân đùa giỡn còn không nói đi, hiện tại lôi kéo thêm Lục Vọng chơi với mình, Lục Vọng thế mà thật sự chơi cùng cậu, hai người này rốt cuộc là muốn làm sao a a a a!
"Các vị..." Lúc này, một thanh niên đeo kính gọng đen phá vỡ bầu không khí gần như đông cứng trong đại sảnh: "Khụ khụ, tôi biết phần lớn các vị vào phó bản vì thời gian sinh tồn của mình đã hết, nhưng đừng lo lắng, bởi vì chúng tôi là chủ động tiến vào phó bản cấp bậc màu đỏ."
"Hả, cái gì?!"
"Thật sự chủ động tiến vào phó bản cấp bậc màu đỏ?"
"Đừng ngạc nhiên, đây là đại lão Trương Long, nếu các vị có xem bảng xếp hạng hẳn là biết đến anh ấy, anh ấy là người nắm giữ vị trí top 1 Bắc Thành lúc trước!”
Một mảnh náo động.
"Oa! Nguyên lai là đại lão Trương Long!"
"Lợi hại quá đi!"
"Tôi may mắn thật, cứ nhiên được gặp đại lão!"
Trương Long đắc ý gật đầu, giọng điệu không hề khiêm tốn: "Cho nên các vị có thể yên tâm, tôi tuyệt đối có thực lực, mục đích tôi tiến vào phó bản này là đem cái tên Giang Tứ gì đó đẩy xuống, trở thành đệ nhất Bắc Thành! Chỉ cần các vị nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo sẽ mang các vị an toàn thông quan."
Nói xong còn sợ bọn họ không tin, đem đánh số của mình trên cổ tay cho bọn họ xem, xác định hắn chính là Trương Long trên bảng xếp hạng.
“Oa, thực sự là anh ấy!”
“Tốt quá, chúng ta được cứu rỗi!”
“Đệ nhất Bắc Thành!”
Trương Long được khen đến vui vẻ, còn cùng bọn họ chấp tay như các đại hiệp trong phim cổ trang, ra vẻ khiêm tốn: “Nhận được sự tính nhiệm của các vị, tôi đây đệ nhất Bắc Thành... "
Kết quả giữa những tiếng trầm trồ, một thiếu niên đẹp trai sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn ốm yếu đột nhiên lên tiếng: "Anh hiện tại không phải đệ nhất Bắc Thành."
"..." Trương Long nhất thời nghẹn lời.
“Ha ha ha, tới tới, Tứ Bảo lại bắt đầu rồi!”
“Nhìn vẻ mặt của Trương Long kìa, quá xấu hổ, ai mà ngờ được người thực sự mới là đệ nhất Bắc Thành đang ở trước mặt mình đâu? Ha ha ha, cười chết tôi!”
“Hu hu, Tứ Bảo sau khi bị thương thoạt nhìn mềm mại manh manh* quá đáng yêu! Được anh đẹp trai kia ôm vào lòng, trong nhỏ bé qua đi!"
*[] Moe dễ thương.[]
"Đáng yêu, muốn sờ!"
Fans đang điên cuồng thả rắm cầu vồng, không nghĩ tới trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện mấy cái bình xịt.
"Cái mỏ neo đó, Giang Tứ? Là cái tên bệnh ưởng ưởng kia? Nhát gan như vậy cũng dám tiến vào phó bản, phi, không phải là muốn ôm đùi Trương ca của bọn tao chứ?"
"Phiền phức, đừng có mà kéo chân sau của Trương ca bọn tao, anh ấy là người có khả năng thông quan nhất, đừng có làm hại anh ấy thất bại! Tôi ghét nhất loại phế vật không biết tự lượng sức mình."
"Mày nói cái gì?! Giang đại lão của bọn này ôm đùi người khác? Phế vật? Thật cmn buồn cười, mày có biết Giang Tứ là ai không? Không biết thì lên xem bảng xếp hạng tích phân đi!
"Ha hả, Giang Tứ, là cậu ta? Nguyên lai đệ nhất Bắc Thành cũng chỉ có vậy."
“Chặc chặc, một con gà yêu như đấy mà cũng có thể thông quan phó bản cấp bậc màu đỏ, xem ra phó bản cấp bậc màu đỏ cũng chẳng ra làm sao, các anh em, chúng ta không cần để Trương ca lo lắng.”
"Xem chắc là vận khí tốt nên mới trở thành đệ nhất Bắc Thành đi? Trương ca của bọn tao mới là có thực lực đệ nhất Bắc Thành! Thời điểm người chơi tại Bắc Thành còn đang đi tìm phó bản màu trắng, người đầu tiên thông quan phó bản cấp bậc màu xám là anh ấy!”
"Kỹ năng của Trương ca bọn tao sẽ hù chết bọn mày!"
Thời điểm trước khi trò chơi vô hạn buông xuống Trương Long vốn dĩ là một huấn luyện viên thể hình, trông cao lớn vạm vỡ, xác thực có khả năng chiến đấu tốt hơn người bình thường.
Hắn lúc trước thông quan qua một cái phó bản màu trắng và ba cái phó bản cấp bậc màu xám, tích lũy không ít fans.
"Phải không? Hóa ra là vị đứng thứ hai bị Giang đại lão của bọn này "đá" xa hơn 7.000 điểm? Ha ha, tôi cười ẻ!"
"Cười chết mất, phó bản cấp bậc màu xám tính là gì? Giang ca của bọn này thậm chí đã thông quan phó bản cấp bậc màu đỏ"
“Thông quan một cái phó bản màu đỏ thì sao? Là bị cưỡng chế đưa vào đi? Hiện tại chính là phế vật! Chờ xem, Trương ca của bọn tao dám chủ động tiến vào phó bản, một giây liền trở thành đệ nhất.”
"Thế à, tin hay không, Giang ca của bọn này cho dù có tàn phế cũng mạnh hơn Trương Long gấp trăm lần?”
Nhất thời, phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tứ rất náo nhiệt, cực kỳ giống fans xé anti.
Tất nhiên cũng có một ít quần chúng ăn dưa, cảm thán thể giới này đúng là có quá nhiều loại tính cách.
Tận thế rồi, cư nhiên vẫn còn fan não tàn.
Bất quá cũng thực nhanh, họ liền biến đám fan não tàn này dưỡng thành như thế nào.
“Này!” Đồng đội của Trương Long lập tức thay thế đại ca xuất đầu : “Mày nói cái gì!?"
Vị chân chó này nhìn hai người bọn họ, người lớn có vóc dáng cao ráo, có phần cường tráng, khuôn mặt chuẩn nam minh tinh, thoạt nhìn không quá kiên nhẫn, người nhỏ hơn thần sắc tái nhợt, bộ dạng suy yếu chết lên chết xuống, rõ ràng là bị trọng thương.
Một cái bình hoa, một cái phú nhị đại mà thôi.
Vì vậy khí thế kiêu ngạo của chân chó càng mạnh hơn: "Tao nói hai đứa bây đều là phế vật, còn tiến vào phó bản? Là tới ôm đùi chứ gì? Tao cảnh cáo hai đứa bây, nghe lời một chút, đừng có liên lụy Trương ca!"
Lại tới, lại tới
Kịch bản này, Quang Cầu đã thấy quá nhiều.
Hai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang ba ba! Đừng chui lỗ chó* chứ người anh em.
*[] Nguyên văn là "đi đường hẹp" ý bảo những người không biết tự lượng sức mức, tự đi tìm khổ.[]
Bất quá lúc này đây, Giang Tứ dường như đã chơi chán cái kịch bản lúc trước, rụt cổ lại, nhào vào vòng tay Lục Vọng, dùng ngữ khí vô tội cùng ủy khuất đến cực điểm.
“Oa, em chỉ nói thật thôi, chú này dữ quá đi, sao lại bắt nạt em vậy?”
Chú??? Bắt nạt cậu???
"..." Chân chó đột nhiên không kịp phòng thủ, đồng dạng bị cậu làm cho nghẹn họng
"Ha ha ha ha, không hổ là Giang ca, luôn bày chiêu trò! Lóe mù mắt tôi!"
"Tôi cười xỉu ha ha ha!"
"Không sai, bắt nạt học sinh cao trung là muốn làm cái gì! Hai tên rác rưởi!"
"Tôi cũng không thích Trương Long cùng fans não tàn của hắn, nguyên lai là chân chó mà cũng rất tự cho mình ghê gớm."
Quả thực cậu ấy cũng chỉ là học sinh cao trung, lời nói cũng là sự thật. Hai người nói những lời đó cũng quá mức quá đáng rồi.
Cảm nhận ánh mắt của những người chơi khác.
Biểu tình trên mặt Trương Long nhất thời không giữ được, ho khan hai tiếng, quyết định đem đề tài kéo trở về: "Mặc kệ nói thế nào, không bằng các vị cũng tự mình giới thiệu đi? Tiện thể nói một chút lúc trước thông quan như thế nào."
Nếu thật sự có quỷ biến thành người chơi, chắc chắn sẽ không có trải qua phó bản khác, trả lời không được thì chắc chắn là quỷ!
“Hắc, nhìn xem, Trương ca thật thông minh!”
“Chính là, Giang Tứ ngoài bán thảm còn có thể làm cái gì nữa không vậy?”
“Tôi thấy Giang Tứ vốn là muốn ôm đùi Trương ca của chúng ta, không chừng thông quan phó bản cấp bậc màu đỏ lúc trước cũng là vì được ôm đùi, đúng là phế vật."
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
[] Nói đến một chút xưng hô ở chương này ha:
- Giang Tứ: "cậu"
Trong mọi trường hợp đều sẽ là "cậu".
- Lục Vọng: "anh"
Quang Cầu nếu có nhắc đến LV khi nói chuyện với GT sẽ là "hắn" vì nguyên bản Quang Cầu chỉ có thể xưng ta, gọi ngươi và chỉ hắn mà thôi.
Người lớn tuổi sẽ gọi "cậu".
- Nhân vật Trương Long: "hắn"
Lý do vì là "đại lão" nên nhiều lúc sẽ được gọi "anh"
Đối với những người lớn tuổi hơn cũng sẽ là "cậu"
- Ngững người qua đường giáp tùy thời sẽ là "y", "nàng", "cô", "cậu", "hắn"....[]