Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Mới

Chương 21-2: Kết thúc phó bản - Lời Nguyền Của Kẻ Không Tên

Giờ khắc này, vô số từ hình dung xẹt qua trong đầu nam nhân, lại phát hiện không có từ nào có thể tổng kết chính xác được, tiểu tử Giang Tứ này đúng là...

Điên thật.

Lục Vọng khó có thể tin được, là bàng hoàng cũng là vô cùng... Hưng phấn.

Hầu kết nam nhân ẩn ẩn duy chuyển, máu khắp người như đang sôi trào, ngọn lửa xâm nhập vào từng mạch máu, từng tấc da thịt.

Lục Vọng mở cửa phòng nghỉ.

"Đại lão, cuối cùng anh cũng ra rồi! Suýt chút nữa em còn tưởng anh ngủ chết trong đó luôn, chúng ta mau đi nhanh đi, trễ chút nữa trời tối lại không đi được... A?! Lục Vọng, anh đi đâu vậy, ngược hướng rồi! Này!"

Nhìn bóng lưng nam nhân phóng xe máy đi mất, nam sinh sững sờ.

Người này như thế nào lại quây trở về ?!

Trong trò chơi.

“… A, làm sao vậy, đội điều tra siêu nhiên, tôi nói sai rồi sao?”

Từ lúc trả lời câu hỏi thứ hai, Giang Tứ bắt đầu đặt ra thống chế, điều kiện hình thành ác thần chính là như vậy, ngươi cũng tán thành.

Vậy cậu ấy có điểm nào nói sai đâu?

Trong nhiệm vụ này, có nhiều chỗ trong "Lời nguyền của kẻ không tên" được cố ý viết một cách thực sự mơ hồ, mục đích là cố tình gia tăng độ khó của nhiệm vụ, khiến người chơi dễ dàng nhầm lẫn, cái gì mà "Sự kiện thần quái", "Sinh vật đáng sợ" là kiến người chơi khó có thể tìm ra chân tướng.

Ai mà ngờ được Giang Tứ lại chui kẽ hở!

Không ai biết cậu ta đã nghĩ ra kế hoạch điên rồ này từ khi nào, một tấm lưới được thiết kế tinh vi, chờ đợi con mồi tiếp cận một cách không nghi ngờ, sau đó đánh nó một vố thật đau rồi thu lưới.

Đem hết thảy lăng trì.

Quang Cầu khϊếp sợ.

Giang Tứ này thật không thể tin được! Gia hỏa này vậy mà dám tính kế hệ thống, hơn nữa ngữ khí trào phúng rõ ràng như thế, đúng là cuồng vọng!

"..."

Sau thời gian dài trầm mặc, hệ thống cơ hồ không thể tìm ra lý do phản bác, đèn xanh trên bộ đàm không cam tâm tình nguyện sáng lên.

Nếu hệ thống có thể nói được, hiện tại nhất định sẽ nhảy ra mắng Giang Tứ là đồ khốn nạn!

Nhưng nó không thể, cho nên - Giang Tứ thắng.

Cậu thắng trò chơi, cũng thắng cược.

Cậu không dựa vào Quang Cầu, chỉ đựa vào chính bản thân giải quyết phó bản cấp bậc màu đỏ.

Bất quá, phó bản còn chưa hoàn toàn kết thúc.

Quang Cầu: “Giang Tứ, đỉnh đầu!"

Quái vật khủng bố kia cư nhiên còn không cam tâm, từ bên trong lỗ đen trên trần nhà chui ra, rít gào một tiếng.

Nhưng lúc này đây, một khắc Giang Tứ ngẩng đầu.

Mọi người ngây ngẩn cả người.

“Đây… là Giang Tứ?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp trở nên đỏ như máu! Tóc dài dán ngang eo, đen nhánh như mực, khuôn mặt tinh xảo rút đi huyết sắc, tái nhợt đén có chút phát xanh, nốt chu sa đỏ ở khóe mắt mang theo sát khí.

Giang Tứ lần này thậm chí không cần đến vũ khí, vứt bỏ Mộ Đao, một tay ấn vào mặt quái vật, dùng tay còn lại nắm lấy vai nó, móng tay màu đen sắc nhọn đâm vào da nó.

“Ah ah ah ah!”

Trong tiếng thét chói tai của con quái vật, cậu không tốn chút sức lực nào đem đầu nó rút xuống khỏi cổ, ném xuống đất, một chân giẫm thành bùn lầy!

Nó không bao giờ có thể sống lại một lần nữa.

——Một khi bạn hóa thành Ác thần, liền bách chiến bách thắng không cách nào đánh bại!

“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Lúc này, Hạ Lan và Từ Hải Tuấn cuối cùng cũng tìm được đáp án, hoang mang, rối loạn vội vàng chạy vào: "Giang Tứ, cậu không sao chứ?”

“…”

“Giang Tứ…?” Hai người có chút kinh ngạc.

Làm thế nào mà cậu ấy biến thành cái dạng này?

Giang Tứ nhìn chằm chằm hai đại người sống này, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc, liếʍ liếʍ môi, lần đầu tiên trong đầu hiện lên một cỗ du͙© vọиɠ kỳ quái.

Thịt nóng, tươi mới, thơm ngào ngạt.

Đôi mắt đỏ như máu lộ ra ánh mắt lạnh lùng chất chứa du͙© vọиɠ tham lam quỷ dị.

Cậu muốn ăn thịt hai người sống này.

"Giang, Giang Tứ? Cậu sao vậy?" Hai người bị ánh mắt của cậu làm cho kinh hãi, bản năng nói cho họ biết, Giang Tứ hiện tại còn đáng sợ hơn quái vật vừa rồi!

Đói quá, đói quá... Giang Tứ không tự chủ vươn tay về phía hai người.

"Giang Tứ! Không được! Mau tỉnh lại! Đừng để bị trò chơi thao túng! Ngươi sẽ lạc trong cái phó bản này mất!"

May mắn thay, vào thời khắc mấu chốt, Quang Cầu bay đến bên tai cậu hét lên, tiếng gọi đó đã đánh trúng vào bộ não vốn đã có phần hỗn loạn của Giang Tứ, giật mình tỉnh táo.

Cậu lắc đầu, khôi phục lý trí.

Giang Tứ một lần nữa cầm máy bộ đàm lên, nói câu cuối cùng: “Hệ thống, câu hỏi thứ ba đã trả lời xong, báo cáo hoàn thành.”

[Đinh ~ Boss người chơi đã bị người chơi Giang Tứ loại bỏ!* ]

*[[Hiện tại Giang Tứ đã trở thành Ác thần đồng nghĩa Boss, cho nên bên trên mới để là "Boss người chơi" chứ không phải do tôi nhầm lẫn đâu]]

[Ding ~ Phó bản cấp bậc màu đỏ《Lời nguyền của kẻ không tên》hoàn thiện thông quan! Người thông quan Giang Tứ! Đạt điểm S. Những người thông quan khác: Hạ Lan, Từ Hải Tuấn...]

Trong phó bản này, trừ bỏ Vương Vũ Siêu, Cường Hướng Văn và Tô Hoằng, tất cả người chơi còn lại đều thông quan!

[Ding ~ Hồ sơ thông quan kỷ lục của Bắc Thành đã được làm mới, vị trí thứ nhất: phó bản cấp bậc màu đỏ - Giang Tứ. ]

[Ding ~ Bảng xếp hạng Tích Phân của Bác Thành đã được làm mới, vị trí thứ nhất: Giang Tứ. ]

[Đinh ~ Hồ sơ thông quan kỷ lục cả nước đã được làm mới, vị trí thứ nhất: phó bản cấp bậc màu đỏ - Giang Tứ. 】

"Trời ạ !!"

"Vượt cấp! Thực sự vượt cấp!"

"Luận về chỉ số thông minh, Tứ bảo bảo là vô địch!"

"Các cậu thấy không?! Thời điểm cuối cùng lúc Giang đại lão tay không xé đầu quái vật, thật sự là đẹp trai ngây người a a a a!"

Trong lúc nhất thời, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn như đi ăn Tết, thậm chí có người còn kích động đến phát khóc.

"Ah ah ah ah, tôi cảm thấy chúng ta có hi vọng đoạt lại trái đất rồi! Giang ca có thể!! Giang ca làm bọn họ a!"

"Quả nhiên là học trưởng! Em cảm động quá đi mất!

"Giang ca, hu hu hu, chúng tôi về sao liền dựa vào cậu!! "

" .. . "

"Đúng rồi, đúng rồi, mấy tên anh hùng bàn phím ngu ngốc kia đâu hết rồi? "

" ... "

"Ha ha ha ha đã sớm chạy đi!? Mặt bọn nó bị đập nát rồi! "

"Ha ha ha, cười rớt nước mắt, tôi đoán chừng bọn nó là đám ngốc bức bị Giang ca đào thải đi, hiện tại bọn nó nhất định đang hối hận muốn chết! Tất cả người chơi trong phó màu đỏ chỉ cần thông quan! Cho dù không phải Ác thần, ít nhất cũng sẽ nhận được 800 tính phân! Thông quan hai phó bản màu Xám còn không nhất định nhận được nhiều tích phân như vậy, Giang ca dẫn dắt, chỉ cần nằm cũng lấy được điểm cao!"

"Mẹ nó, tôi cười xỉu, khẳng định là tiếc đứt ruột. "

"Sảng khoái, đúng sảng khoái."

"Tôi đã theo dõi, chờ mong lần phát sóng trực tiếp tiếp theo của Giang Đại lão!"

Lần này không chỉ có người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, mà người chơi toàn bộ Bắc Thành thậm chí toàn bộ Viêm Quốc cũng bị chấn kinh khi nghe thông báo.

Kỷ lục thông quan cao nhất của ngày hôm qua vẫn là phó bản màu xám, thế mà hôm nay đã trở thành phó bản cấp bậc màu đỏ rồi?!

Mới chỉ có bốn ngày kể từ khi trò chơi bắt đầu, vậy mà đã có người thông quan phó bản cấp bậc màu đỏ!?

Chính xác thì người tên Giang Tứ đến tột cùng là thần thánh phương nào!?

Cùng với thông báo kết thúc, các tuyển thủ bị dịch chuyển ra khỏi phó bản, Giang Tứ cũng trở về nhà.

Mọi thứ trong nhà hết thảy đều như cũ, chỉ có cậu là cả người đầy vết thương, máu không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương nhỏ xuống mặt đất.

"Giang..." Quanh Cầu định nói.

Thiếu niên rốt cuộc không chống đỡ được nữa, nhắm mắt dưỡng thần, ngã thẳng người xuống.

Tóc, mặt, quần áo của cậu bê bết máu, đặc biệt là nơi bị con quái vật cắn, huyết nhục mơ hồ, máu không động lại được ồ ạt chảy ra ngoài.

"A a a a! Giang Tứ! Giang Tứ!" Quang Cầu không phải người chơi, không có biện pháp cứu người: "Giang Tứ, ngươi tỉnh lại, mau dậy trị liệu! Giang Tứ! Ngươi không thể ngất xỉu, ngươi hôn mê có khả năng sẽ bị mất máu mà chết!"

Nó nhào đến bên cạnh Giang Tứ, không ngừng dùng thân hình tròn trịa đẩy mặt cậu, hy vọng có thể sử dụng biện pháp này giúp cậu tỉnh lại.

Nhưng không, Giang Tứ đã bị thương quá nặng.

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!

Tệ hơn nữa, vào lúc này, Quang Cầu đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Có người tới? Là ai mới được. Phản ứng đầu tiên của Quang Cầu là cảnh giác, trải qua thông báo vừa rồi, ngoại trừ những tuyển thủ tình cờ đang ở trong phó bản, toàn bộ Bắc Thành đều nghe thấy.

Nếu có người quen biết Giang Tứ đến đây, Giang Tứ hiện tại có thể nói là không có khả năng tự vệ, một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể cướp đồ từ tay cậu rồi đào thải cậu.

Quang Cầu lặng lẽ bay tới vị trí mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thật sự là có mấy người nó không biết.

“Cái đó có phải hây không Giang Tứ không còn ở nhà?”

“Không thể nào, không ở nhà thì có thể đi đâu?”

“Thời điểm trò chơi bắt đầu, tôi thấy bố mẹ cậu ta dẫn theo Giang Văn Dự cùng nhau rời đi rồi, nói rằng đi tìm một người thân nào đó làm quan chức... Hay là nó cũng đi chung"

"Mặc kệ nó, cạy cửa xem có đồ gì giá trị không? Chắc nó có rất nhiều đạo cụ, bằng không làm sao nó có thể thông quan phó bản màu đỏ?"

Nó đoán đúng rồi, thực sự tới đây để cướp! Nên làm gì bây giờ?

Cũng may, cửa an ninh của nhà Giang Tứ có chất lượng rất tốt, mấy người này nhất thời không mở được.

Ngay khi Quang Cầu đang nhìn dáo dác xung quanh, suy nghĩ xem phải làm gì, thì một bóng người mà nó không ngờ tới xuất hiện ở hành lang bên ngoài.

Người tới vẫn mặc chiếc áo khoác đen, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt xanh xám lạnh lẽo.

“Người anh em, mầy cũng tới đây tìm Giang Tứ?”

“Mầy biết thứ tự trước sau không?"

"Không muốn chết thì mau biến chỗ khác!"

Mấy người kia kiêu ngạo cầm dao khoa tay múa chân.

Sau khi mất đi sự kiềm chế của luật pháp, trên thế giới này có thêm rất nhiều côn đồ, chúng giải quyết các vấn đề bằng vũ lực, gϊếŧ người, phóng hỏa, cướp của, không chuyện ác nào là không làm.

Đáng tiếc ở trước mặt Lục Vọng, mấy tên côn đồ này không đáng để anh nhìn, giải quyết vấn đề trong một phút, đánh bay đám côn đồ, sau đó một chân đá văng cửa nhà Giang Tứ.

“Lục Vọng!” Quang Cầu kích động hô tên, lao về phía anh: “Ngươi tới vừa đúng lúc! Mau cứu Giang Tứ, cậu ấy sắp chết rồi!”

Lục Vọng không để ý tới Quang Cầu, vừa đi vào liền thấy thiếu niên kia nằm trên vũng máu, thời điểm anh đem người bế lên, tay đối phương vẫn gắt gao nắm chặt con dao phẫu thuật.

Cho dù có ngất đi, cậu cũng không bao giờ nhượng bộ.

“Hệ thống.” Lục Vọng vươn tay sờ mã vạch: “Đổi cho Giang Tứ thẻ trị liệu cao cấp, trừ tính phân của tôi.”

Anh mắt cũng không thèm chớp lấy một cái liền đổi cho Giang Tứ thể trị liệu cao cấp trị giá 2000 tích phân.

Quang Cầu có chút ngoài ý muốn phát hiện, này, tại sao mã vạch của Lục Vọng cũng không nằm trên cổ tay?

Bạch quang xẹt qua cơ thể Giang Tứ, những vết thương trông đáng sợ bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, làn da nhợt nhạt cũng dần dần có chút huyết sắc.

Quang Cầu cảm động rơi lệ: "Lục Vọng! Lục đại cứu tinh! Cám ơn ngươi!"

Nếu không phải có Lục Vọng, lần này bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

“Đúng rồi, làm sao ngươi biết chúng ta đang ở đây!” Nói xong Quang Cầu liền nghĩ tới.

Nga đúng rồi, khi nó thỏa thuận với Lục Vọng, Lục Vọng nói sau khi điều tra sẽ tới tìm, địa điểm hẹn là nhà của Giang Tứ, cho nên anh mới có địa chỉ.

“Cho nên Lục Vọng, sao ngươi nhanh như vậy đã trở về, tra được thông tin thân phận của mình rồi sao?”

Nó đương nhiên không biết Lục Vọng là trở về vì Giang Tứ.

“Không có.” Lục Vọng trước sao như một lãnh đạm trả lời, không có ý tứ giải thích, chỉ bế Giang Tứ đến phòng ngủ đặt cậu nằm lên giường.

Quang Cầu buồn bực.

Vì sao một đám chúa cứu thế đều không có chút nào giống dữ liệu vậy?!

Lục Vọng cũng quá lạnh lùng, tốt xấu gì cũng là tạm thời liên minh, sao lại một chút mặt mũi cũng không thèm cho nó?!

Quang Cầu mới vừa oán hận trong lòng xong, liền thấy Lục Vọng sau khi đắp chăn bông cho Giang Tứ, thế nhưng lại giơ tay sờ sờ mặt cậu.

Giống như vuốt ve một loại động vật nhỏ, động tác lộ ra vài phần ôn nhu.

Quang Cầu: ? ? ?

Nhất định là nó nhìn lầm rồi!

Lục Vọng nhìn lòng bàn tay của bản thân.

Tên điên nhỏ thật mềm mại.

*

Giang Tứ ngủ say đến ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Tỉnh dậy liền cảm thấy đau đớn, toàn thân chỗ nào cũng đau!

Giang Tứ hít một ngụm khí lạnh, chịu đựng cơn đau dữ dội, nhấc tay trái lên nhìn, phát hiện xương năm ngón tay bị quái vật cắn gần như đứt lìa đã được nối lại, máu từ miệng vết thương cũng đã ngừng chảy.

Như lúc trước đã nói, Thẻ trị liệu của hệ thống có thể đưa con người trở về từ bờ vực chết chóc, chỉ cần còn hơi thở thì dù có gẫy tay, dứt chân đều có thể chữa, bất quá cũng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục của vết thương, không thể đạt được sự phục hồi hoàn toàn ngay lập tức.

Vết thương của Giang Tứ nghiêm trọng đến mức phải mất ít nhất bốn đến năm ngày mới có thể hồi phục hoàn toàn ngay cả dưới tác dụng cấp tốc của Thẻ trị liệu cao cấp.

Nhưng... Cậu nhớ rõ ràng là mình đã hôm mê bất tỉnh trước khi kịp đổi Thẻ trị liệu.

Ai đã cứu cậu?

Giang Tứ nghĩ xong liền nhìn sang bên cạnh vừa lúc thấy.

Bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, Lục Vọng đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh giường, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, đôi chân dài miên man bắt chéo chồng lên nhau, lòng bàn tay phải cầm một bóng đèn phát sáng, đặt trên đầu gối một quyển sách.

Giang Tứ thông qua màu sắc sặc sỡ trên tấm bìa nhận ra đó là cuốn《Tiểu Kiều Thê của Bá Đạo Tổng Tài》mà đã đọc trước khi vào phó bản.

"..."

Trong chốc lát, Giang Tứ cảm thấy một tia xấu hổ.

Đừng hỏi, hỏi là nhặt được ở trên đường

Tuy nhiên, gia hỏa này tại sao lại cứu cậu?

Một thẻ trị liệu cao cấp lên đến 2000 tích phân... Vì sao lại làm vậy? Là bởi vì đạo cụ con rối gỗ nhỏ kia?

... Không, nếu là vì cái này, hắn nhất định đã lục soát trên người cậu từ lâu, hẳn phải biết con rối gỗ nhỏ đã biến mất.

Chính xác thì nam nhân này rốt cuộc muốn cải gì ở cậu?

Đời trước Giang Tứ đã quá nhiều lần bị bỏ rơi và phản bội , nên khi có người vô duyên vô cớ cứu mình, phản ứng đầu tiên của cậu luôn là nghi ngờ đối phương có ý đồ xấu.

Nhưng nhất thời không nghĩ ra Lục Vọng có thể muốn cái gì? đạo cụ? Thứ giá trị nhất trong tay cậu lúc này chính là con dao phẫu thuật, tuy là đạo cụ hi hữu nhưng giai đoạn trước phó bản cũng chẳng có ích lợi gì.

Hơn nữa nhìn đến, đạo cụ của cậu vẫn nằm ngây ngắn trên tủ đầu giường.

Lục Vọng không hề động đến.

Thật kỳ lạ ... anh ta có ý đồ gì?

Chẳng lẽ anh ta thực sự là một người lương thiên làm việc tốt không cần đáp trả? chúa cứu thế đầu tiên được lựa chọn của thế giới?

Trong mắt Giang Tứ lộ ra mờ mịt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lục Vọng nữa ngày.

Tướng mạo nâm nhân thuộc kiểu nổi bật hàng đầu, ngay cả sườn mặt cũng toát lên vẻ anh tuấn, đường nét từ sống mũi đến yết hầu khắc sâu sắc sảo, cập mắt xanh xám luôn vô cảm, khiến người ta khó hiểu.

Lạnh lùng, nghiêm túc, bá đạo.

Ngay cả khi đọc cuốn tiểu thuyết lãng mạn thế kỷ 18 vẫn lộ ra cảm giác như anh đang từ trên cao nhìn xuống, kinh miệt cả thế giới.

Giang Tứ đột nhiên sinh ra cảm xúc mãnh liệt muốn đem lớp vỏ bọc cứng gắn của người nam nhân này lột xuống.

Vì thế cậu chớp chớp mắt, ôn nhu hỏi: “Thế nào, quyển sách này rất hay à ?”

Lục Vọng sớm biết cậu đã tỉnh, nghe thấy giọng nói truyền đến, liền bình tĩnh đóng lại quyển sách trong tay, cập mắt xanh xám vẫn thờ ơ lạnh nhạt như thường ngày, thanh âm cũng không chứa độ ấm, thẳng thừng trả lời: “Khó coi.”

Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên, khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc đã có chút huyết sắc, mái tóc đen nhánh rũ xuống, tóc mái dán ngang trán khiến khuôn mặt trong nhỏ hơn, xinh đẹp nhưng lại có chút thiếu tinh thần.

Gạt đi vẻ điên cuồng cùng yêu dã thường ngày, Giang Tứ lúc này thoạt nhìn sạch sẽ, thuần khiết như một viên ngọc bích ngây thơ.

Mong manh và cũng thật ngoan ngoãn.

Ánh mắt Lục Vọng hiếm thấy hoà hoãn chút ít, bất quá ngữ điệu vẫn lãnh đạm, đứng dậy cầm lọ thuốc trên bàn đi tới bên giường: “Tên điên nhỏ, uống thuốc đi.”

Thời điểm Giang Tứ hôn mê, anh tranh thủ đi đến bệnh viện gần đây lấy một lọ thuốc giảm đau.

Tên điên nhỏ? Đối với cái danh hiệu này, Giang Tứ tích cách giống đứa trẻ, nhướng mày có phần hơi bất mãn: “Không uống.”

Đàn ông thuần túy dù có bị thương cũng không bao giời uống thuốc giảm đau.

Lục Vọng phớt lờ lời cậu, mở nắp lọ thuốc lấy ra hai viên đưa tới*

[[Vốn dĩ là mở nắp chai nước nhưng bên dưới tg lại để LV đi lấy nước nữa, nên mình thấy không thích hợp nên tự ý sửa lại.]]

“Không uống.”

“Đừng ép tôi động thủ.” Ngữ khí Lục Vọng lạnh băng.

Giang Tứ mím môi, có chút ủy khuất ngẩng đầu: "Tôi là bệnh nhân mà ..."

Dáng vẻ của một tiểu đáng thương.

Vừa lúc Lục Vọng hơi giật mình, liền nghe thấy thiếu niên cười nói: “Nương tử à, nàng chung quy là phải đối sử nhẹ nhàng với phu quân nha."

Nương tử?

Tên điên nhỏ lật mặt cư nhiên còn nhanh hơn lật sách.

Khóe miệng thiếu niên dương lên độ cong rõ ràng có điểm ác liệt, là đang cố ý trêu chọc anh.

Vết thương còn chưa lành đã quên mất nỗi đau.

Tên điên nhỏ này quả thật cần được dạy dỗ.

Du͙© vọиɠ kiểm soát kỳ lạ mà nam nhân vốn dĩ muốn đè nén lại một lần nữa bị Giang Tứ khơi dậy, ngo ngoe rục rịch.

“Cậu nói với tôi, Hảo Thành ở phía Bắc?” Lục Vọng đột nhiên bắt đầu tính sổ.

Giang Tứ có phần chột dạ, do dự mấy giây, cằm liền bị nắm lấy, đối phương dùng chút sức lực khiến cậu ngoan ngoãn mở miệng, sau đó đút hai viên thuốc giảm đau vào.

“Ư… Ả ôi a (thả tôi ra)!”

Sau khi bị cưỡng ép đút thuốc, Giang Tứ thừa dịp Lục Vọng đi lấy nước, lập tức ngậm miệng lại.

Bị ép uống thuốc gì đó.

Giang Tứ, đệ nhất đại lão Bắc Thành không cần mặt mũi sao?

Hơn nữa thuốc này cũng quá đắng rồi, phi!

Lục Vọng nhíu mày, khẽ "chặc" một cái.

Tên nhóc hư hỏng này càng ngày càng giống một con mèo nhỏ thích nhe răng trợn mắt.

“Mở miệng ra, nếu không tôi cùng cậu nợ cũ nợ mới tính một lần.” Lục Vọng thế nhưng lại cười: “Cậu hiện tại chắc không muốn tôi trả thù đâu.”

Giang Tứ: “…”

Cậu nhớ tới chuyện trước kia bị trói trên giường.

Liếc mắt nhìn vũ khí nằm trên tủ đầu giường cách mình nữa mét, lại nhìn bàn tay xém chút nữa bị cắn gẫy, rồi cân nhắc khả năng phản sát của Lục Vọng lúc này.

Cuối cùng lựa chọn ngoan ngoãn mở miệng.

Giang ba ba ăn khổ x2.

Quang Cầu đang tránh ở chỗ tối suýt chút nữa không nhịn được cười.

Cmn sảng khoái, đúng chuẩn quả quýt dày có móng tay nhọn a!

Lục Vọng uy hϊếp người khác phóng thích khí thế vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, nhưng khi rót nước vào miệng cậu lại thập phần cẩn thận, miệng chai nước khoáng rất nhỏ nhưng không có một giọt nước nào lọt ra ngoài.

Nhìn tên điên nhỏ nuốt xuống viên thuốc, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Vọng dịu đi một ít.

“Ngoan lắm.”

Như thể thưởng cho thú cưng nghe lời, nam nhân xoa nhẹ đầu Giang Tứ.

Tiểu điên nhỏ quay mặt lại nhìn anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, hốc mắt hơi đỏ lên vì đau, ngay cả nốt ruồi ở đuôi mắt cũng lộ ra tia nhu nhược đáng thương.

Nhưng cố tình ánh mắt kia tựa vui vẻ lại mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ....

Không, là câu phân mới phải.

Ngón tay Lục Vọng duy chuyển từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc, lòng bàn tay dừng lại ở chiếc gáy yếu ớt của thiếu niên.

Da ở đó trắng, thon dài và nhạy cảm.

Chỉ cần một chút cố gắng, anh đã dễ dàng đem nó khống chế trong tay.

[[Comeback rồi đây, tạm thời hết chán đời haha]]