Buổi tối, Thi Nịnh theo thường lệ mang sữa lên cho Thi Tần. Muốn nói từ chối nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn thoả hiệp.
Cô gõ cửa hai cái, có tiếng đáp lại thì trực tiếp đi vào.
Thi Tần mặc áo rộng thùng thình, tóc vẫn ướt đẫm, thấy cô thì lập tức đi lên.
Thi Nịnh vừa mới đặt khay sữa xuống thì tay đã bị anh giữ chặt, trong khoảnh khắc đó anh dùng sức ôm cô vào lòng, đè cô lên tường.
“Thi Tần!”
Đối mặt với người đàn ông này làm cô thấy như bị áp bức, cô cảm nhận được sự hoảng loạn và cả sự rung động quen thuộc, gương mặt anh phóng đại trước mặt cô, đầu óc mơ hồ nhớ tới hình ảnh anh hôn mình.
Khí thế như hồng(*), cơ thể cao lớn của anh khóa chặt cô trong lòng mình, cường đại đè cô lên tường, khom lưng muốn hôn.
(* 气势如虹: khí thế cuồn cuộn)
Sức anh rất lớn, động tác mạnh bạo, không nói lời nào trực tiếp lấp kín miệng cô, từng chút gặm nhấm môi cô, âm thanh chậc chậc vang lên rõ ràng trong căn phòng.
“Đừng...Thi Tần...Anh…”
Giọng nói Thi Nịnh đứt quãng, miệng lúc đóng lúc mở theo nhịp hôn của anh, lực thì có mà dùng không được, muốn thoát khỏi anh là điều không thể.
Thi Tần gấp gáp hôn cô, mυ'ŧ mát đầu lưỡi cô, đôi tay cũng không chịu an phận mà sờ soạng một hồi, bàn tay vuốt ve làn da cô, hận không thể khảm cô vào người mình.
Du͙© vọиɠ sôi trào, nhiệt độ nóng bỏng đều chạy xuống bụng dưới.
Muốn, anh muốn.
Tay luồn vào quần áo cô, vuốt ve vòng eo cô.
Thi Nịnh bị hôn đến choáng váng, gương mặt nóng đỏ, cả người đã mềm như bông, hai mắt ngấn nước, tụ lại ở khoé mắt chứ không rơi xuống.
Cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, dư quang nhìn thấy một chai rượu và một cái ly không ở trên bàn bên kia.
Anh uống rượu.
Trong một khoảnh khắc, cô không giãy dụa nữa mà chủ động đáp lại nụ hôn của anh. Đầu lưỡi hai người cuốn vào nhau, chuyển góc độ để nụ hôn được thoải mái hơn, chậm rãi học cách thở, nụ hôn càng lúc càng trở nên lưu luyến.
Nhận thấy cô đã phối hợp với mình, động tay tay anh khưng lại một nhịp, nhưng rất nhanh lại hừng hực cháy, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc nãy. Hai tay vòng qua sau lưng cô âu yếm dọc theo xương sống.
Nếu cô đã tìm được lý do cho mình, thì anh không thể không nhân cơ hội “uống say" để làm loạn.
Hôn môi liên tục trong vài phút thì Thi Tần buông tha cho môi cô. Cô ở ngay trong tầm mắt anh, hai má ửng hồng, mắt ngấn nước rất đáng yêu, miệng khẽ mở để thở, hết sức dâʍ đãиɠ.
Ánh mắt anh càng lúc càng thâm trầm.
Cô hé miệng, duỗi đầu lưỡi đã bị chà đạp không thương tiếc ra, nước bọt chảy ra từ khoé miệng.
Tim anh rung động.
Sau đó không chờ nổi nữa mà áp người lên, liếʍ láp khoé miệng cô, sau đó lấp kín nó, tham lam hút hết nước bọt của cô.
Anh đè cô lên tường, hai tay từ sau lưng chuyển sang phần ngực, mỗi tay bắt lấy một bên vυ', năm ngón tay xoa bóp bầu ngực mềm mại, dùng sức chà đạp.
Nịnh Nịnh thật dâʍ đãиɠ, ngày nào cũng không mặc áo ngực lượn lờ trong phòng anh trai, hai hạt anh đào cấn qua áo ngủ, có phải đang quyến rũ anh trai sờ sờ nó không?
Có phải muốn anh trai sờ em không?
Như vậy đã đủ chưa? Có thích không?
Cái đồ dâʍ đãиɠ này.
Hai tay mải mê xoa bóp đến quên mình, cả người Thi Tần đều khô nóng, du͙© vọиɠ dâng trào, trong đầu chỉ còn cơ thể mịn màng của Thi Nịnh
“Ưʍ...” Cổ họng Thi Nịnh rên lên một tiếng, lại bắt đầu giãy dụa.
Đừng, đủ rồi, đừng sờ nữa.
Ngón tay Thi Tần không chút lưu tình mà vân vê núʍ ѵú cô, thậm chí còn dùng sức mà xoắn. Kɧoáı ©ảʍ xa lạ truyền đi khắp người Thi Nịnh, sức lực lại bị rút đi một phần, giữa hai chân đã trở nên ướŧ áŧ.
Nhưng như vậy là không đúng.
Môi Thi Tần đi dọc từ cằm cô xuống dưới, hôn hôn lên cần cổ và xương quai xanh, môi và lưỡi cùng ra sức càn quét, ước gì có thể bôi nước bọt lên khắp người cô.
“Không được, tỉnh lại đi, anh, Thi Tần…”
Anh khẽ thả lỏng, Thi Nịnh duỗi tay đẩy đầu anh ra.
“Không được…”
Tay anh đại từ đại bị buông tha cho ngực cô, nhưng lúc cô cúi đầu lại nhìn thấy đầu anh đang đặt trước ngực mình, không chờ cô phản ứng lại, vạt áo đã bị vén lên, kéo qua đỉnh đầu che mặt cô lại, mà phần trên của cô hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
Nhận ra điều này, Thi Nịnh lại giãy dụa kịch liệt.
“Ưʍ..”
Anh đang liếʍ núʍ ѵú cô.
Cả người Thi Nịnh run rẩy, cơ thể quyến rũ vặn qua vặn lại.
Thị giác không còn chính là trải nghiệm chí mạng. Thi Nịnh cảm thấy chính mình như là một con cá bị sóng biển đánh dạt lên bờ, vô cùng thiếu nước, cũng không thể hô hấp.
Anh là Thi Tần, cô là Thi Nịnh, hai người là anh em họ.
Như vậy là không đúng.
Cô không nên có thứ tình cảm vượt quá tình anh em với Thi Tần, anh không nên làm chuyện này với cô.
Không đúng.
Kɧoáı ©ảʍ xa lạ như độc dược, làm người ta vừa thấy thoải mái vừa đau khổ.
Nước mắt cô trượt xuống.
“Anh, anh, anh, anh trai…” Cô liên tục gọi anh, đây là lần đầu cô gọi anh tha thiết tới vậy, nhưng lại bi thương vô cùng.
Động tác của Thi Tần dừng lại, miệng thả núʍ ѵú ra. Trên ngực cô dính đầy nước bọt của anh, còn bị cắn nên trở nên hồng hồng. Anh áp du͙© vọиɠ xuống, ngồi dậy ôm cô lên, kéo áo cô xuống làm lộ ra một đôi mắt đáng thương đẫm lệ. Trong lòng thầm thở dài.
Khóc hoa lê đái vũ cho anh trai xem à?
Đừng nhìn anh như vậy, anh trai sẽ nhịn không được mà làm chết em.
Làm em, chơi em, làm chết em.
Đáng thương như vậy, anh trai yêu em chết được.
Anh xoay người, lên tiếng đuổi người: “Anh muốn ngủ.”
Thi Nịnh lập tức hoảng loạn chạy ra ngoài.
Thi Tần thất thần nhìn ly sữa trên bàn, ánh mắt thâm sâu. Anh duỗi tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của mình, tự mình tuốt súng.
Nịnh Nịnh có muốn ăn côn ŧᏂịŧ, uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai không?
Ngoan, quỳ xuống, tự mình liếʍ đi.
Đúng, cứ như vậy, bảo bối ngoan, liếʍ đi, sờ sờ hai quả trứng ở dưới nữa.
Ừm, đúng, giỏi quá, xoa nó… Miệng đừng ngừng, tiếp tục đi.
Tay phải tuốt lên xuống, tay trái cũng nhập cuộc vuốt ve hai quả trứng.
Bảo bối Nịnh Nịnh, há miệng, há miệng, cho anh trai đi vào.
Tới đây, để anh trai làm em.
Để anh trai làm em, chơi cái miệng nhỏ này của em được không?
Tay phải gia tăng tốc độ, tuốt nhanh côn ŧᏂịŧ.
Nịnh Nịnh đừng nhìn anh trai như vậy, đừng quyến rũ anh trai, được không? Anh trai sẽ cho em, tất cả đều là của em, bắn ra cho em hết.
Ngoan, đừng khóc, anh trai bắn cho em đây.
Nịnh Nịnh, Nịnh Nịnh, bảo bối của anh, bảo bối, ưm…
Vợ…
Một giây trước khi bắn ra, anh vơ lấy ly sữa, tay phải đỡ côn ŧᏂịŧ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong ly, chất lỏng màu trắng đυ.c hoà với sữa bò.
Hai mắt anh nhuốm đầy du͙© vọиɠ, nhìn động tác của mình mà đầu óc đầy hưng phấn.
Sau khi Thi Nịnh về phòng mình thì lập tức chạy vào nhà tắm tắm rửa,
Không nên, không nên, không nên như vậy.
Mặc cho nước chảy xuống cọ rửa cơ thể mình, cô vẫn ngơ ngác thất thần.
Tựa như anh vẫn đang ở trên người cô, vẫn đang sờ ngực cô, vẫn đang cắn miệng cô, ngón tay vẫn vân vê núʍ ѵú cô.
Thi Nịnh nhìn vào gương, hai tay ôm ngực, tự mình bao lấy mình.
Vì sao?
Chính mình không những không bài xích, mà còn có chút khát khao?
Vừa nãy giữa hai chân cô đã ướt.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm núʍ ѵú của mình.
Bị anh mân mê rồi cắn, nên nó đỏ khác thường.
Cô duỗi tay khẽ nhéo, cảm giác xa lạ, không có phản ứng như lúc được anh chạm vào.
Cô ngồi xổm, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Thật lâu sau, cô bước ra khỏi phòng tắm, thay áo ngủ, tóc cũng ướt, đội khăn lông trên đầu.
Ngoài cửa có tiếng động.
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại đã nhảy dựng lên, là ai?
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Thi Nịnh chậm rì rì đi tới cửa, nuốt nước miếng, hít một hơi sâu rồi mở cửa.
Lúc mở cửa nhìn thấy Thi Tần, cô theo bản năng đóng cửa lại.
Thi Tần lấy tay chống lên ván cửa.
“Làm gì vậy?” Thi Tần nhìn cô, ánh mắt không chút tạp niệm, không hiểu cô đang làm gì.
Sao anh có thể thản nhiên như vậy? Mới đây đã quên rồi?
Thi Nịnh lãnh đạm: “Câu này là em hỏi anh mới đúng, anh muốn làm gì?”
Thi Tần đưa sữa bò cho cô: “Em uống đi.”
Tầm mắt cô chuyển qua tay anh, ly sữa còn một nửa. Cô không muốn dây dưa với anh, dứt khoát một hơi cạn sạch sau đó đặt ly lại lên khay.
“Anh tự mang xuống đi.” Cô nói.
“Uống ngon không?”
Thi Nịnh định đóng cửa thì nghe anh hỏi như vậy.
Uống ngon không?
Đúng là vị sữa bò hôm nay không giống bình thường, dư vị vẫn ở trong miệng cô, đổi loại rồi à, sao có chút kỳ kỳ.
Cô không nếm ra vị gì, nhưng đúng là sữa.
“Ngon.” Cô nói, sau đó đóng cửa lại.
Thi Tần nở nụ cười sung sướиɠ.
Biết ngay là em thích uống mà, Nịnh Nịnh bảo bối của anh.