Dục Vọng Ẩn Giấu

Chương 22

Hình Bạch Hàn lấy giấy lau qua áo sơ mi bị dính cà phê rồi mặc lên, đưa cô rời khỏi toilet.

"Đừng đi nhanh như vậy!"

Không đi đường còn đỡ, có qυầи ɭóŧ đệm lên bên trong, cái nắp còn có thể an ổn chặn cửa huyệt của cô, nhưng nhúc nhích chút là không được, cái nắp có thể rơi ra bất cứ lúc nào, một khi rơi ra, một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia tuyệt đối sẽ chảy ra toàn bộ.

Người đàn ông nghe thấy lời cô cũng chậm lại bước chân của mình, nhưng cô vẫn bước đi gian nan như cũ, mỗi một bước đều lo lắng đề phòng.

"Tôi không chơi! Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe anh!" Tô Nhuế xoay người muốn trở lại toilet, lấy cái nắp ra.

"Côphải nghe tôi." Hình Bạch Hàn mạnh mẽ túm lấy cô trở lại tiệm bánh ngọt, sức lực người đàn ông lớn hơn rất nhiều so với cô, đương nhiên cô không thắng nổi anh.

Người đàn ông thoải mái ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục hưởng thụ mỹ thực, Tô Nhuế đành phải tiếp tục công việc với đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn lại kia.

Vừa rồi em gái nhân viên cửa hàng cố ý đâm cô nhìn hai người trở về, cô ta trợn trắng mắt lườm Tô Nhuế, khi đi ngang qua còn cố ý đυ.ng cô một cái, hại cà phê trên tay thiếu chút nữa sánh ra ngoài.

"Người này sao lại làm như vậy." Hà Tử Phỉ kề sát vào người Tô Nhuế bất bình thay cô: "Cậu có hỏi số WeChat anh ấy không?"

Tô Nhuế lắc đầu.

Hà Tử Phỉ thất vọng thở dài một hơi: "Đến cậu cũng không làm được, anh ta đúng thật là một đóa hoa cấm dục lạnh lùng."

Kỳ thật cũng không phải không làm được, chỉ là, cô vẫn muốn giữ nguyên quan hệ của mình với anh.

Thật vất vả đợi đến lúc người đàn ông dùng cơm xong, Hà Tử Phỉ tích cực đi thu dọn đồ, còn cầm phiếu ưu đãi muốn mượn cơ hội đưa cho người đàn ông quét mã, sau đó nhìn trộm số WeChat của anh.

Đương nhiên, cô ấy đã thất bại quay về, Hình Bạch Hàn rời khỏi tiệm bánh ngọt, chân trước người đàn ông vừa bước ra, Tô Nhuế liền chuẩn bị vào toilet, muốn cởi cái nắp ra.

Cửa còn chưa kịp mở ra, di động của cô vang lên, là âm thanh nhắc nhở đặc biệt của app, anh gửi cho cô một tin nhắn: "Cô dám thử bỏ ra xem."

Tô Nhuế quay đầu lại nhìn một vòng, người đàn ông cũng không ở đây, nhưng cô lại không dám, cô không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, đành phải hậm hực chứa một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trở lại cửa hàng tiếp tục dọn bàn rửa chén mãi đến 11 giờ rưỡi tan làm.

Đường Linh không ở đây, một mình cô tới trạm xe chờ xe đêm.

"Tô Tô..."

Hình Bạch Hàn đứng ở dưới đèn đường chờ cô, cả người đắm mình trong ánh sáng màu vàng, phản chiếu ra một cái bóng thật dài, càng hiện thân hình cao lớn của anh.

Tô Nhuế nhìn thấy anh, bản năng mách bảo liền chạy, cô tức giận, không muốn tiếp tục chơi cùng anh.

Đương nhiên đôi chân nhỏ sao chạy trốn được một đôi chân dài, Tô Nhuế dễ dàng bị anh bắt lấy, nhưng cô không phục, nắm lấy cổ tay anh cắn xuống.

Hình Bạch Hàn không né không tránh, tùy ý cô: "Sao cô lại cắn tôi?"

Mãi đến khi nếm được hương vị của máu tanh, Tô Nhuế mới buông ra, cô cũng không nghĩ biết mình có lá gan này từ đâu, nhưng cô không thích trạng thái bị động này, bản thân cứ như con rối mặc anh tùy ý làm gì thì làm.

"Tức giận?" Anh đưa tay lau đi vết máu trên môi cô, không hề để tâm vết thương trên cổ tay của mình: "Nhưng rõ ràng là cô không tuân thủ hứa hẹn trước đây, cô lại giận tôi?"

Tô Nhuế không muốn cãi cọ với anh, không nói tiếp, nối giận bĩu môi phồng má.

Hình Bạch Hàn lấy ra từ trong túi một cái hộp bạc tinh xảo, lấy một viên chocolate hình cầu nhét vào trong miệng của cô.

Vị thơm ngọt ngào ngạt của chocolate ở khoang miệng cô bắt đầu tan ra, tâm tình buồn bực cũng theo đó tiêu tán.

"Ăn ngon không?" Người đàn ông lại lấy một viên rồi nhét vào miệng cô.

Tô Nhuế mạnh mẽ gật đầu, cô rất thích chocolate, chưa bao giờ được ăn miếng socola mềm mại vừa vào miệng là tan ra như vậy.

"Hết giận chưa?" Một viên cuối cùng cũng đút cho cô.

Tô Nhuế vừa thấy hộp bạc trống không, lập tức lắc đầu.

Người đàn ông thấy thế vừa tức giận vừa buồn cười, cố chấp nắm tay cô đi hướng chỗ để xe bên cạnh.

"Anh lại muốn đưa tôi đi đâu?!"

"Đưa cô về nhà, tôi nói rồi sẽ không cưỡng ép cô."

Thôi đi, mỗi lần nói sẽ không cưỡng ép, nhưng mỗi một lần đều xông tới.

Tô Nhuế bị cưỡng chế mạnh mẽ nhét vào ghế phó lái, đai an toàn cũng được kéo lên, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực dựa vào trên cửa sổ xe cách xa người đàn ông, dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh, toàn thân trên dưới đều cự tuyệt anh.

"Nếu không cũng đừng làm công việc này nữa, công việc này tan làm quá muộn, không an toàn." Hình Bạch Hàn mở nhạc trên xe, hỏi.

Tô Nhuế nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thấy được ánh sáng, đường phố đèn đuốc sáng trưng, người đi đường thưa thớt, có cảm giác cô đơn nói không nên lời, mỗi công việc cô làm đều không được bao lâu, không biết mình có thể dừng lại ở thành phố phồn thịnh này được bao lâu.

"Không làm việc, anh nuôi tôi sao?" Chuyện này chẳng khác gì lời nói của người đàn ông xem mắt, đơn giản là khinh thường công việc của cô, Tô Nhuế càng thêm bàng hoàng, thế giới lớn như vậy, lại không biết nơi nào mới là chỗ dung thân thuộc về cô.

"Có thể, nhưng cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, không gạt tôi." Người đàn ông nghiêm túc đáp lại cô.

Tô Nhuế khinh thường liếc mắt một cái: "Bổn tiểu thư người nghèo chí ít, không muốn nhận bao nuôi, tuy rằng anh rất tuấn tú, nhưng thứ tôi có được chỉ có dung mạo, nếu bán đi thì chỉ còn hai bàn tay trắng."

Người đàn ông nhìn cô, ngắm đến thất thần, nửa khắc sau mới tiếp lời cô nói: "Thứ cô có không chỉ là dung mạo."