Thoái Yêu

CHƯƠNG 10: CÔ THỬ CHẾT CHO TÔI XEM

Ưm…

Quân Dung thu mình ngồi gọn vào một góc sân thượng, mặt mũi ướt đẫm nước nhìn Khương Duật không rời. Lúc này, trong đầu cô, Khương Duật không khác gì thú dữ tàn độc, chỉ chực chờ cơ hội lao lên ăn sạch cô bất cứ lúc nào.

Ngược lại với thái độ sợ sệt của cô, Khương Duật rất hả hê sung sướиɠ. Chỉ cần Quân Dung sợ anh tới mức khóc thét, anh đều cảm thấy đắc ý nhường nào.

- Câm ngay! Cô khóc lóc cái quái gì?

Khương Duật gằn giọng nói lớn làm Quân Dung giật nảy mình, hai bả vai trơn nhẵn càng thêm run. Lúc này cô đang không mặc quần áo nên đâu dám đi loạn, chỉ sợ nhỡ có người nào đó bắt gặp cảnh này. Cô chỉ biết hết lời van xin Khương Duật, hy vọng có thể chạm tới trái tim sắt đá của anh.

- Tôi không làm gì có lỗi với anh. Tất cả đều do anh tự huyễn hoặc mà ra. Anh nói anh viết cho tôi vài trăm bức thư nhưng tôi đâu có nhận được!

Aaa!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức bị người đàn ông kia bóp chặt. Anh kéo sát Quân Dung lại gần mình, ngũ quan sắc nét của hai người chạm vào nhau, cảm nhận rõ từng hơi thở mê man dụ hoặc.

- Hừm! Cái miệng hư hỏng này của cô cũng ranh ma lắm!

Dứt lời, anh lật úp cơ thể nõn nà bên dưới lên thành lan can, để nửa người Quân Dung chơi vơi, lơ lửng trong không trung rộng lớn. Cô kinh hãi kêu thét lên, cảm giác bản thân sắp rơi xuống đất mà tan xác tới nơi.

Nhiệt độ cơ thể của cô nóng rực, nhất là khi tiếp xúc da thịt với anh. Lý trí cô kêu gào không muốn tiếp nhận nhưng những phản ứng trên cơ thể lại đang chống đối lại chủ nhân. Quân Dung bất lực đến mức rơi nước mắt.

Giữa hai kheo chân cô, bàn tay lạnh lẽo của Khương Duật bắt đầu lần tìm xuống hai bên mông căng tròn, điên cuồng vỗ lên, khiến cho làn da non phút chốc đỏ ửng, in rõ năm vết bàn tay dài của anh.

- Cứ thích chống đối tôi là sao nhỉ? Hơn nữa, cô đâu cần phải có phản ứng kinh sợ như thế này?

Nghe những lời chất vấn mang hàm ý sỉ nhục của anh, Quân Dung vẫn nhất quyết giữ im lặng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi ướt ngần cổ mịn màng của cô, nhỏ cả xuống dưới đất. Nghe tiếng cự cãi xôn xao, một số người giúp việc đang mải mê quét dọn bèn hướng mắt nhìn lên, ngay sau đó họ cả kinh, vội vàng quay đi.

Thiếu gia của họ đang nóng giận đỉnh điểm, một tay giữ Quân Dung lơ lửng bên ngoài sân thượng, tay còn lại đang ra sức càn rỡ. Cô yếu thế chỉ biết đưa tay che chắn các phần da thịt lồ lộ ra bên ngoài, cảm giác nhục nhã xen lẫn kinh tởm dần dần xâm chiếm toàn bộ lý trí của Quân Dung. Dù tác dụng của thuốc đang ngày càng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ sâu kín của cô mỗi lúc thêm trỗi dậy kịch liệt hơn, nhưng Quân Dung vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

- Chu… Chu Khương Duật! Tôi chết cho anh vừa lòng!

Cô lắp bắp thốt lên, nhưng môi mềm lập tức bị anh hôn đè xuống, nuốt trọn những gì vừa nói ra. Nụ hôn của Khương Duật rất mạnh bạo, hung hăng ép cô phải hé răng mở miệng. Bàn tay vòng ra trước ngực Quân Dung, điên cuồng xoa bóp, dày vò hai bên ngọc hồng khiến chúng đỏ ửng, đau nứt.

Nụ hôn tàn bạo của anh bắt đầu di chuyển dần xuống gáy và ngần lưng trắng mịn của cô, dùng răng cắn lên thật mạnh, đến mức da thịt Quân Dung hằn rõ các dấu răng hung bạo của anh.

- Cô chết đi!

Giọng nói của anh ngày một trầm khàn.

- Chết đi cho tôi xem!

Bốn năm về trước, anh yêu thương cô, dịu dàng với cô như thế nào thì sau bốn năm, Khương Duật lại càng ghét bỏ và khinh thường cô bấy nhiêu. Từng câu, từng chữ Khương Duật thốt ra đều khiến trái tim nhỏ bé của Quân Dung thêm lạnh lẽo, đau đớn đến kiệt quệ.

Cô dám chắc nếu chờ thêm nữa, bản thân cô sẽ hoàn toàn bị du͙© vọиɠ thao túng, quỳ mọt dưới chân anh. Vì vậy, cách tốt nhất để Quân Dung giữ gìn danh tiết, đó là tự làm tổn thương bản thân.

Hai mắt cô nhòe đi, khuôn mặt đau khổ, thất vọng của Cung Phi đột ngột hiện lên ngay phía trước. Anh nhìn cô, đôi mắt sâu lắng phủ mờ sương lạnh. Cô bất giác mấp máy môi, thầm gọi tên anh:

- Cung… Cung Phi! Đưa em ra khỏi đây!

Dứt lời, Quân Dung dùng toàn bộ sức lực, đẩy mạnh Khương Duật ra khỏi người mình, sau đó lao đầu vào thành lan can sân thượng.

Cả người cô đổ gục xuống, trên trán lập tức nhỏ máu.

- Cung… Cung Phi!