Cả người Quân Dung mềm nhũn, bị hai người giúp việc dìu vào trong phòng tắm. Khương Duật đứng bên ngoài cửa canh chừng, nghe rõ tiếng nước xối xả lọt hai bên tai.
- Chu Khương Duật! Anh chết quách đi!
Quân Dung gào thét chửi rủa, ngay sau đó tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần. Khương Duật lúc này mới thỏa mãn rời về phòng, khuôn mặt tuấn kiệt lạnh tanh không cảm xúc. Từ trước tới nay, anh chưa từng động vào bất kì một người phụ nữ nào khác. Trong tư tưởng của Khương Duật, người con gái xứng đáng để qua đêm với anh chỉ có duy nhất Lý Quân Dung. Nhưng chính cô đã bội ước, tự bán rẻ thân xác của mình vì tiền, coi khinh Khương Duật trong lúc hai cha con anh khốn khó nhất. Anh căm hận cô đến tận xương tủy.
Chà đạp lên tình yêu của anh, ném lời hứa hôn cùng nhau cho chó gặm, Quân Dung, cô thật độc ác!
Khi chuẩn bị rời đi, Quân Dung còn nghiêng đầu ngoái lại, đôi mắt nhìn trông ra phía nền trời đen vô định. Cô cười nhạt, giọng nói thoang thoảng như có như không:
- Chu Khương Duật, quên em đi! Em chán ghét khi lúc nào cũng phải chờ đợi rồi!
Từng lời nói thoảng qua như xát muối sâu thêm vào vết thương của anh. Kể từ giây phút đó, Khương Duật từ bỏ mọi hi vọng, không định tìm cô bất cứ lần nào nữa. Anh nắm lấy chai nước hoa body, đem xịt vào người, hai mắt lim dim tận hưởng từng mùi hương bay thoang thoảng trong căn phòng rộng lớn xa hoa.
Gần một tiếng sau, Quân Dung trên người chỉ quấn khăn tắm, được người giúp việc giữ chặt hai tay, mở cửa đẩy vào trong phòng. Cả người cô lúc này đã đỏ ửng, khắp nơi đều là các vết chà xát mạnh bạo do người làm tạo nên. Đôi mắt long lanh, to tròn phủ đầy tơ mỏng, mơ màng nhìn về phía Khương Duật bằng cái nhìn cực kì căm ghét.
Mỗi bước chân cô đi đều loạng choạng, díu cả vào nhau, được chừng hai bước lại vấp ngã. Hai bên nửa ngực trễ xuống, sắp sửa bung ra bên ngoài, trắng mịn và quyến rũ, khiến du͙© vọиɠ ẩn sâu trong lòng Khương Duật bắt đầu trỗi dậy.
Lý trí của Quân Dung vẫn ý thức được rõ từng thay đổi trên cơ thể của mình. Cô bò ra phía cửa, vươn tay muốn vặn nắm, nhưng vầng trán thanh tú đã ướt đẫm mồ hôi.
Khương Duật bước đến bên cạnh Quân Dung, bàn tay cứng rắn vuốt ve lướt dọc từ cổ họng của cô xuống tới hai bả vai tròn, thích chí nhìn Quân Dung khổ sở:
- Nào! Khó chịu lắm phải không?
- Hừ! Cút!
Quân Dung hất mạnh tay anh, cố tình tránh né sự động chạm càn rỡ trên cơ thể. Nhiệt độ trên lớp da trắng nõn càng lúc càng thêm nóng rực. Nhất là khi Khương Duật chạm vào cô, cả người cô bất giác run lên cầm cập.
Xoẹt!
Tấm khăn chắn mỏng manh bị anh kéo ra, cơ thể trần trụi lồ lộ ngay trước mắt. Hình ảnh Quân Dung hoảng hốt đưa tay che chắn cơ thể càng thêm trở nên tuyệt mỹ trong đôi mắt sắc của Khương Duật.
Anh vươn tay bế xốc Quân Dung, vừa muốn ném cô lên giường nhưng bỗng khựng lại.
- Làʍ t̠ìиɦ trên giường quen quá rồi nhỉ? Thử đổi địa điểm nhé!
Quân Dung chống hai tay trước ngực Khương Duật, há miệng cắn lên vòm vai cứng ngắc của anh. Cơn đau nhói buốt trên vai càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cuộn trào. Anh nhăn mặt cúi đầu, mở miệng hôn lên đôi môi anh đào đang điên cuồng chửi bới kia. Sự mềm mại hòa quyện đắm đuối làm anh phút chốc ngất ngây. Đầu lưỡi ẩm ướt bắt đầu len lỏi vào trong hàm răng trắng đều tăm tắp, cạy mở khoang miệng thơm ngọt, điên cuồng bắt lấy chiếc lưỡi ương bướng của Quân Dung.
Anh bế cô đi thẳng lên sân thượng rộng lớn, gió chiều thổi vi vu, những tán cây xanh ngợp xòe rộng trong không gian tươi mát. Ánh nắng vàng dịu đã phủ tràn trên từng cảnh vật, chiếu mờ bóng hình tuyệt mỹ của hai con người đẹp đến mức kinh thiên.
- Để tôi thử chiêm nghiệm xem, Lý Quân Dung kinh nghiệm đầy mình có làm tôi lêи đỉиɦ được hay không?