Thiếu Niên Y Tiên

Chương 5: Bách độc kim sang cao



Chương 5

Bách độc kim sang cao

"Tần Lãng--" Chút hảo cảm của Đào Nhược Hương dành cho Tần Lãng lập tức biến mất, "Đừng quá đáng! Đừng tưởng cậu có thể lợi dụng tôi dưới chiêu bài chữa bệnh!"

"Đào lão sư, dì Đào… cô… thật là nghi oan cho người ta!" Tần Lãng đáng thương nói, "Nếu em thực sự muốn lợi dụng, em có thể nhờ cô kiểm tra chỗ bị thương của mình đúng không?"

"Ngụy biện! Nếu cậu thật sự là người lương thiện, giao hộp cao cho tôi, tôi có thể tự mình dùng!"

"Dì Đào, cô không biết hộp bột cao này đắt thế nào và khó làm thế nào đâu! Hơn nữa, đối với bệnh u nhọt của cô, chỉ cần một ít thạch cao như gỉ mắt là đủ, đâu cần cả hộp, em lo lắng cô bôi nhiều, hoặc bôi hết sạch luôn, phung phí của trời." Tần Lãng cố gắng nói lý. Những gì hắn nói không phải khoe khoang, điều chế hộp thuốc bách độc kim sang cao này, hắn sử dụng gần trăm loại nọc độc và bột độc, những nguyên liệu chất lượng như vàng, nhưng đắt gấp mấy lần.

Hơn nữa, hiệu quả chữa bệnh của bách độc kim sang cao rất tuyệt vời, dù vết thương do độc vật cắn hay đao kiếm cắt chém đều có thể nhanh lành sau khi bôi thuốc. Bách độc kim sang cao lấy độc chống độc, không chỉ trấn áp và loại bỏ độc tố khỏi vết thương mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chức năng sinh lý vết thương, để nhanh chóng lành lại và da có thể phục hồi.

"Phung phí của trời? Có lộn không thế, một hộp thuốc cao da chó của cậu bao nhiêu tiền, tôi mua!" Đào Nhược Hương mạnh miệng nói.

"Dì Đào, đừng hỏi giá cả." Tần Lãng không nhẫn tâm đả kích Đào Nhược Hương.

"Nói!" Đào Nhược Hương thầm nói trong lòng, bản đại tiểu thư còn không đáng bằng một hộp thuốc cao sao.

"Nếu tính riêng chi phí, giá một hộp thuốc này ít nhất cũng hơn hai trăm ngàn tệ."

"Hai trăm ngàn!" Đào Nhược Hương khịt mũi, "Không có gì lạ khi ngành dược phẩm bây giờ rất đen tối."

"Dì Đào, tiền nào của nấy, thuốc cao của em không đáng tiền, cô dùng là biết ngay-- cô có tăm bông y tế không?"

Đào Nhược Hương đưa Tần Lãng một tăm bông y tế, sau đó xem Tần Lãng dùng tăm bông nhúng một ít thuốc cao bé như gỉ mắt ở mép hộp, đưa lại tăm bông cho nàng: "Chú ý cẩn thận, đừng lau chỗ khác sẽ lãng phí."

Đào Nhược Hương gần như ói ra máu vì tức giận, thầm nghĩ tên nhóc này quá keo kiệt, một chút thuốc cao da chó cũng tính chi li, loại người này thật sự quá cực phẩm.

Nhưng Tần Lãng lại có cách nghĩ khác, nếu không phải vì Đào Nhược Hương là siêu cấp mỹ nữ, hắn không chịu đưa cho nàng loại thuốc cao đắt tiền như vậy để trị mụn nhỏ. Hơn nữa, ngay cả với Đào Nhược Hương, Tần Lãng khuyến nghị nàng sử dụng “liệu pháp sinh thái”.

Nếu lão độc vật biết hắn dùng bách độc kim sang cao để chữa trị nhọt mụn, nhất định sẽ chửi hắn là bại gia chi tử, đồ cẩu huyết đầy đầu.

Đào Nhược Hương không thèm tranh cãi với Tần Lãng, cầm tăm bông đi vào phòng tắm.

Thuốc cao có hạn, Đào Nhược Hương chỉ có thể lấy một gương nhỏ, tìm vị trí, cẩn thận bôi một chút thuốc trên tăm bông lên mụn đỏ.

Cảm giác nóng và đau ở khu vực bị ảnh hưởng biến mất nhanh chóng, thay vào đó là mát mẻ và dễ chịu.

Mụn nhanh chóng biến mất hoàn toàn trong vòng chưa đầy mười phút. Thật sự thần kỳ!

Càng khiến Đào Nhược Hương ngạc nhiên là không có dấu vết mụn nhọt đỏ tấy tại vị trí đó, cặp mông ngọc trở lại mịn màng như xưa.

"Không ngờ thuốc cao này lại hiệu quả như vậy!"

Đào Nhược Hương thầm thở dài, nhớ tới chính mình lúc trước nghi ngờ, khinh thường châm chọc Tần Lãng, không khỏi ngại ngùng. Thuốc cao này có tác dụng thần kỳ như vậy, hẳn khó luyện chế, giá đắt đỏ, Tần Lãng keo kiệt cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi tin chắc mình khỏi bệnh, Đào Nhược Hương dọn dẹp một lát rồi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Tần Lãng không còn ở trên ghế sô pha.

"Tần Lãng — — Tần Lãng..."

Đào Nhược Hương hét lên hai lần, tưởng Tần Lãng đi rồi, nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa.

"Cậu đứng ở ngoài cửa làm gì?" Đào Nhược Hương vừa mở liền thấy Tần Lãng đứng ở cửa.

"Nếu không lại nghi em nhìn trộm cô." Tần Lãng ngay thẳng nói. Thực ra Tần Lãng đứng ngoài cửa vì vừa rồi Đào Nhược Hương vào phòng tắm, tâm lý mơ tưởng đến cảnh nàng bôi thuốc, nảy sinh mãnh liệt ý muốn nhòm lén, thậm chí suýt phun máu mũi, muốn cắt đứt ý định háo sắc đó khỏi đầu, hắn chỉ có thể khóa mình ngoài cửa.

"Tôi nghĩ cậu nhìn trộm khi nào?" Đào Nhược Hương nói, tựa hồ quên trước đây quả thực nghi ngờ Tần Lãng, "Tôi tưởng cậu đi rồi."

"Làm việc thiện không cần báo đáp, làm việc thiện không để lại danh phận, không phải phong cách của em." Tần Lãng thực sự là một gã da mặt dày, nói ra lời này, hắn muốn Đào Nhược Hương hồi đáp hắn.

Đào Nhược Hương sao lại không hiểu ý nghĩa lời nói của tên này, hỏi: "Vậy cậu muốn hồi đáp thế nào?"

"Dì Đào, cô nói mẹ em gọi điện thoại cho cô, cô muốn dẫn em đi ăn cơm ngon phải không?" Tần Lãng cười mà như không cười nhìn Đào Nhược Hương.

Đào Nhược Hương chán nản, muốn bẫy Tần Lãng, nhưng không ngờ mắc bẫy chính mình, hiện tại Tần Lãng đưa ra yêu cầu này, nàng không nỡ từ chối, không thể để người giúp mình không công đúng chớ? Hơn nữa, người ta thể hiện ý tứ không muốn làm người tốt sẵn sàng giúp đỡ mà không cần báo ơn.

Bị một gã da mặt dày như vậy quấn lấy, Đào Nhược Hương không còn cách nào nữa, "Vậy cậu chờ một lát, tôi sẽ thay quần áo."

"Chờ trong nhà hay đợi bên ngoài—"

"Bình!"

Đào Nhược Hương đóng cửa nặng nề.