Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Phiên Ngoại 1: Đêm ở khu đèn đỏ (Tần Tô)

Hơn mười giờ đêm, khu đèn đỏ thành phố A cũng đã thưa thớt bóng người, đa số người đến đây đá phò đều tìm được con mồi thích hợp, dẫn người vào nhà nghỉ lập loè ánh đèn ái muội hai bên đường, chỉ còn lại một vài gái điếm đứng đường cấp thấp không tìm được khách làng chơi, ăn mặc hở hang tốp năm tốp ba dựa vào đèn đường hút thuốc, chờ sinh ý đến cửa.

Đúng lúc này, một bóng người từ từ đi vào con phố.

Nương theo ánh đèn lờ mờ mới láng máng nhìn thấy là một cô gái trẻ, có lẽ vẫn còn là học sinh, mặc đồng phục mùa hè của một trường trung học trọng điểm ở thành phố A, áo sơ mi trắng hoa văn màu lam sẫm cùng váy ngắn cũn cỡn làm nổi bật dáng người yểu điệu, thanh thuần động lòng người, nhưng không biết tại sao, nữ sinh này lúc đi bộ lại loạng choạng, giống như người say rượu vậy.

Ban đầu ai cũng không chú ý đến cô, nhưng đợi đến khi nữ sinh đến gần, mấy ả gái điếm đứng đường kia ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ, cảnh giác nhìn cô.

Thì ra phía dưới lớp váy đồng phục học sinh gọn gàng của nữ sinh kia lại là tất lưới đen gợi cảm cùng một đôi giày cao gót màu đỏ, mà trên gương mặt xinh xắn tái nhợt là đôi môi sơn màu hồng đào lẳиɠ ɭơ gợϊ ȶìиᏂ, đang uốn éo mông nhìn dáo dác xung quanh.

Lần này mấy ả phò đều hiểu được, đây đâu phải là nữ sinh mẹ gì, con đĩ này ăn mặc như vậy rõ ràng là tới cướp việc làm ăn, các ả khinh miệt chỉ trỏ nữ sinh kia, xì xào bàn tán: “Con phò non này ăn mặc như vậy đúng là đéo biết xấu hổ, đĩ điếm còn bày đặt giả làm gái tơ!”

“Không phải sao? Từ xa là có thể ngửi thấy mùi dâʍ ɭσạи trên người nó rồi, lỗ l*и chắc cũng bị đàn ông cᏂị©Ꮒ nát bấy hết rồi chứ gì…”

“Hừ, cái thứ đâu đâu tự dưng tới tranh công ăn việc làm của bọn mình, loại đĩ điếm như nó phải vứt cho chó đυ. mới đúng!”

Tần Tô nghe rõ những lời nhục mạ thô tục không chịu nổi của các ả, vậy mà thân thể lại thành thật sinh ra phản ứng hưng phấn, không ngừng ứa nước. Vùиɠ ҡíи của cậu ngoại trừ đôi tất “lưới đánh cá” chẳng che nổi thứ gì thì ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc. Nước da^ʍ không hề có chút cản trở nào men theo đùi trong trượt xuống mặt đất lưu lại vết nước uốn lượn.

Khi đi tới một góc khuất, cậu bắt gặp một người đang ngồi trên băng ghế, hai mắt Tần Tô chợt sáng rực lên. Cậu đi giày cao gót nghiêng nghiêng ngả ngả sấn tới, học theo dáng vẻ của gái điếm cất giọng eo éo: “Chú gì ơi, em là học sinh lớp 11 ra đây tìm “trợ cấp”* ấy, xin hỏi chú có muốn làm vài nháy giải toả không?”

*Trợ cấp

Lâm Tịch Ngôn cố ý lãnh đạm phớt lờ cậu, cứng rắn đáp: “Không cần.”

Tần Tô lập tức nóng nảy, cậu hoảng hốt quỳ sấp xuống uốn éo mông chào hàng chính mình: “Chú ơi, em, em rẻ lắm luôn… Blowjob năm đồng, cᏂị©Ꮒ bướm mười đồng, năm mươi đồng là có thể bao nguyên đêm, chú muốn chơi thế nào em cũng chiều… Em rất chịu chơi mà, thật đó! Chú mua em đi… Em thực sự, thèm ©ôи ŧɧịt̠ bự lắm rồi… Côи ŧɧịt̠, ©ôи ŧɧịt̠ của chú lớn ghê luôn, em thích lắm…”

Đám gái ngành đứng hóng chuyện xung quanh nghe đến đó liền nhao nhao phỉ nhổ cậu, phải biết rằng ở con phố này, giá một đêm của đĩ phò bét nhất cũng phải hai trăm đồng, loại em gái học sinh tươi non mơn mởn như này lại càng có thể hét giá năm trăm đến tám trăm một đêm, vậy mà con phò non này lại chào giá lung tung rõ ràng là ác ý cướp mối.

Mấy ả nghĩ như thế nào Tần Tô cũng chẳng thèm để ý, cậu một lòng chỉ muốn giữ lại “ông chú” này, thấy hắn vẫn im thin thít, cậu vội vàng nói không ngừng: “Nếu chú cảm thấy đắt quá thì có thể trả giá! Ba mươi… Ba mươi đồng có được không? Bé đĩ đêm nay tuỳ chú đυ. ȶᏂασ đó…”

“Chậc, được rồi, trước tiên để chú nhìn bướm da^ʍ của em cái đã.” Lâm Tịch Ngôn miễn cưỡng chấp nhận cái giá này, bắt đầu ra lệnh vỗ vỗ mông Tần Tô.

Tần Tô hưng phấn lập tức bò lên băng ghế nằm sấp xuống, nâng cao bờ mông đẫy đà của mình, theo tư thế này vạt váy ngắn cũn bị tốc lên trên, lộ hết toàn bộ cặp mông non mềm trắng như tuyết được bao bọc trong tất lưới. Từng sợi lưới màu đen gắt gao siết chặt hai đồi thịt mềm mập kia, hai chân tách ra phơi bày lỗ l*и đỏ bừng chín rục vừa vặn “lọt” vào một mắt lưới bị siết đến phình ra, miệng bướm khẽ ưỡn lên mang dáng dấp muốn được đυ. ȶᏂασ ngay lập tức.

Lâm Tịch Ngôn tùy ý vươn hai ngón tay đâm vào trong lỗ l*и móc móc, giữa tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи của Tần Tô hắn có chút không hài lòng chê bai: “Xui ghê, nhìn thì không lớn tuổi lắm, mà l*и đĩ điếm này sao lại lỏng lẻo như mấy con cɧó ©áϊ già khú thế? Vừa cắm vào mà đã nghe òm ọp òm ọp, bên trong toàn là nước! Đĩ da^ʍ này, em cả ngày nay bị chơi bao nhiêu lần rồi hửm? Nói!”

“Ô ô, móc tiếp đi… Sướиɠ l*и chết đi được, bé đĩ sướиɠ muốn chết!” Lỗ bướm của Tần Tô kinh qua bao nhiêu trận điều giáo nên vừa bị cắm vào cả người liền hưng phấn không ngừng run rẩy, vì để được ve vuốt nhiều hơn nên cậu cái gì cũng dám nói ra miệng. Cậu mở to đôi mắt đã mất tiêu cự, nước miếng nhiễu xuống, không cần suy nghĩ liền nói ra lời mà chủ nhân muốn cậu nói: “Bé đĩ nói, nói mà… Ban ngày, phục vụ rất nhiều lần a… Bên trong tất cả đều, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của các vị khách trước, còn có… Ui, nướ© ŧıểυ ngon ngọt… Bụng bị bắn cho căng phồng lên luôn…”

“Đúng là cɧó ©áϊ bẩn thỉu, em không phải là học sinh à? Ban ngày bán bướm ở đâu? Bán bao nhiêu tiền?”

“A, a… Ngay tại trường học, lúc tập thể dục buổi sáng… Làm cɧó ©áϊ của thầy Lưu, ưm, nằm sấp trên sân thể dục, top 10 người chạy nhanh nhất sẽ được, cᏂị©Ꮒ l*и cɧó ©áϊ… Toàn trường, đều theo dõi… Còn nữa, a, trong tiết sinh học, giáo viên chủ nhiệm bảo cɧó ©áϊ làm người mẫu, cho cả lớp coi rồi xếp hàng lần lượt ȶᏂασ vào l*и em để học tập… Buổi chiều cũng bị rất nhiều thầy giáo thay phiên hϊếp da^ʍ em, bọn họ mỗi ngày đều phải ȶᏂασ l*и cɧó ©áϊ, đút cɧó ©áϊ uống nướ© ŧıểυ…”

Nói xong, Tần Tô đã hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện mình bịa ra, mang vẻ mặt dâʍ đãиɠ ngây ngốc nở nụ cười: “Cɧó ©áϊ, thích nhất là uống nướ© ŧıểυ… Ngon lắm… Các thầy đối xử rất tốt với cɧó ©áϊ, không chỉ cho cɧó ©áϊ uống nướ© ŧıểυ, mà còn cho điểm tối đa tất cả các môn… Cɧó ©áϊ mỗi ngày đều nứиɠ, phải bị rất nhiều ©ôи ŧɧịt̠ bự cᏂị©Ꮒ bướm á…”

“Đúng là phong phú thật, vậy chắc một ngày em có thể kiếm được không ít tiền đi?”

“Ô, ô…. Không cần tiền, cɧó ©áϊ là miễn phí… Bồn chứa miễn phí… Chỉ cần có, a, có ©ôи ŧɧịt̠ bự, cɧó ©áϊ sẽ không lấy tiền… Chú ơi, ©ôи ŧɧịt̠ bự của chú… ȶᏂασ chết cɧó ©áϊ đi, không lấy tiền đâu… Thưởng cho cɧó ©áϊ ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự đi! Aaa… Ngứa chết mất, l*и da^ʍ cɧó ©áϊ ngứa chết mất… A…”

Lâm Tịch Ngôn làm bộ tức giận kéo thắt lưng ra hung hăng quất vào mông cậu, miệng mắng chửi: “Đồ đĩ điếm không biết xấu hổ! Thì ra là một bồn chứa miễn phí, vậy mà vừa rồi còn dám hét giá ông đây ba mươi đồng?! Đánh chết cậu! Quất nát mông cái mông lẳиɠ ɭơ này của cậu!”

Tần Tô thè lưỡi bị đánh đến lắc lư thân thể, càng đánh càng ưỡn l*и lên, dẩu cao cái miệng l*и ướt sũng đang mấp máy trương rộng nghênh đón từng đợt roi vọt, thắt lưng không ngừng chà lên mép bướm múp míp làm cho cậu thét chói tai phun ra nước sướиɠ.

Đánh được một lát, Lâm Tịch Ngôn cũng bắt đầu nứиɠ, móc ra ©ôи ŧɧịt̠ bự nổi đầy gân xanh dữ tợn, không tốn chút sức nào ȶᏂασ vào trong lỗ l*и trơn ướt kia.

“A a a ȶᏂασ, ȶᏂασ vào rồi… Ba ba lợi hại, ȶᏂασ chết bé đi, rất thích ©ôи ŧɧịt̠ bự… Không có ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba ba bé sống không nổi á… Ưm, ưm ha… Bên trong, sâu nhất… Aaaa, tử ©υиɠ bị ȶᏂασ thủng… Ba ba quá trâu bò, muốn… Muốn ȶᏂασ bé, mang bầu…”

Đám gái đứng đường nghe xong đều rõ ràng, đây chính là một con cɧó ©áϊ thèm ©ôи ŧɧịt̠ đến phát điên rồi, không cần tiền mà cứ thế dâng l*и cho đàn ông đυ., còn từng qua tay nhiều đàn ông như vậy, chẳng biết là có bệnh gì hay không. Các ả bĩu môi, mắt thấy sắc trời đã muộn sẽ không kiếm được mối nào nữa, túm tụm rời đi.

Cả một con đường tối tăm chỉ còn lại tiếng rên da^ʍ không biết xấu hổ muốn át luôn tiếng kẽo kẹt do băng ghế lắc lư phát ra.