Chỉ vài ngày sau, quỹ đạo bay bất thường của Kate cuối cùng đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Kate có chút vội vàng đi về phía bãi đỗ phi hành khí của mình, một trong những cấp dưới của anh từ phía sau đi tới, gã có chút thắc mắc: “Thiếu tướng đại nhân, mấy ngày nay ngài… Dường như đều bay ra ngoại thành, nhưng mà chỗ ở của ngài không phải là ở trung tâm thành phố sao?”
“À… Tôi đi, đi thăm một người bạn.” Kate cười trừ rồi rời đi mà không quay đầu lại, bỏ mặc cấp dưới sững sờ tại chỗ, gã cứ cảm thấy cái nụ cười vừa rồi của thiếu tướng đại nhân có chút câu người.
Phi hành khí được điều chỉnh sang tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát sau đã đến bìa rừng biến dị.
Kate trần như nhộng bức ra từ trong khoang phi hành, nhìn khu rừng tối đen như mực, gấp gáp kẹp chặt mông, một dải chất lỏng manh mảnh men theo đùi trong chậm rãi chảy xuống.
“Ta thật sự nghi ngờ cả cánh rừng rậm này đều có thể ngửi được mùi dâʍ ɖu͙© trên người ngài đấy, Thiếu tướng đại nhân… Ngài nói xem, mùi hương của ngài nồng như vậy thì đám cấp dưới của ngài có ngửi thấy không nhỉ?”
“Hô… Hô… Không, không có ngửi thấy… A… Mau, ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ… Ngứa chết mất, ȶᏂασ… A a…” Kate theo bản năng quỳ xuống đất, ngoan ngoãn bò đến bên cạnh Lâm Tịch Ngôn, đỡ hai bầu vυ' căng đầy áp lên vỏ cây mà cọ xát. Lỗ sữa của anh ngày hôm qua bị chơi tẹt ga, lúc này vẫn còn hơi lòi ra ngoài, giờ chỉ bị vật lạ thô ráp nhẹ nhàng chạm vào liền sinh ra đau rát quỷ dị, loại cảm giác đau đớn này rất nhanh lại biến thành sung sướиɠ tột độ, làm cho anh ngửa đầu phát ra tiếng rên dâʍ ɭσạи, ưỡn núʍ ѵú lẳиɠ ɭơ đong đưa thân thể.
“Chậc, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của thiếu tướng đại nhân thật lợi hại, đã có thể nuốt trọn được cái thứ thô to như vậy. Vào trong bàng quang, bên trong có không ít nướ© ŧıểυ nha… Trướng bụng lắm phải không? Nào, đái ra đi.” Ngọn dây leo ở trong bàng quang yếu ớt khuấy động lung tung một trận, ống dẫn ở giữa lại rót vào trong không ít nhựa cây, lúc này mới chậm rãi rút ra ngoài.
Kate theo bản năng mở chân ra, nhưng lỗ l*и của anh bị dây leo to bằng cánh tay trẻ em nhồi đầy, không chút khẽ hở, anh mờ mịt nhìn về phía Lâm Tịch Ngôn, thấp giọng nỉ non: “A… Ha a… Chặn, bị chặn rồi… Ui, đái không ra… L*и nứиɠ, ưm… L*и nứиɠ đái không ra… Bên trong… Ô…”
Thịt l*и non mềm co rút bú ʍúŧ lấy lòng dây leo dữ tợn trong cơ thể, hy vọng chúng nó có thể lui ra một ít để cho mình đi tiểu.
Anh giống như là không ý thức được, niệu đạo nam của mình vẫn thông suốt không bị cản trở, hoàn toàn có thể đái ra bằng đường này…
Lâm Tịch Ngôn nhìn bụng dưới trướng phồng của anh, “đại phát từ bi” hướng dẫn anh: “Thiếu tướng đại nhân, vì sao không thử đái bằng ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ này của ngài này nhỉ?”
“Phải, a… Phải làm thế nào… Ui ưm, em không biết… Côи ŧɧịt̠ nứиɠ, không biết, không biết đái ưm… A a a, trướng quá… Trong bụng, đều là nướ© ŧıểυ… Ưmm, Cho… Cho em đái đi mà, cầu, cầu xin chủ nhân đó… Để cho đĩ điếm đái đi… Ô…” Kate cau mày đau khổ co giật, van xin muốn xả nước, trong khi đó lỗ tiểu nơi ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của anh đã mở to ra nhưng lại không thể đái ra được một giọt nào.
Chỉ mới ngắn ngủi hai tháng, anh đã hoàn toàn quên mất bản năng đàn ông của mình.
“Đáng thương quá à… Nếu thiếu tướng đại nhân không biết, vậy thì chẳng còn cách nào…” Lâm Tịch Ngôn nở một nụ cười không hề có ý tốt, đồng thời dây leo của hắn bắt đầu nổi lên từng cái túi to bằng trứng chim, được bao bọc cẩn thận chậm rãi trượt về phía trước.
Kate vô thức xoa bụng, chợt phát giác có cái gì đó cứng rắn đang tiến vào lỗ l*и của anh thông qua dây leo, anh hoảng hốt nhìn xuống phía dưới, nhưng cũng không thấy rõ, chỉ có thể mờ mịt ú ớ la lên: “A… cái, cái gì… Ô ô… Cứng quá, a a… Chui vào, l*и nứиɠ rồi… A ha, làm sao… Còn, còn có ưmm… Ha…”
“Chạy cái gì! Đồ đĩ này… Đây là chủ nhân gieo hạt giống cho ngươi! Có thoải mái không? Hửm?” Nhìn anh quỳ sấp trên mặt đất uốn éo giãy giụa, Lâm Tịch Ngôn không kiên nhẫn vươn ra mấy nhánh cây tráng kiện kéo anh trở về cố định chặt chẽ trên mặt đất, lại quất vài cái như trừng phạt vào cặp mông múp mềm mại của anh.
Lần này Kate không giãy giụa nữa, anh bắt đầu thở dốc kịch liệt, bướm da^ʍ bị ȶᏂασ cho liên tục co rút mấp máy, giống như một cái miệng nhễu nhão nước miếng, đem túi trứng bọc trong dây leo mυ'ŧ càng sâu.
Chủ nhân gieo hạt cho mình… Đó là đứa bé mà chủ nhân đã ban cho mình… Chẳng bao lâu nữa bụng của mình sẽ căng phồng lên, giống như phụ nữ mang thai…
“Ôi a a a…. Thích, thích quá… Thai, của chủ nhân… Vui quá… Trong l*и da^ʍ, đều là… Thật nhiều… Ưm, sắp… Sắp vào tới, tử ©υиɠ… Á… Áaa… Ha a, lại… Lại tới nữa… Hừ ưm… Đĩ da^ʍ, mang thai của chủ nhân… A ha, còn muốn…” Từng quả trứng lần lượt đâm xuyên qua cổ tử ©υиɠ rồi được đưa vào khoang tử ©υиɠ ấm áp, lấp đầy cơ thể anh từng chút một.
Tử ©υиɠ của Kate bị từng quả trứng chen đến căng phồng, làm cho bụng anh nhô lên cao, bàng quang bị chèn ép gần như muốn nổ tung, nhưng anh lại chẳng thèm để ý bởi vì cảm giác thỏa mãn khi được gieo giống đã chiếm trọn đại não anh, thừng thớ thịt l*и da^ʍ non mềm quấn riết lấy dây leo trong cơ thể, không ngừng khát cầu: “A ha, tiếp, tiếp tục… Tử ©υиɠ vẫn chưa, chưa đầy mà… Chủ nhân ơi, bướm da^ʍ còn có thể… Cho em, chủ nhân… Ư… Đừng, đừng rút ra… Ưm… Muốn sinh, sinh em bé cho chủ nhân mà…”
“Chậc, sao lại lẳиɠ ɭơ như vậy hửm? Trứng vào tử ©υиɠ của ngươi còn phải hấp thụ chất dinh dưỡng để tiếp tục phát triển, nếu giờ lấp đầy đến lúc đẻ ra thì bụng của ngươi sẽ nứt toác mất.” Lâm Tịch Ngôn không kiên nhẫn rút ống dẫn ra, miệng tử ©υиɠ như có ý thức lập tức khép lại, không để trứng rơi ra ngoài.
Lúc này nướ© ŧıểυ tích trữ đến cực hạn rốt cục cũng tìm được lối thoát, phùn phụt phun ra từ miệng bướm trương lớn.
“A… A ha, đái… đái ra rồi… Tốt quá, uiii, thoải mái… Ôi, trong bụng… Trong bụng, tràn đầy… Chủ nhân, chủ nhân… ȶᏂασ, ȶᏂασ l*и nứиɠ đi… Quất cái mông béo múp nữa… Cơ thể, thật ngứa… Ngứa chết mất… Ngứa…” Kate dẩu cao mông béo nhẹ nhàng đong đưa, bàn tay nhàn rỗi mơn trớn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trống rỗng ngứa ngáy của mình, một tay lại lần mò giữa hai chân sờ lung tung hộŧ ɭε nứиɠ cùng môi l*и múp míp, nhưng lại không giúp được gì, chỉ cọ ra một vũng nướ© ŧıểυ làm tay ướt nhẹp.
Lâm Tịch Ngôn nhìn anh dâʍ ɭσạи đã hoàn toàn không còn lý trí, hắn khống chế một nhánh dây leo đầy gai tàn bạo quất anh một roi, trên cánh mông mập mạp kia ngay lập tức xuất hiện một vết máu, không ngờ Kate chẳng những không tỉnh táo lại mà anh còn hưng phấn rên ư ử, càng ra sức ưỡn mông khát cầu được ăn thêm nhiều đòn roi hơn nữa.
Đợi đến khi sắc trời hừng sáng, Kate đã bị đυ. tới nỗi quỳ cũng quỳ không được, nghiêng nghiêng ngả ngả tựa vào thân cây, vết đỏ tím phủ đầy da thịt, lỗ da^ʍ toàn thân cũng không còn đàn hồi cứ thế mở rộng ra, nhẹ nhàng ứa nước.
“Thiếu tướng đại nhân, sắp đến giờ đi làm rồi… Chậc, bị ȶᏂασ cả một đêm mà vẫn còn bộ dạng dâʍ đãиɠ này là sao? Còn chưa bị ȶᏂασ đủ đúng không?” Lâm Tịch Ngôn rút dây leo cuối cùng ra khỏi l*и da^ʍ của anh, thong thả nói.
“Ô… Ô a, chưa, chưa bị ȶᏂασ đủ… Còn muốn, ô… Ngứa, bên trong l*и nứиɠ… Đừng, đừng đi làm… TᏂασ em đi mà… Công việc của đĩ điếm quân đội, chính là… Bị ȶᏂασ… A ha… Khó chịu quá… Chủ nhân… Ô…” Kate không ngừng rêи ɾỉ, trong bướm lại trào ra một lượng lớn nước da^ʍ.
Kì kèo nửa ngày, nhưng thấy thời gian cứ thế trôi qua, Kate chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy vác cái bụng to đi ra ngoài khu rừng, vừa mới bước một cái là nước nôi trong cơ thể liền trào ra phun đầy đất.
Trải qua một đêm tưới tiêu, trứng trong tử ©υиɠ mới hơi hơi thỏa mãn, nhưng vẫn theo bản năng thèm khát dinh dưỡng của người cha, nên liên tục khơi dậy ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cơ thể người mẹ.
Kate chẳng có chút tâm trạng làm việc nào, mới qua nửa ngày, sàn nhà bên dưới hai chân anh đã tích tụ một vũng nước da^ʍ. Anh mong mỏi nhìn cửa phòng làm việc, không biết chủ nhân có biến thành cảnh vệ tới cᏂị©Ꮒ mình hay không.
Chỉ hai ngày sau, Kate cùng với trứng trong cơ thể rốt cuộc không chịu nổi những ngày như vậy nữa, anh lấy cớ vết thương cũ tái phát đệ đơn xin nghỉ phép một tháng.
Lần này Kate dứt khoát không trở về nhà nữa, anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị quấn quanh bởi vô số dây leo, thỏa mãn banh rộng chân: “A a, thật thoải mái… Sướиɠ chết đi được, chủ nhân… Thật là lợi hại… Ui, còn… Còn có thể, lại một lần nữa… L*и da^ʍ còn chưa đã thèm mà… Ô a…” Lỗ l*и đầy ắp bị kéo ra một khe nhỏ, ngay lập tức lại bị một ngọn dây leo vói vào vào nhồi kín.
Trứng trong tử ©υиɠ được ngày đêm tưới tiêu, đã lớn hơn rất nhiều, làm cho bụng anh căng ra nhô cao chót vót, giống như là phụ nữ mang thai tám tháng. Ngoài ra bầu vυ' của anh cũng to hơn không ít, khi đυ. ȶᏂασ thậm chí còn rỉ ra sữa tươi thơm ngọt.
Trong vòng chưa tới mười ngày, trứng của dây leo đã hoàn toàn trưởng thành.
“A a… Trướng quá, ôi… Chúng, rơi ra mất… A ha, kẹp, kẹp không được nữa… Trứng, trong l*и đĩ điếm… Chủ nhân… Trứng của chủ nhân đang ȶᏂασ em… Ha a…” Lỗ l*и của Kate bị ȶᏂασ ngày ȶᏂασ đêm đã sớm biến thành một mớ thịt lỏng lẻo, cả trong lẫn ngoài đều không khép lại được, ngay cả miệng tử ©υиɠ cũng bị đυ. mở toác hoác, không còn lớp niêm mạc ngăn cách, trứng cây trưởng thành to nhỏ khác nhau dễ dàng từ trong khoang tử ©υиɠ trượt ra.
Trứng cây bóng loáng lăn qua lỗ thịt sũng nước, sinh ra kɧoáı ©ảʍ xa lạ, sau đó từ miệng bướm lỏng lẻo rớt ra, còn mang theo một bãi nước da^ʍ thơm ngọt.
Lỗ l*и đã quen với việc bị ȶᏂασ mà giờ lại không được dây leo nhồi đầy nên đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, lần này nếm được ngon ngọt liền bắt đầu co rút l*и da^ʍ để đẻ trứng, do trong thời kì sinh nở nên du͙© vọиɠ tăng vọt làm rạo rực khắp toàn thân, sữa tươi trào ra từ trong lỗ sữa bị khuếch trương quá mức, phun lên khắp người.
“Ting – Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được gói quà lớn cuối cùng mà hệ thống khen tặng!”
“Gói quà gì?” Đã lâu rồi hắn không nghe thấy âm thanh của máy móc hệ thống, giờ bất chợt nghe được có chút không quen.
“Gói quà lớn cuối cùng đó là kí chủ có thể lựa chọn ba nhân vật trong nhiệm vụ trước đây, hệ thống sẽ thực thể hóa ba người này đưa đến bên cạnh kí chủ, cả đời phục vụ kí chủ.”
Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, Lâm Tịch Ngôn nhếch môi, suy nghĩ một chút liền đưa ra lựa chọn: “Vậy thì Tần Tô, Vân Thư cùng với vị thiếu tướng đại nhân đĩ thoã đến không có giới hạn này đi.”
“Đã nhận được đơn xin của kí chủ, hệ thống sẽ nhanh chóng hoàn tất quá trình thực thể hóa, mong kí chủ chờ một chút.”
Hắn chỉ kịp thấy một tia sáng trắng lóe lên, ngay sau đó Lâm Tịch Ngôn mở mắt ra, đúng là đã trở về nhà mình ở thế giới thực.
-Chính văn hoàn-