“Một! Hai! Ba! Bốn!” Huấn luyện hàng ngày của hộ vệ quân đế quốc lại bắt đầu, khẩu hiệu tràn đầy năng lượng vang vọng khắp thao trường.
Kate ngẩng đầu lên khỏi đống công văn chồng chất, liếʍ láp đôi môi có chút khát khô, kìm lòng không nổi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Quần đã bị anh cởi ra ngay khi vừa vào cửa, lúc này thân trên là đồng phục thẳng tắp, thân dưới lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cấp dưới trên sân huấn luyện. Một bàn tay chậm rãi lần mò vào giữa hai chân thon dài, hộŧ ɭε bị đám dây leo ngắt nhéo chơi nguyên một đêm đến giờ vẫn chưa khôi phục như cũ, nó sưng tấy lên giống như một quả nho lớn kẹp giữa hai môi l*и múp míp, hai ngón tay anh dần dần siết chặt véo lấy nó.
Viên thịt cực kỳ nhạy cảm bị nắm lấy, Kate sảng khoái cả người phát run, anh khó nhịn vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ lên cửa sổ thủy tinh, trong đầu nhớ lại động tác của sinh vật biến dị đêm qua, anh dùng ngón tay làm dây leo ra sức se niết hộŧ ɭε sưng tấy, sau đó túm lấy đầu hộŧ ɭε từ từ kéo ra ngoài, thật sự đem viên thịt đáng thương kéo dài ra tận một đốt ngón tay.
“Á a a a——” Đầu lưỡi dán lên cửa sổ thủy tinh nên Kate chỉ có thể phát ra tiếng rên da^ʍ vô nghĩa, một lượng lớn nước miếng từ khoang miệng tuôn ra chảy dài trên cửa kính, anh dốc sức liếʍ láp, như thể xuyên thấu qua mặt kính kia liếʍ mυ'ŧ từng ©ôи ŧɧịt̠ bự để chúng bắn đầy tϊиɧ ŧяùиɠ lên người anh.
Hộŧ ɭε bị ngắt nhéo vừa sưng vừa đau, run rẩy muốn rụt vào trong môi l*и, Kate thuần thục xoa nắn nhè nhẹ, nó liền lẳиɠ ɭơ thả lỏng ra, ngay sau đó lại bị hung hăng nắm lấy giật mạnh ra, lần này dài gần một nửa ngón tay.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, hộŧ ɭε của Kate gần như bị chơi hỏng, nó không hề chống cự tùy ý chủ nhân của mình vân vê, viên thịt vốn hồng hào giờ phút này lại biến một thành miếng thịt màu đỏ sậm, run rẩy rũ xuống giữa hai chân anh. Kate nắm lấy dải thịt này nhét nó vào môi l*и, thực sự nhét hộŧ ɭε của mình vào lỗ l*и.
“Ô ô… À… TᏂασ vào rồi… Hộŧ ɭε nứиɠ, ȶᏂασ vào lỗ bướm rồi… Ui a a… Phun nước… L*и da^ʍ bị chính mình ȶᏂασ ra nước á á!” Kate nằm sấp trên mặt đất, mông dẩu cao, từng luồng nước sướиɠ phun ra ào ào từ trong lỗ l*и, đẩy hộŧ ɭε cắm không sâu ở miệng bướm ra ngoài.
“Thiếu tướng đại nhân, bị hộŧ ɭε của mình chơi đến cao trào lại sung sướиɠ như vậy sao? Mông cũng run lẩy bẩy rồi kìa…” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện.
Kate hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục của cảnh vệ, đang khoanh tay đứng sau lưng anh.
Ai đây…?
Sĩ quan đế quốc có tư cách được chọn làm cảnh vệ rất ít, mỗi một người anh đều biết mặt, gã đàn ông này anh lại chưa từng thấy qua, chẳng lẽ lúc anh nghỉ phép có người mới nhậm chức?
“Cậu… Ui, a… Ai là ai… Ừm…” Kate mất tự nhiên rút tay ra khỏi háng mình, nơi ấy nhễ nhại nước l*и phả ra mùi vị dâʍ đãиɠ, dính nhớp lại gợϊ ȶìиᏂ. Anh đỏ mặt lúng túng nhìn chất lỏng không ngừng trượt xuống các kẽ ngón tay, nhìn quanh nhìn quất lại không tìm thấy thứ gì có thể lau đi, không biết ma xui quỷ khiến sao mà anh lại đưa tay kề sát vào bên miệng, vươn đầu lưỡi ra liếʍ sạch thứ nhầy nhụa kia từng chút một.
Người đàn ông trước mặt anh khịt mũi cười chế nhạo, lúc này Kate mới nhận ra mình đã làm gì, mặt anh càng đỏ hơn, giấu đầu lòi đuôi đem bàn tay dính đầy nước bọt chùi chùi lên quân phục trên người, mặt mày tái mét giải thích: “Không phải… Tôi, tôi không có… Tôi bị bệnh… Ô… Phía dưới, um… Phía dưới, ngứa quá…”
“Bệnh nứиɠ của Thiếu tướng đại nhân quả nhiên rất nghiêm trọng… Thuộc hạ là cảnh vệ mới của ngài, đương nhiên phải giúp ngài rồi…” Người đàn ông cung kính cúi đầu, hắn nhấc bàn chân mang giày quân đội làm bằng da trâu lên, giẫm xuống vùng nhạy cảm của Kate.
“A a a a a a! Đừng, đừng giẫm mà… Đau… Ôi, đừng… Á á… Sẽ hỏng, hỏng… Cậu… Không, bỏ ra… Côи ŧɧịt̠ nứиɠ, còn có l*и da^ʍ… Chịu không nổi nữa áaa…” Kate đau đến bật khóc, hai tay ôm lấy chân người đàn ông không dám nhúc nhích.
Người kia cũng không động đậy, ngược lại nghiền mạnh lên bộ phận yếu ớt kia, lãnh đạm hỏi: “Thiếu tướng đại nhân, thật sự chỉ có đau thôi sao? L*и da^ʍ của ngài bị thuộc hạ giẫm đến ứa ra bao nhiêu là nước đây nè…”
Kate ngây ngẩn cả người, anh kinh ngạc nhìn về phía hạ thể, tuy chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da trâu đang tàn phá bừa bãi kia, nhưng tiếng nước òm ọp rõ ràng là truyền ra từ nơi đó.
L*и nứиɠ của anh bị giẫm lên một cách tàn nhẫn, thế nhưng nó lại hưng phấn phun nước da^ʍ ròng ròng giống như được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự vậy… Điều này chứng tỏ thân thể anh không hề đau đớn, ngược lại còn rất sảng khoái, rất thích… Bị giẫm…
Kate ngẩng đầu sùng bái nhìn gã đàn ông, cặp đùi từ từ thả lỏng banh rộng, hai tay nắm chặt mắt cá chân của người đàn ông không chịu buông, điều khiển nó di chuyển lên xuống để đế giày bẩn thỉu, thô cứng hết lần này đến lần khác chà xát, nghiền nát từng tấc da thịt đĩ thoã.
“Ưm a… Đau quá, cực thích… Giẫm, giẫm tôi đi… Giẫm ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ thiếu tướng… Nghiền nát nó, ui… Trị bệnh nứиɠ, bệnh nứиɠ… Ha a, giẫm… mạnh vào, sẽ không ngứa nữa… Thật lợi hại… Côи ŧɧịt̠, của cậu… Cũng lớn ghê… Thật muốn, thật muốn liếʍ thử…” Mặt Kate đỏ bừng, ngây ngốc ngồi dậy, nhìn bộ phận phình to giữa háng của cảnh vệ, thèm thuồng đến nỗi chảy cả nước miếng. Anh vừa nỉ non, vừa áp mặt lên đũng quần của người đàn ông, dụi dụi.
“Muốn ăn không?” Người đàn ông cố ý hẩy hông.
“…… Muốn, muốn ăn… Côи ŧɧịt̠ bự, đến… đến ȶᏂασ, cái miệng đĩ điếm này đi… A a…” Kate vội vàng há to miệng, lè lưỡi ra phơi bày tư thế nghênh đón, nước miếng đầy tràn chảy nhễu nhão, dính lên quân phục chỉnh tề tạo thành các vết nước loang lổ.
Gã đàn ông thích thú cởi thắt lưng ra, đâm ©ôи ŧɧịt̠ thô to có kích thước khác người vào trong miệng thiếu tướng đại nhân.
Hương vị quen thuộc tràn ngập toàn bộ khoang miệng, Kate kích động rên ư ử, đầu lưỡi ân cần hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng, mυ'ŧ nó vào sâu trong cổ họng.
Chủ nhân… Là chủ nhân…!
Nhựa cây toả ra mùi vị anh không thể quen thuộc hơn, nhưng đại não bị du͙© vọиɠ chiếm cứ lúc này mới nhận ra, nghe nói một ít sinh vật cao cấp có thể biến thành hình người…
“Shh… Miệng ngài thiếu tướng chặt thật đấy… Ăn được ©ôи ŧɧịt̠ bự sướиɠ như vậy sao?” Lâm Tịch Ngôn suýt chút nữa không kiềm chế được, nhấp qua loa vào miệng anh vài cái rồi lập tức rút ra, ôm thân thể mềm nhũn dâʍ đãиɠ của Kate lên, đem ©ôи ŧɧịt̠ bự cương cứng tì vào lỗ bướm vừa bị giẫm nát, nhẹ nhàng ȶᏂασ vào. Bên trong vậy mà rất khít, ©ôи ŧɧịt̠ bự được từng thớ thịt l*и bao bọc mυ'ŧ mát, lại bị xé toạc không chút lưu tình, lộ ra miệng tử ©υиɠ sâu hoắm bị cᏂị©Ꮒ đến chín rục.
“Ưm a… Chủ nhân, chủ nhân… A ha, Hô… Chủ nhân, ©ôи ŧɧịt̠ bự… quá trâu bò, quá lợi hại… Ui á, tử ©υиɠ, tử ©υиɠ của đĩ da^ʍ… A ha, bị… ȶᏂασ thủng… Ui, uiii, trong bụng, đều là ©ôи ŧɧịt̠ bự… Sướиɠ quá… Sao, sao lại… Sướиɠ như vậy… A, aaa… Cú© Ꮒσα, c̠úc̠ Ꮒσα cũng… Ưm a a, quá… Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Chủ, chủ nhân… A…” Ngoại trừ túi tinh, nguyên gậy thịt bự đều nhồi kín toàn bộ lỗ l*и, c̠úc̠ Ꮒσα và niệu đạo của anh cũng bị dây leo lấp đầy.
Nơi này không phải là rừng rậm biến dị u ám, mà là tòa nhà quân bộ tối cao của đế quốc, tiếng hò hét trên sân huấn luyện bên dưới lầu có thể nghe thấy rất rõ ràng, nhưng anh lại ở trong phòng làm việc của mình bị sinh vật biến dị cᏂị©Ꮒ thành một con đĩ đực.
Kate thất thần tựa vào cửa sổ, một tay liên tục xoa xoa bụng dưới phập phồng, một tay nắm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ hỏn của mình nắn bóp, mỗi lần như vậy thân thể anh lại run lẩy bẩy, trong lỗ tiểu còn rỉ ra một lượng nhỏ dịch tuyến tiền liệt, rặt một bộ dạng bị chơi đến hỏng.
Đèn trong phòng làm việc của Thiếu tướng đại nhân vẫn luôn sáng lên cho đến chạng vạng, đám cấp dưới không rõ chân tướng đều sinh lòng kính trọng, truyền tai nhau nói rằng thiếu tướng đại nhân tăng ca xử lý công vụ chồng chất.
“Ui… Ây a… Ưm a…” Kate quỳ gối trên bàn làm việc, dưới thân anh là một bàn chất đầy công văn, anh chẳng thèm để ý co rút miệng bướm da^ʍ, một dòng nướ© ŧıểυ tanh khai lập tức phun ra, xối cho toàn bộ công văn trên bàn ướt đẫm.
“Đi thôi, Thiếu tướng đại nhân, đến giờ tan tầm rồi.”
Kate bị ȶᏂασ đến xây xẩm mặt mày, anh chỉ biết tuân theo bản năng mà phục tùng mệnh lệnh của Lâm Tịch Ngôn, từ trên bàn làm việc loạng choạng bò xuống đất, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mở cửa, rồi cứ thế bò trên hành lang, chất lỏng trắng vàng lẫn lộn ứa ra từ trong lỗ l*и nhỏ tí tách trên mặt đất. May mà lúc này mọi người đã ra ngoài tuần tra ban đêm, những người khác đều đã đi hết, trên hành lang không có một bóng người.
Lâm Tịch Ngôn nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của anh, nhịn không được trêu chọc: “Thiếu tướng đại nhân những thứ bẩn thỉu trong mông của ngài chảy đầy cả đất, ngày mai bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Kate mờ mịt nhìn xuống mặt đất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, anh cúi rạp người hút liếʍ toàn bộ nướ© ŧıểυ cùng với nhựa cây mà mình rỉ ra không chừa giọt nào, sau đó giống như tranh công mà nhìn Lâm Tịch Ngôn: “Liếʍ, liếʍ sạch hết rồi…”
Lâm Tịch Ngôn khen thưởng xoa nhẹ đầu anh, hai người né tránh đội tuần tra, bước lên phi hành khí, rồi bay thẳng về phía rừng rậm biến dị.