Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Phiên ngoại 2.1: Thiếu tướng sa đoạ hàng ngày (1) (năm lỗ lòi ra ngoài)

“A… Chủ nhân… Ưm, a a… Bự quá, trướng chết mất… L*и da^ʍ trướng quá… Ưm…” Kate mở rộng hai chân nhún lên nhún xuống nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của Lâm Tịch Ngôn, vách ruột không biết mệt mỏi quấn lấy thanh ©ôи ŧɧịt̠ thần thánh kia bú ʍúŧ da^ʍ tiện. Lỗ l*и của anh sau khi đẻ trứng đã không thể trở lại dáng dấp ban đầu mà mở ra một lỗ lỏng lẻo to bằng đồng xu, phải nhồi ít nhất hai gậy massage mới có thể đạt kɧoáı ©ảʍ.

Lâm Tịch Ngôn chê bướm anh không khít, từ khi trở lại hiện thực thì hắn chưa từng đυ. vào cái lỗ phía trước, thay vào đó hắn rất có hứng thú với những cái lỗ khác trên người anh, khai phá chúng ngày này qua ngày khác.

Niệu đạo của Kate bị dạy dỗ đã có thể dễ dàng đút vào hai ngón tay, lúc này nó đang được cắm một cây gậy mát xa nhỏ, làm cho ©ôи ŧɧịt̠ đỏ sậm rung lên bần bật, hai bầu vυ' to tròn như quả dưa càng thêm điên cuồng nảy lên nảy xuống tạo nên từng đợt sóng uốn lượn, lỗ sữa cũng nhét trứng rung dành cho niệu đạo nữ, ong ong rung lên không ngừng.

Còn l*и da^ʍ lỏng lẻo kia thì không có đãi ngộ tốt như vậy, Lâm Tịch Ngôn nắm chặt tay thành nắm đấm, nhắm ngay cái miệng l*и ướt sũng kia đấm mạnh một cái, trực tiếp đem nửa nắm đấm nhồi vào trong cái lỗ da^ʍ kia.

Kate bị đấm đến phát run toàn thân, vυ' cùng với ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ nảy mạnh lên trời, thịt l*и lại giống như vớ được bảo bối gắt gao siết lấy nắm đấm kia. Lỗ l*и của anh đã rất rất lâu rồi không được ăn vật sống như này, lại còn bự ơi là bự, nhồi đầy ắp cái lỗ lỏng lẻo ăn bao nhiêu cũng không hết thòm thèm này…

Các khớp ngón tay nhô lên hung hăng nghiền nát từng tấc thịt xốp mềm mà nó đi qua, rồi từ từ đẩy vào trong lỗ l*и đang hưng phấn, vách thịt nhũn nhão co giật phun ra một lượng nước da^ʍ trơn ướt, khiến nắm đấm kia tấn công càng thêm thuận lợi.

Chẳng mấy chốc, khớp đầu ngón giữa đã đâm vào một lỗ thịt nóng hổi.

“A a… A, tử ©υиɠ… Nắm tay của chủ nhân, ȶᏂασ vào miệng tử ©υиɠ… Ôi, ôi a… Sướиɠ muốn chết… Đĩ điếm sướиɠ chết mất… Bên trong, bên trong rất ngứa… Gãi tử ©υиɠ, gãi nát… Ô… Ưm…”

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, lúc trước khi hệ thống cải tạo Kate đã làm âʍ đa͙σ của anh ngắn hơn so với phụ nữ bình thường, miệng tử ©υиɠ cũng nông hơn, ngay cả gậy massage kích cỡ trung bình phổ biến nhất cũng có thể dễ dàng đâm vào, càng đừng nói đến dây leo thô dài đến khó tin cùng ©ôи ŧɧịt̠ có kích thước khủng bố của Lâm Tịch Ngôn.

Mỗi lần đυ. ȶᏂασ miệng tử ©υиɠ yếu ớt kia đều sẽ bị cắm mở toạc ra hoàn toàn, để dị vật đâm vào khoang tử ©υиɠ mềm mại một cách trơn tru. Dần dà, cơ quan sinh sản này đã hoàn toàn biến thành một cái bồn chứa du͙© vọиɠ, miệng tử ©υиɠ vốn khít chặt bây giờ lại không biết xấu hổ há to miệng giống như lỗ bướm da^ʍ, vách trong tử ©υиɠ ngửi thấy mùi đàn ông là lại bắt đầu nứиɠ lên, ngứa ngáy đến nỗi không ngừng ứa nước.

Lâm Tịch Ngôn duỗi ngón trỏ ra, chẳng tốn chút sức nào đã cắm thẳng vào miệng cung bị đυ. nát bấy, móng tay cứng cáp chỉ mới cào nhè nhẹ lên vách trong khoang tử ©υиɠ đã ngay lập tức cảm nhận được thớ thịt mềm kia run rẩy lẳиɠ ɭơ.

Hắn như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lộ ra một nụ cười ác liệt, nhẹ giọng dụ dỗ hỏi: “Tử ©υиɠ thiếu tướng đại nhân ngứa lắm à? Ngứa ở đâu nào? Ta lôi nói ra cho ngài tự gãi nhé, có được không?”

Kate sớm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa xa lạ vừa kịch liệt làm cho đầu óc mơ màng, sao có thể nghe rõ lời của hắn, chỉ theo bản năng gật đầu lung tung, bắp đùi run rẩy co giật.

Lâm Tịch Ngôn được cho phép cười càng lúc càng tươi, ngón trỏ vững vàng cố định lấy miệng cung, nắm đấm chậm rãi tách mở con đường chật hẹp, bốn ngón tay nâng lấy cơ quan mềm mại được bao bọc bởi từng lớp niêm mạc kia nhẹ nhàng kéo, giống như đỡ đẻ cho phụ nữ mang thai mà lôi một khối thịt mềm còn sống sờ sờ ra khỏi vị trí ban đầu của nó, từng chút từng chút trượt ra âʍ đa͙σ.

Cho dù Kate ý thức có mê man đắm chìm trong du͙© vọиɠ thì lúc này cũng cảm giác được một chút đau đớn chưa từng trải qua, nhưng anh không nghĩ đến bàn tay kia ở trong cơ thể mình làm ra hành động kinh người như thế nào. Anh chỉ biết cau mày nhẹ giọng nức nở, thân thể đã sớm thuần phục không hề phản kháng mà thả lỏng ra để chủ nhân thích làm gì thì làm. Thậm chí khi tử ©υиɠ chui tọt ra ngoài âʍ đa͙σ một cách bất thường, thân thể được dạy dỗ đến vô cùng da^ʍ tiện của anh còn có thể tìm được kɧoáı ©ảʍ kỳ dị từ đó.

“Ô… A, cái gì… Cái gì… rớt ra… Ôi, l*и da^ʍ… Có gì đó sắp rớt ra ngoài… A ha… Trướng quá…” Cảm nhận được dị vật càng ngày càng rõ ràng, rốt cục cũng khiến Kate sinh ra một tia nghi hoặc, anh mờ mịt nhìn về phía vùиɠ ҡíи của mình, đúng lúc nhìn thấy một nhúm thịt đỏ hỏn tròn tròn được chủ nhân nắm trong tay kéo ra. Như là cảm nhận được ánh mắt của anh, bọc thịt kia còn run lên nhè nhẹ…

Đây là… Cái gì?

Lâm Tịch Ngôn hài lòng nhìn tử ©υиɠ giống như quả bóng màu đỏ tươi, chậm rãi thả tay ra, quả cầu thịt trơn trượt được niêm mạc bao bọc lập tức rơi xuống ga giường.

Cọ xát khác thường khiến Kate run rẩy, anh sững sờ nhìn vật thể lạ lẫm treo lủng lẳng bên ngoài miệng l*и, đầu óc trống rỗng.

“Ngây ra đó làm gì? Không phải tử ©υиɠ ngứa lắm sao? Ta giúp thiếu tướng đại nhân kéo ra rồi đó, ngài tự mình gãi đi… Chắc không đến mức chút chuyện nhỏ này còn muốn ta làm thay chứ?” Lâm Tịch Ngôn nói xong liền không để ý tới anh nữa, tập trung nắc eo tiếp tục đυ. ȶᏂασ cái c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ phía sau.

Tử ©υиɠ…?

Đây là… Tử ©υиɠ của mình…?

Nhận thức này khiến Kate thật lâu không thể lấy lại tinh thần, anh vẫn không nhúc nhích nhìn tử ©υиɠ buông rũ giữa hai chân, giống như một con búp bê tìиɧ ɖu͙© bị Lâm Tịch Ngôn làm cho xóc nảy lên xuống, tử ©υиɠ yếu ớt cũng bởi vì động tác của hai người mà không ngừng vùng vẫy, đập vào ga giường còn phát ra tiếng vang nhẹ “bộp bộp”.

Tuy lực va chạm không lớn, nhưng đối với cơ quan mềm mại chưa từng bị đối xử như vậy đã là một kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, đau âm ỉ, cảm giác nứиɠ ngứa cùng với đau nhức do cổ tử ©υиɠ liên tục bị lôi kéo gần như làm Kate phát điên, anh lắc đầu nguầy nguậy, bật ra tiếng khóc thét chói tai: “A a a a… Không cần nữa… Chủ nhân, a a… Cầu xin chủ nhân, tha cho đĩ điếm đi… Tử ©υиɠ sắp hỏng rồi… Ôi a a a… Chết mất… Em chết mất… Tử ©υиɠ, tử ©υиɠ của emmmmm…”

Anh cầu xin tha thứ không ngừng, lại chẳng biết mình đang xin cái gì…

Lâm Tịch Ngôn nghe anh khóc rưng rức, dù biết tử ©υиɠ do sinh vật biến dị tạo ra rất rắn chắc, nhưng cũng không muốn để cho lần đầu tiên tử ©υиɠ trượt ra ngoài đã bị chơi hỏng, hắn liền nâng cao cái mông múp trắng như cục bột của anh lên khiến anh quỳ rạp xuống giường, từ sau lưng hung ác giã nát cái c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của anh.

Tư thế này khiến Lâm Tịch Ngôn dễ dàng đưa đẩy, thúc mạnh một cái gần như muốn đâm vào trong dạ dày Kate luôn. Kate bị ȶᏂασ đến nôn khan, thành ruột gắt gao bú ʍúŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự đang tàn phá bừa bãi kia như muốn làm nó chậm lại, nhưng hoàn toàn vô dụng ngược lại còn bị thanh ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc kia kéo theo ra khỏi hậu môn, rồi lại bị hung hăng đút mạnh trở về vị trí cũ, cả người bị cᏂị©Ꮒ đến lắc lư trái phải làm cho tử ©υиɠ lòi ra ngoài treo lủng lẳng giữa hai chân cũng phải run bần bật theo.

Cũng không biết cᏂị©Ꮒ bao lâu, Lâm Tịch Ngôn rốt cục cũng có dấu hiệu muốn xuất tinh, hắn hẩy hông nhồi toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình vào sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα anh, sau đó nhẹ nhàng ngắt nhéo tử ©υиɠ mềm mại ướt sũng.

Kate gào lên, gần như ngay lập tức co chặt đường ruột, siết đến mức Lâm Tịch Ngôn rên lên một tiếng bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong, sau đó không đợi anh thả lỏng, hắn thừa dịp vách ruột đang co rút mạnh mẽ rút thanh ©ôи ŧɧịt̠ có kích thước vẫn khủng bố kia ra, mang theo toàn bộ phần ruột đang mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra, tạo thành một miếng thịt đỏ sậm dài gần mười cm ở bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα.

Thịt ruột kia đáng thương treo lủng lẳng ở bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với dịch ruột bên trong theo đoạn ruột lòi ra nhỏ tí tách xuống giường, thậm chí còn tưới một ít lên niêm mạc tử ©υиɠ cũng đang rũ lòng thòng ngoài cơ thể.

Kate co giật không dừng lại nổi, tử ©υиɠ cùng với ruột đều trượt ra ngoài, như thể bụng đã bị cᏂị©Ꮒ cho rỗng tuếch, bên trong không còn lại gì… Đáng sợ hơn chính là, theo kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi c̠úc̠ Ꮒσα bị đυ., anh lại không hề cảm thấy đau nhức vốn phải có, ngay thời điểm ruột bị lôi ra, anh thậm chí còn cảm nhận được cao trào tuyệt đỉnh trước nay chưa từng trải qua, ngay cả lỗ bướm nứиɠ bị ngược đãi phía trước cũng sướиɠ đến phun ra một vũng nước da^ʍ lớn.

“Ui… Ui a… Sao lại, sao lại phê l*и như vậy… A… Muốn, muốn đái… Sướиɠ đến muốn đái ra…” Kate khàn khàn nỉ non, trong lỗ l*и vậy mà lại thật sự trào ra một luồng nướ© ŧıểυ tanh khai, theo cổ tử ©υиɠ xối ào ào lên tử ©υиɠ đỏ bừng, lại từ niêm mạc tử ©υиɠ trơn trượt chảy xuống, giống như một đài phun nước vàng vừa kỳ lạ lại vừa tục tĩu.

“Hộc… Hộc ô… Nướ© đáı, nướ© đáı phun lên tử ©υиɠ… Ưm, nóng quá… Tử ©υиɠ của đĩ điếm, thích đước đái lên… Ưm a… Sướиɠ… Sướиɠ quá ưmmm…” Anh rung rung cặp mông béo giống như phụ nữ vẩy sạch nước khi đi đái xong, tử ©υиɠ còn đang nhỏ nước bị lắc đến văng lên đùi, phát ra tiếng “bạch bạch” giòn vang.

Kate đã sớm không còn sợ hãi và hoảng loạn như lúc ban đầu, anh lè lưỡi cười ngây ngốc giống như đã bị cᏂị©Ꮒ đến mất trí.