Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 21: Cải tạo cơ thể ngài Thiếu tướng (3)

“Ưm… Hô…”

Kate ngồi trên ghế sofa, tay cầm cuốn lý luận quân sự mà anh thường đọc, nhưng giờ lại không nhìn nổi chữ nào, cảm giác ngứa ngáy ở hạ thể càng ngày càng thường xuyên, thậm chí những nơi khác cũng bắt đầu ngứa râm ran.

Anh nâng lên một bàn tay, khó chịu nắm lấy núʍ ѵú bên trái, dùng móng tay thô bạo cào cấu xung quanh lỗ sữa da^ʍ, mãi cho đến khi núʍ ѵú bên trái sưng to lên dựng thẳng đứng anh mới dừng lại.

“Chết tiệt… A ha, ưm…” Thân dưới chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ dùng sức cọ xát trên sofa, nhưng hầu như không có tác dụng gì. Hoá ra anh chẳng phải bị nhiễm trùng mà là sinh vật kia đã cải tạo hoàn toàn cơ thể anh! Kate gập mạnh cuốn sách trong tay lại, cởϊ qυầи lót ra, nhồi nhét góc cạnh của cuốn sách vào khe bướm đói khát, rồi dùng sức ma sát.

Dùng sách để an ủi khiến Kate vô cùng xấu hổ, nhưng việc thoả mãn cơ thể đương nhiên là quan trọng hơn, anh nhắm chặt mắt mở rộng hai chân, miệng l*и đỏ hỏn ngậm lấy một góc cuốn sách, sung sướиɠ nuốt vào.

“Ô ôi… Ha a, bên trong…A ưm… a a!” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ làm cho lỗ da^ʍ mừng rỡ như điên mà co rút, rất nhanh liền đạt tới cao trào. Sâu trong lỗ l*и trào ra một luồng nước trong suốt, tất cả đều phun hết vào mấy trang sách. Ngay sau đó, một cảm giác chua xót quen thuộc từ sâu trong l*и da^ʍ truyền đến, Kate gần như là theo bản năng càng banh rộng chân ra, nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt ấm nóng phun ra, xối ướt hoàn toàn quyển sách này…

Kate nhìn quyển lý luận quân sự trong tay toả ra mùi tanh khai nồng nặc, từng dòng chú thích mình tự tay viết bên trong đều bị ướt nhoè đi, trên trang sách là một đống lộn xộn…

Không thể tiếp tục như thế này nữa…

Phải đi tìm nó, đi tìm sinh vật kia… Có lẽ, có lẽ nó có biện pháp biến mày trở về dáng vẻ ban đầu…

Một giọng nói từ tận đáy lòng không ngừng thốt ra lời dối trá tự lừa mình dối người, mà lý trí nói cho anh biết đến nơi đó sẽ chỉ bị những dây leo đáng sợ kia hung hăng ȶᏂασ một trận, sau đó lại càng trở nên tồi tệ hơn…

Nhưng đó không phải đó là điều mày muốn sao? Dây leo thô dài kia có thể ȶᏂασ vào nơi mày không với tới được, từng chút một nghiền nát đống thịt da^ʍ ngứa ngáy kia, cuối cùng trực tiếp xộc thẳng vào trong tử ©υиɠ mà nó tạo ra…

“Ôi ư…” Kate bị hình ảnh tưởng tượng trong đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến lỗ bướm co rút, rốt cục anh cũng hạ quyết tâm, thay băng vệ sinh sạch sẽ cùng qυầи ɭóŧ, không biết là xuất phát từ tâm lý gì, anh lấy ra quần da cạp thấp và chiếc áo bó sát mà đứa bạn thân Severn để lại trong tủ quần áo của anh, bởi vì kích cỡ hơi nhỏ, cái quần kia mặc trên người anh chỉ có thể bao lấy một nửa cặp mông múp.

Anh cứ như vậy phơi non nửa cái mông trần đi vào khoang phi hành, bay đến khu rừng rậm biến dị kia.

Nói đến cũng kỳ quái, tuy anh nằm mơ cũng muốn quên đi đoạn trải nghiệm giống như ác mộng kia, nhưng nó tựa như khắc sâu trong đầu anh, mỗi một chi tiết đều cực kì rõ ràng. Khi phi hành khí đến bìa rừng rậm, anh bước ra, phát hiện con đường trầm luân trong trí nhớ đã tự động hiện ra. Anh nở một nụ cười không rõ ý tứ rồi đi sâu vào trong rừng.

“Hửm? Thiếu tướng đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Trong lòng Lâm Tịch Ngôn chắc nịch anh sẽ quay lại, nhưng lại giả vờ kinh ngạc, diễn rất sâu.

Kate bị hỏi vậy vừa khó chịu lại vừa xấu hổ, anh đứng im tại chỗ nhìn dây leo tráng kiện chậm rãi di chuyển trên mặt đất, anh nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Tôi… Tôi đến là, là để cho cậu biến tôi trở về dáng vẻ ban đầu… Cơ thể tôi… Rất kỳ lạ… Hô… Ưm…”

Không phải như vậy, rõ ràng là phải nghiêm túc chất vấn sinh vật đáng ghét này, ra lệnh cho nó nhanh chóng giải quyết nguồn cơn ngứa ngáy trong cơ thể anh… Nhưng những gì anh nói ra lại trở thành một yêu cầu yếu ớt.

“Ồ? Thân thể thiếu tướng đại nhân kỳ quái như thế nào? Ngài không nói rõ làm sao tôi có thể giúp ngài?”

“Ôi… Bên trong cơ thể… Rất ngứa… Phía dưới còn… Còn có thể… đái ra… Tôi, tôi không thể khống chế được… Cậu, a ha… Cậu xem đi…” Kate như sợ nó không chịu tin mình nên run rẩy cởϊ qυầи da và qυầи ɭóŧ ra, đưa băng vệ sinh lại bị nướ© ŧıểυ làm ướt cho thủ phạm chiêm ngưỡng: “Cậu xem, lại đái ướt nhẹp… A… Khó chịu lắm… Mỗi ngày, phải thay rất nhiều… Băng vệ sinh luôn… Ô ưm… Giúp tôi đi mà…”

Lâm Tịch Ngôn nhìn bộ dạng đĩ điếm mở rộng chân phơi bày toàn bộ bướm da^ʍ nhưng lại hồn nhiên không để ý của anh, hắn cười khẩy ngắt lời anh: “Thiếu tướng đại nhân học ở đâu ra nói dối người khác vậy, ta tạo ra cho ngài là cái l*и da^ʍ chịu đυ. ȶᏂασ chứ không phải là niệu đạo, sao có thể rỉ nướ© ŧıểυ chứ? Chẳng lẽ ngài là tên biếи ŧɦái thích dùng băng vệ sinh của phụ nữ á?”

“Không phải… Đó là sự thật, nó biết đái ra… A a… Tôi không nói dối mà… Ô a, đái cho cậu xem… Bên trong ê ẩm, lại muốn đái… Nhìn nè…” Kate vội vàng tách hai mép l*и múp rụp ra, một luồng nướ© ŧıểυ màu vàng nhanh chóng phùn phụt phun ra từ giữa hai chân anh, rơi xuống quần của anh, rồi chảy xuống mặt đất.

“Thiếu tướng đại nhân quả nhiên không nói dối, ngài bây giờ thật sự giống như một con cɧó ©áϊ uốn éo mông múp tùy tiện rỉ ra nướ© ŧıểυ. Núʍ ѵú đều dựng đứng lên, chắc là lỗ sữa cũng phát nứиɠ muốn bị đυ. phải không? Nhưng nhìn bộ dạng đĩ thoã này của ngài nhất định đã bị bọn cấp dưới hung hăng ȶᏂασ qua rồi chứ gì? Tiếc là không ai có thể ȶᏂασ đến nơi sâu nhất ngứa ngáy nhất của ngài, tử ©υиɠ ngài chắc giờ ngứa không chịu nổi rồi đúng không? Cho nên mới ăn mặc như một con đĩ điếm đến đây chịu cᏂị©Ꮒ, phải không hửm?”

Kate cảm thấy mình bị nhìn thấu hoàn toàn, anh ngay cả tâm tư phản bác cũng không có, bởi vì anh biết, mình ăn mặc như vậy đến nơi này, quả thật là đến để được nó ȶᏂασ…

Chân anh giờ đã mềm nhũn đứng cũng không vững, đành phải quỳ rạp tại vũng nướ© ŧıểυ của mình, đầu gục xuống không ngừng thở dốc.

Lúc này những dây leo khiến anh thèm khát bấy lâu rốt cục không tra tấn anh nữa, chúng đồng loạt vươn đến xé rách quần áo của anh. Anh bị mớ dây leo quấn chặt lấy, vỏ cây thô ráp dán lên làn da trần trụi mềm mại, anh khẽ thở dài, thuận theo lực đạo của những dây leo kia hoàn toàn thả lỏng thân thể mình.

“A a… Vào, vào rồi… Ưm, ha a… Không, đừng làm thế… Nhanh quá, bên trong… Bên trong đều, bị ȶᏂασ tới rồi!”

Quá lợi hại… Dây leo thô bự lập tức vươn vào lỗ thịt của anh, gai mềm trên bề mặt nghiền nát từng thớ thịt da^ʍ một, rồi lại biến thành một đám giác hút, gắt gao hút chặt lấy từng điểm nhạy cảm của anh… Kate cảm tưởng như linh hồn của mình cũng bị hút ra theo, anh há miệng muốn hét lên thật to nhưng cũng vô ích, những gì phát ra chỉ toàn là tiếng “hô hô” vô nghĩa. Lỗ thịt được lấp đầy sung sướиɠ co rút, chỉ chốc lát sau đã phun ra một lượng lớn nước sướиɠ nhầy nhụa.

“Thiếu tướng đại nhân đã học được cách dùng l*и da^ʍ cao trào rồi sao… Chậc chậc, nước l*и gì mà ra quá trời quá đất, quả thực so với đĩ điếm thân kinh bách chiến còn phun nhiều hơn… Quá tốt… Xem ra ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phía trước này cũng không có tác dụng gì… Ngài có cần ta giúp loại bỏ thứ vướng víu này không?” Lâm Tịch Ngôn điều khiển một nhánh dây leo dài mảnh luồn qua lỗ tiểu chui vào niệu đạo dươиɠ ѵậŧ của anh, ra ra vào vào bôi trét nhựa cây.

Kate còn đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ cao trào đã lâu mới gặp lại, anh sửng sốt một hồi mới hiểu được lời sinh vật này nói, anh hoảng sợ lắc đầu cầu xin: “Đừng… Ưm, đừng mà… Đừng loại bỏ nó… Cầu xin cậu…”

“Nhưng giữ nó lại cũng chẳng có tác dụng gì không phải sao? Tại sao lại không huỷ nó luôn?”

Ngọn dây leo đã chậm rãi tiến vào bàng quang, nhựa cây bôi đầy trên thành niệu đạo bắt đầu có phát huy tác dụng, Kate thoải mái thả lỏng, để cho dây leo dễ dàng vươn sâu vào trong. Anh nhìn về phía ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang bị xâm phạm của mình, thì thầm: “Nơi này… Cũng có thể… đυ. mà… Giữ nó lại, trên người tôi sẽ có thêm một cái lỗ da^ʍ cho cậu ȶᏂασ… Không phải sao? A… Bên trong, ȶᏂασ vào… Ôi…”

“Hửm? Thiếu tướng đại nhân thiếu cᏂị©Ꮒ như vậy luôn? Ngay cả ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ dùng để xuất tinh mà cũng muốn được ȶᏂασ vào?” Phần ngọn dây leo phân ra ba nhánh, trong đó hai nhánh lần lượt tiến vào hai ống dẫn tinh, phá hủy hai con đường này.

Kate không thể xuất tinh được nữa.

Nhưng anh lại không hề hay biết, hoặc là nói căn bản anh chẳng quan tâm lắm, chỉ lo gật đầu lia lịa biểu đạt sự thần phục của mình: “A a… đúng, đúng vậy… Tôi, uh a… Côи ŧɧịt̠ nứиɠ, của tôi… A ha, cũng muốn… Được cᏂị©Ꮒ… Ngứa quá, mau ȶᏂασ đi… Tất cả các lỗ, đều có thể… Tất cả đều, thích… Lấp đầy tôi đi…”