Hành Trình Nhục Dục Của Tổng Công Ngựa Giống

Chương 20: Cải tạo cơ thể ngài Thiếu tướng (2)

Trở lại đế quốc, Kate nhìn máy truyền tin trong nhà, chỉ cần anh bấm số liên lạc của bộ phận an ninh phòng vệ, bọn họ sẽ cử người đến tiêu diệt mảnh rừng rậm biến dị đó, nhưng mà… giọng nói của sinh vật kia cứ văng vẳng bên tai anh: “Ngài tốt nhất là đừng có làm gì dại dột nhé thiếu tướng đại nhân, nếu không, ta cam đoan dáng vẻ bị ta đυ. mà chỉ biết rên da^ʍ của ngài sẽ xuất hiện trên màn hình lớn ở quảng trường đế quốc trước đấy, à đúng rồi, còn có l*и nhỏ xinh đẹp lẳиɠ ɭơ kia của ngài nữa… Ha ha ha ha”

Mặt anh vừa xanh vừa trắng, cuối cùng vẫn buông bàn tay định quay số xuống, anh lấy lý do bị thương khi chấp hành nhiệm vụ để xin nghỉ phép dài hạn, đồng thời từ chối tất cả sự thăm hỏi.

Kate đứng trong phòng tắm, cởi quân phục dính đầy bùn đất cùng với nhựa cây xuống, chán ghét nhìn thân thể trải đầy dấu vết xanh tím trong gương.

Lúc này, bàng quang truyền đến cảm giác căng đầy, anh mới nhớ mình đã nhiều ngày chưa xả qua, cũng không biết sinh vật biến dị kia đã động tay động chân cái gì…

Anh xoay người đi tới trước bồn cầu, đỡ lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ hơi cương cứng vì mắc tiểu, bàng quang co rút lại, lỗ tiểu từ từ hé mở, một luồng nướ© ŧıểυ màu vàng chảy ra rơi xuống bồn cầu, nhưng ngay sau đó, sâu trong bộ phận dị dạng mới bị cải tạo của anh đột nhiên xuất hiện cảm giác chua xót kì lạ, khe thịt đỏ hồng non nớt kia không được tự nhiên mấp máy vài cái, một dòng nước ấm áp mang theo mùi tanh da^ʍ từ thông đạo mới toanh phun ra, dọc theo hai chân hơi tách mở của anh rào rào chảy xuống đất tích thành một vũng nướ© ŧıểυ trên sàn nhà…

“…… Không, không thể nào… Làm sao có thể… Không phải…” Kate cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, anh run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, kề sát mặt vào vũng nướ© ŧıểυ mình vừa xả ra cố gắng hít ngửi, mãi cho đến khi mùi tanh khai nồng nặc kia xộc vào khoang mũi, anh cuối cùng mới chịu tin cái sự thật tàn khốc này.

“Làm sao có thể… Tôi, tôi là… đàn ông mà… A a a… Không, không sự thật… Đây là mơ… Tất cả chỉ là mơ…” Kate lảo đảo chạy ra khỏi phòng tắm vọt vào phòng ngủ, cũng không để ý mình còn chưa tắm rửa, trên đùi còn dính đầy nướ© ŧıểυ mà trực tiếp bò lên giường quấn bản thân mình trong chăn, nhắm chặt mắt lại.

Ngủ dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường… Nhất định là như vậy…

Kate mang theo nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi sâu sắc nhất chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Kate nửa tỉnh nửa mơ khó chịu giãy giụa, hạ thân của anh giống như bị mắc kẹt trong một đống bông ướt mèm, có cái gì đó từ giữa chân anh liên tục chảy ra… Tựa như đái dầm…

Đái…

Kate đột nhiên mở to mắt bật dậy. Anh không tin nổi xốc chăn lên, ga giường bên dưới đã ướt một mảng lớn, trên đó dính đầy vết nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt, đã thế khe thịt không biết xấu hổ kia còn đang khép mở rỉ ra nướ© đáı, làm ga giường hoàn toàn ướt đẫm…

“A a a a không… Không! Đây không phải là tôi… Đừng đái nữa… Đừng đái ra nữa mà… Dừng lại đi… A a a…” Kate sụp đổ bật khóc, anh không biết phải làm sao, vụng về vươn hai ngón tay cắm vào trong động thịt ướt mềm kia, cố gắng ngăn chặn nướ© ŧıểυ đang không ngừng trào ra, thế nhưng nó vẫn tiếp tục rò rỉ qua từng kẽ ngón tay của anh, căn bản là không cách nào bịt kín được, cứ như vậy cho đến khi giọt nướ© ŧıểυ cuối cùng trong bàng quang được đái ra sạch sẽ.

Anh ngồi đơ trên giường, hai mắt dại ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cứ ngồi im như vậy cho đến trưa, Kate mới mặt mày tái mét đi ra khỏi phòng ngủ.

“Elsa.” Anh khàn giọng gọi hệ thống quản gia thông minh trong nhà.

“Chủ nhân có gì dặn dò ạ?”

“Dọn dẹp phòng ngủ với phòng tắm cho sạch sẽ… Còn nữa, đi mua cho tôi… Mua một hộp…”

“Chủ nhân muốn mua cái gì ạ?” Hệ thống thông minh còn tri kỷ bật trang web mua sắm lên.

“Mua một hộp… Băng vệ sinh…” Kate lúng túng che mặt, suy sụp ngồi dựa vào sofa.

Trí tuệ nhân tạo lại không hề hay biết, rất nhanh đưa ra hàng loạt các nhãn hiệu băng vệ sinh có trên trang web, nghiêm túc hỏi thêm: “Đã xong, xin hỏi chủ nhân muốn chất liệu như thế nào? Mùi hương và kích thước ra sao ạ?”

“… Cứ mua đại đi… Lấy, lấy loại lớn nhất ấy…” Anh bị dò hỏi đến nỗi mặt đỏ tai hồng, trên màn hình hiển thị đủ loại sản phẩm vệ sinh nữ khiến anh theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng khe thịt không nghe lời lại bắt đầu ứa ra nướ© ŧıểυ…

Anh cố siết chặt miệng l*и nhưng không thể nào ngăn cản dòng nước đang chảy ra, trái lại còn làm cho cái miệng nhỏ không ngừng mấp máy trông cực kì dâʍ ɭσạи đĩ thoã. Cuối cùng anh cũng từ bỏ loại nỗ lực vô ích này, mờ mịt dang rộng chân, nướ© ŧıểυ không gặp bất kỳ trở ngại nào điên cuồng trào ra, dọc theo ghế sofa bằng da chảy xuống đất.

“Elsa, đi dọn dẹp ghế sofa cùng với sàn nhà.” Kate không quay đầu lại mà bước vào phòng tắm.

Dịch vụ hậu cần của Đế quốc có tốc độ rất nhanh chóng, buổi chiều Elsa đặt hàng là bưu kiện đã ngay lập tức được vận chuyển qua một con đường riêng rồi đặt vào trong nhà kho.

Kate xé một miếng băng vệ sinh theo như hướng dẫn trên bao bì, dán nó vào qυầи ɭóŧ sau đó mặc vào. Cảm giác lạ lẫm làm cho anh phải nhíu mày, nhưng ngoài cái này ra thì không còn cách nào khác, nên anh đành phải chịu đựng và tập làm quen với nó.

Nhưng mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, bộ phận bị cưỡng ép thêm vào cơ thể anh quá nhạy cảm, bị nướ© ŧıểυ ngâm rửa lâu ngày nên dần dần có vẻ bị nhiễm trùng, thỉnh thoảng sẽ sinh ra cảm giác ngứa ngáy. Đó là cái kiểu ngứa phát ra từ sâu bên trong cơ thể, khiến anh về đêm thường xuyên không ngủ được.

“Ôi… A ha…” Lại nữa… Ngứa quá, thật khó chịu… Kate buông màn hình thông minh trong tay xuống, rồi vươn một bàn tay vào giữa đôi chân thon dài, cách quần ngủ mềm mại cùng lớp qυầи ɭóŧ không ngừng xoa nhẹ miệng thịt ngứa ran đang liên tục co rút kia. Mà băng vệ sinh đã được anh đổi từ chất liệu bông thoải mái thành kiểu sợi lưới thô ráp, nhằm để xoa dịu bộ phận nữ tính dị dạng này tốt hơn.

Nhưng vẫn không đủ, còn lâu mới đủ… Loại ma sát hời hợt này hoàn toàn không thể giải quyết được chỗ ngứa sâu nhất.

Kate bực bội cởϊ qυầи ngủ ra, dùng sức đè mạnh ngón tay lên l*и nhỏ, thế mà lại đem qυầи ɭóŧ cùng băng vệ sinh đâm vào một đốt ngón tay.

“A ha… Mạnh chút nữa, xoa nó…” Rốt cục không phải ở miệng l*и, mà là tiến vào trong lỗ thịt, băng vệ sinh thô ráp không ngừng ma sát dưới sự dẫn dắt của ngón tay, tuy rằng chỉ cắm vào rất nông nhưng như vậy đã làm cho anh cực kì thỏa mãn.

“Ui… ui ui… A… Ưm…” Kate cứ như vậy say mê thủ da^ʍ, anh phát ra tiếng rêи ɾỉ cực kì dâʍ ɭσạи mà chắc chắn rằng khi anh tỉnh táo lại sẽ không thể chấp nhận nổi. Cơ thể ngứa ngáy suốt mấy ngày lần đầu tiên được giảm bớt như vậy, cho nên nó cũng vui mừng đáp lại—— một luống nước da^ʍ nhầy dính từ sâu trong lỗ l*и trào ra, toàn bộ được băng vệ sinh hấp thu.

Mà Kate còn không biết mình đang cao trào phun nước, chỉ coi như lại bị rỉ nướ© ŧıểυ, anh đã quen với cái cảm giác này nên không phản ứng gì cả, càng thêm dùng sức ấn đáy qυầи ɭóŧ vào sâu hơn.

Bên trong vẫn rất ngứa, nhưng không còn cách nào khác, anh đã đến cực hạn mà mình có thể với tới rồi… Lúc này anh lại nhớ tới trong cánh rừng rậm u ám kia, những dây leo thô ráp dài ngoằng, phủ đầy gai nhỏ, chúng nó có thể dễ dàng tiến vào nơi sâu nhất, không ngừng thọc vào rút ra, ngọ nguậy, những chiếc gai nhỏ cùng với giác hút lồi lên sẽ an ủi từng tấc thịt da^ʍ của anh, xoa dịu cơn ngứa ngáy của anh…

“A a… Lại, lại đái ra… Ôi a a a… Ưm!”

Kate ngã gục xuống ghế sofa liên tục thở dốc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần từ trong sự tê dại và sảng khoái kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Băng vệ sinh mới thay đã bị “nướ© ŧıểυ” phun ướt sũng, dính nhớp dán vào vùиɠ ҡíи, cực kì khó chịu. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, có chút không nỡ kéo qυầи ɭóŧ còn đang nhồi trong lỗ da^ʍ kia ra, từ từ cởi xuống đùi, trên mặt băng vệ sinh không phải là vết nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt quen thuộc, mà là chất lỏng sền sệt trong suốt màu trắng sữa. Khi anh xé miếng băng vệ sinh ra, dịch nhầy kia bị nhễu xuống thành một dải dài, văng dính vào đùi anh.

Đây đâu phải nướ© ŧıểυ… Lại là thứ gì nữa vậy?

Kate nghi ngờ quẹt một ngón tay vào đó rồi đưa đến chóp mũi, anh ngửi thấy một mùi khang khác với cái loại tanh khai của nướ© ŧıểυ bình thường.

Kate nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục xé một miếng băng vệ sinh mặt lưới dán vào đáy qυầи ɭóŧ, rồi mặc nó vào sau đó bước ra ngoài.

Dựa vào chất liệu lưới của băng vệ sinh và ngón tay, mấy ngày này của Kate coi như trôi qua thoải mái, chỉ là ngứa ngáy trong khe thịt càng ngày càng thường xuyên, chỗ sâu thẳm nơi mà ngón tay kia không vói vào được càng ngứa ngáy lợi hại, một giây cũng không ngừng.

Anh cầm màn hình thông minh ngồi lên ghế dài, trên màn hình hiển thị toàn là băng vệ sinh dạng lưới kiểu dáng khác nhau, anh nhấp vào từng cái bình luận một, chỉ cần thấy có bình luận nào phàn nàn băng vệ sinh quá thô ráp cọ đau người là giống như bắt được vàng, ngay lập tức nhét vào giỏ hàng, sau đó bảo Elsa đặt mua.

“Ừm… ưmm…” Kate vô thức tách nhẹ chân ra, ướm toàn bộ vùиɠ ҡíи lên ghế, sau đó dùng sức đong đưa hông, để cho tấm lưới hút vừa thô ráp vừa cứng rắn hung hăng ma sát miệng l*и.

“Chủ nhân, ngài đã tám ngày sáu tiếng không bước ra khỏi nhà, ngài cần hít thở không khí trong lành.” Elsa có trách nhiệm nhắc nhở anh.

Kate lúc này mới phát hiện đã qua lâu như vậy rồi, anh gật đầu tỏ vẻ biết, lại dùng sức cọ cọ ghế dài, sau đó mới đứng dậy thay thường phục, quyết định ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể ghé siêu thị mua chút đồ ăn nhanh.

Dọc theo con đường quen thuộc, Kate rảo bước đến siêu thị gần đó.

Bởi vì trí tuệ nhân tạo và công nghệ hậu cần đế quốc rất phát triển nên bây giờ có rất ít người đến siêu thị. Ngày nay một khu cũng chỉ giữ lại một hoặc hai siêu thị, và khách đi đến trực tiếp cũng không nhiều.

Kate dạo quanh tủ đông của khu vực ăn nhanh, tiện tay cầm vài hộp bánh quy với bánh mì, anh sực nhớ sữa tắm trong nhà cũng sắp hết nên lập tức xoay người đẩy giỏ hàng đi về phía khu vực đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Khu vực này càng ít người hơn, Kate thong thả đi đến trước kệ hàng, đột nhiên anh nhìn thấy mô hình bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ở một góc trên kệ, có của đàn ông và cả phụ nữ… Anh đứng im tại chỗ, run rẩy ngẩng đầu nhìn lên, trên đó treo tấm biển “Khu đồ chơi tình thú” được viết bằng phông chữ màu hồng phấn ái muội.

Anh gần như ngay lập tức muốn quay đầu rời đi, nhưng bản thân lại giống như bị ma ám không thể di chuyển nửa bước. Trên kệ trưng bày đủ các loại ©ôи ŧɧịt̠ giả cứng cáp nổi đầy gân guốc hấp dẫn ánh mắt của anh, ngoài ra còn có l*и giả cho đàn ông thủ da^ʍ nữa, khe thịt hồng hào vừa sâu vừa khít…

“Ha… Ha a… Giống thật…” Kate khẽ thở dốc, vươn ngón tay nhẹ nhàng vói vào bướm giả làm bằng cao su kia, nhìn hai mảnh môi lớn mô phỏng co rút dưới sự trêu chọc của anh, mà l*и da^ʍ phía dưới cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút không ngừng.

Đừng nhìn nữa, mau đi thôi… Nếu không sẽ nhịn không nổi… Nhanh lên… Lý trí cứ thúc giục anh phải rời đi, cuối cùng anh vẫn nghe theo, rút tay ra khỏi sεメ toy rồi vội vàng chạy trốn khỏi nơi này.

Có lẽ do rề rà quá câu giờ nên khi đi tới quầy thu ngân để thanh toán thì vừa vặn đến giờ tan tầm, chỉ có một quầy thu ngân và phía trước là một hàng dài người đang xếp hàng. Đoàn người di chuyển về phía trước từng chút một, đợi đến khi phía trước chỉ còn lại hai người thì 20 phút đã trôi qua.

Ngay lúc này, hạ thân lại truyền đến cảm giác chua xót cực kỳ quen thuộc. Sắc mặt Kate tái mét, cả người cứng đờ, chỉ cảm giác được bên dưới có dòng nước ấm nóng mãnh liệt tuôn ra… Anh đái ra ngay trong siêu thị, trước mặt rất nhiều người.

“Nhanh cái chân lên! Đứng đực ra đấy làm gì?” Gã đàn ông phía sau đã sớm nóng nảy, lại nhìn thấy người phía trước đứng bất động, nhịn không được dơ tay đẩy anh một cái.

“Á!… Ô… Tôi xin lỗi… Hô…” Kate bị đẩy đến lảo đảo, kinh hoảng bất thình lình ập đến lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bàng quang của anh làm cho anh không cách nào ngừng đái được, giống như đài phun nước cuồn cuộn không ngừng phun tung toé. Anh cứ như vậy vừa chảy nướ© đáı vừa tính tiền.

Khi thanh toán xong đi ra khỏi siêu thị, Kate mới phát hiện băng vệ sinh trong qυầи ɭóŧ đã thấm hút đầy nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ dư thừa không thể hấp thụ tràn ra làm ướt qυầи ɭóŧ của anh, từ từ chảy xuống ống quần, rồi chảy vào giày. Nướ© ŧıểυ của anh thật sự quá nhiều, đã thế lại còn phun nhanh, thậm chí có một ít không chảy vào trong giày, mà là… Anh cúi đầu, phát hiện mặt đất dưới hai chân mình đã ướt đẫm, có nước từ ống quần anh nhỏ xuống, một giọt, hai giọt…

Kate cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh rẽ vào một con hẻm vắng người, sau đó đi bộ đến một công viên nhỏ. Lúc này sắc trời cũng đã nhá nhem tối, anh chui vào trong một bụi cây, liều lĩnh ngồi xổm xuống, cởi chiếc quần dài đã ướt đẫm đến đầu gối, rồi dùng khăn mặt mới mua lau khô vùиɠ ҡíи ướt sũng của mình, sau đó xé miếng băng vệ sinh vô dụng xuống ném qua một bên, gấp tấm khăn mặt lại nhét ở đáy quần.

Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm trong bụi cây, phơi mông trần thay băng vệ sinh, mà người đàn ông này lại là thiếu tướng đại nhân cao quý của đế quốc…

Nếu như bị ai đó bắt gặp, người nọ chắc chắn sẽ sợ hãi tới mức hô to, rồi thu hút thêm càng nhiều người vây xem, bọn họ sẽ chỉ trỏ anh, mắng anh là cái đồ “không biết xấu hổ”, “biếи ŧɦái”… Chưa đến một ngày, cả đế quốc đều biết thiếu tướng đại nhân của bọn họ là một con quái vật có lỗ l*и của đàn bà, đã thế còn ở siêu thị với công viên mặt dày đi đái… Và rồi…

Và rồi nó sẽ thế nào…

Trước mắt lại hiện ra hình ảnh mà sinh vật biến dị kia từng miêu tả, chẳng qua sân huấn luyện biến thành quảng trường đế quốc, người vây quanh anh cũng không phải chỉ có cấp dưới, mà còn có rất nhiều người xa lạ anh chưa từng thấy qua… Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm giữa đám đông, mặc cho mọi người hưởng dụng…

“Ô a… Ưm… Hự ưm!” Bên dưới lại truyền đến một trận chua xót mãnh liệt, giữa khăn mặt lại ướt một mảng nhỏ.

Kate không dám ở lại lâu nữa, anh thu dọn đồ đạc trên mặt đất rồi vội vã trở về nhà.