Ngay sau đó, mong muốn của anh đã được đáp ứng hoàn toàn. Cú© Ꮒσα và lỗ sữa của anh cũng bị những sợi dây leo thô to khác nhau xé mở, thậm chí cả miệng và khoang mũi của anh cũng đều bị nhồi đầy, nhìn từ xa quả thực giống như anh cùng những dây leo này dung hợp thành một thể.
Bởi vì bên trong đường hô hấp bị kéo căng ra, lấp đầy nên anh gần như không thể thở nổi, dẫn tới thiếu không khí, ý thức dần trở nên mơ hồ, ánh mắt dại đi, chỉ có cảm giác từng cái lỗ bị đυ. là ngày càng rõ ràng, cho đến khi chiếm hết toàn bộ đại não của anh.
Kate không biết mình bị cᏂị©Ꮒ như vậy bao lâu, anh thậm chí còn nghĩ rằng cứ như vậy mà bị cᏂị©Ꮒ đến chết, nhưng rốt cục dây leo cũng rút khỏi thân thể anh.
“Hô… Hô… Á a… Ưm…” Kate xụi lơ tựa vào thân cây, mồ hôi và nước miếng chảy đầy mặt, hạ thân trông càng nhớp nháp hơn, không biết đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, khe bướm vốn khít hẹp bị ȶᏂασ thành một cái lỗ thịt không khép lại được, bên trong không ngừng chảy ra nước da^ʍ cực khoái.
“Bộ dạng này của thiếu tướng đại nhân nếu để cho dân chúng đế quốc nhìn, thì ngài nói xem bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ chắc chắn không thể tưởng tượng được đây chính là thiếu tướng đại nhân cao quý của đế quốc, nói không chừng còn cho rằng ngài là con điếm dâʍ ɭσạи của quân đội đấy…”
Hai gò má Kate ửng hồng thở hổn hển, nghe hắn nói như vậy liền cười khẽ: “A… Hô, hừ ưm… Kệ, kệ bọn họ… Nghĩ sao cũng được… Miễn là, miễn là có thể lấp đầy tôi… Làm một con điếm của quân đội cũng, không sao cả… Ha a, uh ưm… Ha, ha… Lại, lại muốn nữa… Tiếp… Tiếp tục… Ưm…”
Anh chống đỡ thân thể mềm oặt, trở mình đem núʍ ѵú bị đùa bỡn đến sưng to rách cả da kia dán lên vỏ cây thô ráp, bắt đầu cọ xát.
Dây leo vốn tạm dừng di chuyển giờ không còn cố kỵ gì nữa, theo từng lỗ da^ʍ trên thân thể anh tiếp tục vươn dài vào trong, Kate chỉ cảm nhận được mình đã hoàn toàn bị mớ dây dợ này chiếm lấy, nhưng anh không muốn chống cự chút nào, anh đong đưa thân thể, thích thú rêи ɾỉ: “Ưm… Thoải mái… Cú© Ꮒσα cũng… nhồi đầy… Ô a, bụng cũng, phồng lên… Thật là lợi hại… Ưm, ưm ha… ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ, a a… ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ muốn, muốn bắn a a a!”
Dây leo mảnh dài linh hoạt rời khỏi lỗ tiểu đỏ bừng của anh, ngay lập tức, một tia nước trong suốt sền sệt phun ra, giống như là xuất tinh, nhưng lại không hề giống tϊиɧ ɖϊ©h͙ chút nào.
“Thiếu tướng đại nhân đúng là thiên phú dị bẩm, ngay cả ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cũng giống như l*и nứиɠ này cao trào phun nước. Chậc chậc, đĩ điếm trời sinh mà…”
Không biết là Kate không nghe rõ hay là nghe thấy nhưng chả thèm quan tâm, anh chỉ say mê không ngừng tuốt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trơn ướt vừa mới cao trào, mãi đến khi lại ép ra một ít dịch tuyến tiền liệt mới dừng lại, sau đó vươn tay bắt lấy dây leo trên mặt đất, cũng mặc kệ nó to hay nhỏ, gấp gáp muốn nhét vào lỗ tiểu đầy vết trầy xước của mình.
“Ui… Vào, vào rồi… Muốn, lại… A ha, lại phun nước… Sướиɠ quá… Ưm a… Lại nữa… Nhanh lên… Ưm…”
Anh bỗng dưng nhận ra, có lẽ sinh vật kia nói đúng, anh trời sinh nên như vậy, mỗi một cái lỗ trên thân thể đều bị nhồi đầy ắp, ngay cả tử ©υиɠ cũng có hai nhánh dây leo tráng kiện đang ngọ nguậy, đâm đến nỗi bụng anh phồng lên.
Để đáp trả những dây leo này, thân thể anh không ngừng cao trào phun nước, hết lỗ này đến lỗ khác, đôi lúc thật sự quá sảng khoái, ba cái lỗ da^ʍ có thể đồng loạt bắn ra nước sướиɠ. Khu rừng này tựa như nhà của anh, ở đây anh có thể không kiêng nể gì mà rên ư ử, lêи đỉиɦ, hưng phấn quỳ rạp trên mặt đất phơi l*и đi đái cũng không ai cười nhạo anh…
Thật tuyệt, đúng không?
Ba ngày sau, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi cánh rừng biến dị. Người nọ trần như nhộng, trên thân thể tràn đầy vết bầm tím, núʍ ѵú không tự nhiên nhô cao lên, giống như là phụ nữ trưởng thành đang cho con bú. Mà cặp mông múp của anh mềm oặt xập xệ, đi một bước sẽ lắc lư lên xuống.
Kate dường như rất hài lòng với bờ mông của mình, nó lớn gấp đôi so với ban đầu, anh cố tình đong đưa thắt lưng để cho mông múp mềm mại lắc lư mạnh hơn. Anh cứ như vậy đi vào khoang phi hành, bay về phía đế quốc.
Tốc độ của phi hành phí quân sự rất nhanh, không bao lâu sau đã tiến vào đường hầm dẫn vào nhà. Kate bước vào phòng tắm để rửa sạch bụi bẩn, sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo để mặc.
Nhưng không biết tại sao, anh càng nhìn đống quần áo trong tủ của mình càng không vừa mắt, lật tung cả tủ cũng không tìm ra một bộ nào mà anh muốn mặc.
Rơi vào đường cùng, anh đi vào phòng làm việc bật máy tính lên, bấm vào giao diện mua sắm chọn danh mục quần áo, anh chần chừ một lúc ở cột từ khóa, rồi đột nhiên bật cười, di chuyển ngón tay gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ —— trai bao.
Hệ thống rất nhanh tìm ra hàng loạt trang phục phù hợp điều kiện cho anh, tất cả đều rất lộ liễu, những bức hình của người mẫu ảnh đều toát ra mùi hương da^ʍ tiện gợϊ ȶìиᏂ.
Cơ thể Kate khẽ run lên, anh chăm chú nhìn giao diện máy tính, cẩn thận xem xét từng bộ trang phục, chẳng mấy chốc trong giỏ hàng của anh đã tích lũy được hàng tá món đồ, qυầи ɭóŧ chữ T nhỏ xíu, áσ ɭóŧ bó sát xẻ ngực cực sâu, quần da khoét mông… Kiểu dáng nào cũng có.
Mới qua nửa ngày, bưu kiện đã được Elsa đưa vào.
Kate hào hứng mở bưu kiện ra, trước tiên anh cầm lấy một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T bằng ren màu đen nửa xuyên thấu trúc trắc mặc vào, sau đó đi tới trước gương quan sát từ trên xuống dưới.
Mảnh vải ren bé xíu chỉ có thể bao bọc thanh ©ôи ŧɧịt̠ kích thước không lớn của anh, những cái khác đều không che được, lôиɠ ʍυ thưa thớt hơi xoăn đều lộ hết ra bên ngoài. Vải ren cũng chỉ rộng cỡ hai ngón tay, ngay cả mép l*и đỏ hồng của anh cũng không che được, đến phía sau trực tiếp chụm lại thành một chôn sâu trong khẽ mông, tôn lên hai cánh mông mẩy vừa múp vừa tròn.
Anh mê mẩn nhìn bóng hình trong gương, hai bàn tay liên tục xoa nắn đánh vỗ trên mông mình, miệng bướm cũng bị vải ren ma sát đến ngứa ngáy, mấp máy bắt đầu rỉ nướ© ŧıểυ.
Khi nướ© ŧıểυ từ từ chảy ra, cơn nứиɠ ngứa quen thuộc lại xuất hiện.
“Ưm… Lại bắt đầu, ngứa… Càng ngày càng gấp… Nhịn không được… Ha a… Elsa, tôi… Tôi muốn ra ngoài… một lúc… cậu, dọn sạch… sàn nhà… A…” Ngón tay Kate gãi liên tục ở miệng l*и và lỗ l*и, nhưng anh biết chỉ dựa vào bản thân thì không thể giải quyết cơn khát tình của cơ thể này, anh cần những cái thứ có thể lấp đầy anh, phải càng nhiều càng lớn hơn nữa…
Kate mặc một chiếc áo xẻ ngực mới mua cùng quần jean cạp thấp bó sát, để lộ một mảng lớn da thịt ở ngực và non nửa bờ mông, thậm chí chỉ cần di chuyển mạnh một chút thôi là sẽ lộ ra núʍ ѵú đỏ tươi. Anh không hề cảm thấy trang phục này có vấn đề gì, ngúng nguẩy ra khỏi nhà đi về phía siêu thị.
Lúc này đã hơi muộn rồi, hơn nữa trời còn tối, người qua đường vội vã đi qua, không ai chú ý tới người đàn ông ăn mặc hở hang này. Khi anh đi vào siêu thị, ở đây cũng chẳng có mấy người, anh quen thuộc đi về phía khu đồ dùng sinh hoạt, vị trí của cái kệ kia vẫn luôn được khắc sâu trong đầu nên Kate không cần phải lò mò tìm kiếm.
“Hô… Hô… Ưm…” Bàn tay run rẩy cầm một cây gậy mát xa thô dài nhất trên kệ, vành mắt hơi ửng hồng vì du͙© vọиɠ, hận không thể cởϊ qυầи ngay tại chỗ đem ©ôи ŧɧịt̠ lớn này cắm vào lỗ l*и. Bên dưới Kate co rút dữ dội giống như là đang đáp lại suy nghĩ sâu trong lòng anh, khiến một lượng lớn nước l*и trào ra, nồng đậm mùi tanh da^ʍ.
May là anh vẫn còn một chút tỉnh táo, nên không có làm ra chuyện gì xấu hổ trước mặt mọi người. Kate vội vàng ném sεメtoy trên kệ vào giỏ hàng, nhanh chóng ra thanh toán.
Quá trình này thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên cho dù không gặp được bất cứ ai trong lúc mua sắm, nhưng thân thể anh vẫn xảy ra phản ứng, l*и da^ʍ của anh lại bắt đầu nứиɠ…
Tuy là trước khi ra ngoài đã “xả” một lần rồi, nhưng bây giờ anh lại muốn đi đái, hơn nữa qυầи ɭóŧ chữ T thít quá chặt, Kate lại không mang băng vệ sinh… Nên anh gần như vô thức đi đến công viên nhỏ gần đó.
Công viên tối om, ánh đèn ven đường chỉ có thể chiếu đến rìa công viên.
Lần này Kate không đi đến bụi cây nữa mà tùy tiện tìm một cái ghế gỗ, anh ngồi xổm xuống trong góc tối bên cạnh ghế dài, từ từ cởi chiếc quần bó chật ra. Ngay khi anh tuột qυầи ɭóŧ chữ T xuống thì bất chợt có ánh đèn pin cùng với tiếng nói chuyện mơ hồ từ xa vọng lại… Đó là đội tuần tra của đế quốc!
“Tao nói chứ, cái chỗ rách nát này thì có cái gì mà tuần với chẳng tra? Đi uống rượu có phải hơn không.”
“Giờ còn sớm quá sao mà báo cáo kết quả công tác được, ít nhất thì cũng phải lướt một vòng chứ… Nếu không đội trưởng lại la lối um sùm.”
Hai đội viên tuần tra vừa rọi đèn pin vừa thong thả đi về hướng này.
Kate căng thẳng cả người phát run, thậm chí nướ© ŧıểυ đái ra khỏi cơ thể cũng ngập ngừng đứt quãng, nhưng trong căng thẳng lại có một chút chờ mong bí ẩn.
Đến gần hơn một chút, ánh sáng mạnh của đèn pin sẽ chiếu đến đây… Những đội viên tuần tra này không phải là người qua đường, bọn họ cũng thuộc về hệ thống quân sự đế quốc, những người này chắc chắn sẽ nhận ra anh, thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi nhất đế quốc…
Càng lúc càng gần, Kate thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, anh nhắm mắt lại, ngón tay khẽ nắm lấy một bên bầu vυ' nhào bóp, khe bướm vẫn còn đang tí tách rỉ nướ© ŧıểυ.
“Ai ya được rồi đó, đi cũng đã đi một nửa rồi, cái công viên rách nát này ngày nào mình chẳng đến tuần tra, có tra ra được cái gì không? Nơi này chính là nội thành, có thể xảy ra chuyện gì chứ, mau đi thôi!”
“Haiz… Mày suốt ngày chỉ biết có uống rượu…”
Một đội viên la lối vài câu vội vàng kéo người còn lại kia rời đi.
Công viên nhỏ lại chìm trong bóng tối.
Kate thở phào nhẹ nhõm, phơi mông trần ngồi trên mặt đất, thở dốc dồn dập, lúc này lỗ l*и mới thả lỏng ra, sung sướиɠ phun nướ© ŧıểυ, nước bắn ra giữa hai chân văng tung toé khắp nơi. Mãi cho đến khi xả hết nước trong bàng quang rồi mà anh vẫn ngồi im tại chỗ, trên mặt còn lộ ra chút mất mát.