Lúc Tô Dật Chi tỉnh lại thì đỏ bừng cả mặt, sao bản thân lại có thể mơ được như thế chứ, thật là xấu hổ quá mà.
Nhanh chóng nhìn qua bên cạnh theo bản năng, Thái tử điện hạ không ở đây, vẫn ổn vẫn ổn, Tô Dật Chi thấy có chút chột dạ.
Mặc xong áo ngoài đi ra, nhìn thấy không phải là Thái tử điện hạ dịu dàng mà là Đại hoàng tử điện hạ lạnh lùng như băng, Tô Dật Chi sợ đến chân cẳng run lên, nhanh chóng hành lễ, “Đại hoàng tử.”
Có trời mới biết y sợ nhất chính là vị Đại hoàng tử điện hạ này, y đi theo Thái Tử, tùy ý quen rồi, những người khác trong cung bao gồm Hoàng đế bệ hạ đều rất hoà ái với y.
Chỉ có duy nhất vị Đại hoàng tử đây, trước giờ lúc nào cũng mang bản mặt lạnh, rất chú trọng quy củ, tuổi còn trẻ mà còn cổ hủ hà khắc hơn Chu phu tử của bọn họ.
Đương nhiên chuyện đó cũng không phải chỉ nhằm vào mỗi y, đối với ai thì Đại hoàng tử cũng như thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đại hoàng tử y vẫn không nhịn được thấy sợ, thật sự thì Đại hoàng tử là bóng ma thời thơ ấu của y.
“Ờ.” Đại hoàng tử nhận lễ, tùy ý gật gật đầu, ra hiệu cho y đứng dậy.
Nhưng ngay một giây tiếp theo, ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén hẳn, “Sao ngươi lại đi ra từ phòng của Thái tử?”
Tô Dật Chi bị hắn làm cho sợ, cúi đầu nói, “Bởi, bởi vì không có phòng nào còn dư lại, cho nên, cho nên ta tá túc trong phòng điện hạ một đêm.”
Sắc mặt Đại hoàng tử thật khó có thể hình dung, cả phủ Thái tử to đùng như thế mà không có nổi một phòng, lừa quỷ à, hơn nữa là tá túc một đêm thôi sao lại tá túc thành như vậy.
Đại hoàng tử hận không thể ném một mặt gương qua cho y để y nhìn thử dấu vết trên cổ mình.
Tô Dật Chi cúi đầu, cảm thấy không khí bốn phía trở nên nặng nề hơn so với vừa rồi, động cũng không dám động, chỉ có thể cầu nguyện rằng Thái tử điện hạ mau đến đây giải cứu y.
Có vẻ như Thái tử điện hạ nghe được tiếng kêu gào trong đáy lòng y thật, giây tiếp theo giọng nói của hắn thật sự truyền đến, “Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?”
Ngay lúc đó, Tô Dật Chi nhẹ nhàng thở ra.
“Sao ta lại đến, ta không đến còn không biết ngươi làm ra chuyện tốt gì!” Đại hoàng tử hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi nói xem ngươi học cái gì mà không được, vậy mà lại học cái thói chơi luyến sủng của người khác!”
Tô Dật Chi có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, Thái Tử điện hạ xoa xoa đầu y, “Dật Chi, ngươi vào trong trước đi, ta nói vài câu với hoàng huynh.”
Tô Dật Chi có chút không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lúc đi hình như còn mơ hồ nghe thấy Đại hoàng tử rất tức giận nói gì đó, cũng ném luôn chén trà.
Nghĩ thầm, tính tình Đại hoàng tử cũng thật ghê gớm, có điều, có phải hắn hiểu lầm cái gì không?