Ba chương 1 tuần, không tuần nào thiếu, lịch thì tùy ý nên đôi khi Lăng sẽ đăng đầu tuần luôn hoặc đăng luôn ở cuối tuần hoặc sẽ rải rác các ngày trong tuần nên các độc giả cứ yên tâm nhé
-------~-------
Giang Triệt nhìn thiếu niên ngây ngô mềm nhữn nằm trên bàn, liếʍ liêm môi, đem khóa quần kéo xuống giải phóng con quái vật tím đen khổng lồ không hề phù hợp một chút nào với cái cơ thể trắng đến thái quá của hắn.
Cứu với, gϊếŧ hồ rồi.
Nhận ra sự sợ hãi trong mắt cậu bạn nhỏ Giang Triệt chỉ cười, kìm chặt cơ thể đang cố gắng trốn thoát
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng”
Cảm nhận được đầu khấc to lớn đang cọ cọ hậu huyệt Lục Kỳ nức nở
“Xi..xin chú…ô ô ô, chú buông tha tôi được không…” Lục Kỳ khóc càng ngày càng dữ dội.
Khuôn mặt nhóc con đều là nước mắt làm Giang Triệt càng thêm hưng phấn. Hắn muốn người này, lưu lại khắp người cậu mùi hương của hắn, làm người khác đều biết cậu là của Giang Triệt, đừng cho là hắn không để ý, trong đống tài liệu vừa rồi nêu rõ mối quan hệ mập mờ của nhóc con với gia chủ họ Triệu cùng thiếu gia nhà họ Lâm, thậm trí còn có chút dính líu đến thiếu chủ nhà họ Tần.
Đầu lưỡi nóng rực lướt qua mặt cậu đem nước mắt của thiếu niên nuốt vào trong bụng lại tiếp tục cướp lấy hơi thở của cậu, đem lục chú ý của cậu kéo đi mất sau đó…
“A…..đau…đau quá, chú…ô ô ô….xin chú, rút ra…đau..”
Lũ hồ ly chó chết dám lừa cậu, nào là sung sướиɠ tới mức muốn bay lên, nào là giống như dập dềnh trên mặt nước, lừa hồ…lừa hồ cả, cậu chỉ thấy mông cậu bị xé rách rồi.
Giang Triệt ánh mắt tối sầm, ôm lấy nhóc con đã khóc tới sắp tắc thở lên, cúi đầu xuống phục vụ khỏa hồng mai trên ngực cậu một tay khác vươn xuống dưới, xoa nhẹ nơi kết hợp của bọn họ, lại an ủi côn ŧᏂịŧ non nớt vì đau đã gục xuống.
Điểm mẫn cảm trên người đều được chăm sóc tỷ mỉ nhất là trước ngực, Giang Triệt hình như rất yêu thích hai trái anh đào này, hết liếʍ lại mυ'ŧ, không thiên vị bên nào làm chúng được áo lên một lớp nước bọt sáng bóng, đầu ngực cũng duỗi lên thẳng đứng, sưng to gấp đôi. Cơn đau bên dưới dần dần bị kɧoáı ©ảʍ thay thế làm con hồ ly nhỏ đầu váng mắt hoa.
Bên trong thiếu niên vô cùng ấm áp lại như có hàng trăm nghìn giác hút, hút tới mức Giang Triệt vừa cắm vào đã chút nữa buông súng đầu hằng. Cảm thấy cơ thể nhóc con đã mềm xuống hắn bắt đầu vận động eo.
“Không! Ha…… Không, ân a…… Không cần.”
Quy đầυ to lớn bắt đầu nghiền qua điểm mẫn cảm làm Lục Kỳ trước mắt như có sao băng xoẹt qua, kinh hãi hét lên một tiếng, hậu huyệt phấn nộn lại tham lam cắn chặt, sau đó bị côn ŧɦịŧ thô dài hung hăng thao mở.
Lục Kỳ sướиɠ đến nước miếng chảy ròng ròng vô thức timf chỗ dựa ôm lấy vai nam nhân khi dễ mình, nức nở rêи ɾỉ.
Sướиɠ, quá sướиɠ rồi, tại sao làm việc này có thể sướиɠ như vậy chứ. Trong vô thức răng nanh của cậu vươn ra, trong tiếng la hét của hệ thống, phập một cái cắn xuống.
“Tê!”
Giang Triệt cảm nhận đau đớn trên vai, nhắm hai mắt lại da đầu tê dại, càng thêm hưng phấn. Động tác nhẹ nhàng bên dưới cũng bị thay thế bằng sự mạnh mẽ hung hăng
“Ngô…… Ngô……”
Phía sau là côn ŧᏂịŧ đang điên cuồng đĩnh động thao lộng hậu huyệt, dường như còn muốn chen luôn cả hai viên tinh hoàn vào trong, phía trước đầṳ ѵú cũng được phục vụ chu đáo làm Lục Kỳ bị thao đến muốn bay lên, cái miệng cũng không còn sức cắn nữa nhả ra, để lộ một vết cắn tròn tròn đáng yêu.
Giang Triệt đem nhóc con ghì chặt vào trong lòng hung hăn nắn bóp cặp mông xinh đẹp, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm nhẹ như dã thú
“Nhóc là của tôi…của tôi”
Côn ŧᏂịŧ to lớn điên cuồng ra vào mấy trăm cái sau đó vọt vào nơi sâu nhất bên trong hậu huyệt bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như dung nham.
Lục Kỳ bị nam nhân bắn tinh lần nữa cao trào thất thần nằm trong ngực nam nhân. Giang Triệt nâng cổ cậu lên điên cuồng gặm cắn. Côn ŧᏂịŧ phốc một cái rời khỏi hậu huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có gì giữ lại ồ ạt trào ra ngoài rưới ướt cả hai người lẫn ga trải giường.
Sắc đỏ trong hai mắt Giang Triệt không những không rút đi ngược lại nhìn hình ảnh da^ʍ mỹ này càng có xu hướng gia tăng. Không đợi Lục Kỳ hoàn hồn lại sau cao trào, côn ŧᏂịŧ tím đen nương theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy ra phốc một cái vọt vào.
“Ngô…”
Hai người thoải mái kêu ra, dưới sự ra vào mãnh liệt của nhà khoa học Lục Kỳ thẫn thờ đặt tay lên bụng. Mỗi một lần người kia ra vào bụng cậu lại phồng lên, dưới lớp da có thể cảm nhận rõ hình dáng hung tợn của thứ khổng lồ này.
“Ha…hưm…thoái mái quá…hưm…sướиɠ..” như con mèo sữa bé nhỏ làm nũng với chủ nhân, giọng nói mềm mại tựa lông vũ quét qua trái tim Giang Triệt, in sâu vào linh hồn hắn. Trong đầu, vô vàn âm thanh cuồng loạn kêu gào
[Giữ lấy em ấy]
[em ấy là của ngươi, nhất định phải giữ chặt lấy em ấy]
[Chặt đứt đôi cánh của em ấy, để em ấy chỉ có thể dựa vào ngươi, nếu em ấy chạy trốn vậy thì lấy đi đôi chân của em ấy làm em ấy vĩnh viễn không thể rời xa ngươi như lần đó nữa]