Sủng Vật Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 14

Trần Vân Thụy cẩn thận rút ra phân thân vẫn còn nóng nảy phấn chấn. Nhìn thấy sắc máu đỏ tươi hoà lẫn sắc trắng hỗn dịch men theo hạ thể xinh đẹp của con mồi chậm rãi chảy ra, hắn cảm thấy sự thoả mãn trước đây chưa từng có, thuận thế rút khăn giấy chuẩn bị lau sạch tàn cuộc dọc theo bắp đùi trắng tuyết, huyết tinh lẫn lộn chảy xuống đọng lại trên ghế da. Khi hắn bắt đầu lau, chỉ thấy đoá hoa bị tàn phá dữ dội chậm chạp không thể hoàn toàn khép lại, bất lực mở ra trước mắt hắn, lộ ra bên trong chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân lưu lại. Hắn như bị mê hoặc, lần thứ hai nhẹ nhàng với ngón tay vào, Tần Tiêu Phong chợt nhẹ run lên xoay người lại, càng khiến chất lỏng sâu bên trong bị ép tràn ra. " Thật con mẹ nó tuyệt cảnh, thực sự giống như thiên sứ bị làm nhục vấy bẩn".

"a...hh..ha.... không phải..." Tần Tiêu Phong tuy rằng thần trí đã sớm tan rã, nhưng thân thể vẫn phát hiện ra nam nhân đang tà ý nghịch loạn, cậu bất đắc dĩ nhìn lên hư không, cố ý phát ra thanh âm nức nở năn nỉ vụn thành từng mảnh nhỏ. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng hạ thể bị đùa bớn khuấy động hoà lẫn tiếng thiếu niên dâʍ ɭσạи thở dốc.

"Chảy ra nhiều thật đấy" Hắn khuấy động hoa huyệt, ánh mắt nghiền ngẫm gắt gao nhìn thẳng vẻ mặt thiếu niên đang hoảng hốt, "Lộ ra gương mặt mê người thế này, bảo tôi sao có thể dừng tay đây!". Phía dưới bị đùa bỡn, bờ ngực Tần Tiêu Phong khó có thể nhẫn nại rung động, phân thân non nớt xấu hổ cúi đầu phút chốc khôi phục tinh thần, gắng gượng đứng lên trước thung lũng hoa ẩm ướt, đi xuống phía dưới một chút, một nụ hoa non che dấu dưới hoa huyệt nhưng không tránh khỏi được tầm mắt, ánh lên thứ ánh sáng kiều diễm.

Trần Vân Thụy nhất thời du͙© vọиɠ sôi sục, lần thứ hai gió nổi mây phun, nhịn không được muốn thiếu niên lần nữa. Hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, cởi bỏ "áo mưa" an toàn, ôm lấy thiếu niên đem hai chân yếu ớt tách ra.

"Không...kh...không.... đừng đến...đây..." Phát giác nửa nóng nam nhân đã đặt trước hạ thể, Tần Tiêu Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, sợ tới mức hồn phách đều nhanh bay mất một nửa, đối phương mặc kệ cậu hết lần này tới lần khác chống cự mà thực hiện giao hợp, cậu như vậy có thể giữ lại nổi cái mạng nữa không? "Xin anh...tha tôi...nơi đó vẫn...rất đau..." cậu không nhận ra rằng thanh âm cầu xin tha thứ này đối với nam nhân giống như là làm nũng.

"Đừng lo, tôi sẽ không làm cậu đau." Trần Vân Thụy thấp giọng, hỗn loạn không nhận ra sự ôn nhu của bản thân, dùng ngón tay thấm đẫm dịch thể còn sót tham tiến tiểu cúc chưa từng bị xâm lược.

"A..hh..." Tần Tiêu Phong thân thể phản xạ căng cứng, nhìn không được phát ra thanh âm sợ hãi, trăm triệu lần không muốn nam nhân đυ.ng chạm cái nơi vốn chỉ để bài tiết ấy. " Đừng..ng... sao lại...chạm..nơi đó."

" Vẫn còn hỏi tại sao?" Trần Vân Thụy dùng đầu ngón tay đảo bên trong nụ hoa vẫn cự tuyệt tiếp nhận vật lạ tiến vào, nội bích khô khốc co rút bị bức mở ra. " Cậu không biết nam nhân với nam nhân vốn là dùng nơi này để ân ái sao?"

"Anh...nh... chẳng lẽ...định.." nhẫn nại nơi đó co rút, Tần Tiêu Phong trừng lớn hai mắt khó tin được nhìn nam nhân. Trần Vân Thụy đẩy thêm ngón tay thứ hai bôi trơn, câu hỏi ứ lại nơi cuống họng vì thanh âm nức nở mà biến mất.

"Đoán đúng rồi." Trần Vân Thụy kiên nhẫn làm mềm địa phương kia vẫn buộc chặt, dần dần bên trong đã mềm mại ấm áp, khi hắn cảm nhận được vách tường thịt ngây thơ đã học được cách quấn chặt ngón tay hắn liền lập tức rút ra, "Là cậu nói muốn không làm cái nơi kia bị đau thêm, tôi đành phải dùng nơi này thay thế vậy!"

______