Ngón tay thô to thành thục kɧıêυ ҡɧí©ɧ chồi non có chút hạ nhiệt, Trần Vân Thụy một bên đυ.ng chạm thắt lưng mẫn cảm, một bên dùng môi liếʍ mυ'ŧ hai khoả trái cây hồng nộn trước ngực, nhìn thấy cái eo nhỏ bé không tự chủ được lắc lư vặn vẹo, đôi mắt long lanh phiếm mờ một tầng sương dần mất tiêu cự, lúc ẩn lúc hiện câu ra tư thái mờ nhạt. Hắn hưng phấn động eo, đem con đại bàng nóng rực dâng trào một lần lại một lần đỉnh vào trung tâm hoa huyệt.
"A...cái...gì?" Sự va chạm co giật dữ dội tận sâu nơi thánh địa mềm mại, mỗi khi Tần Tiêu Phong cảm thấy sắp không chịu nổi, hận không thể ngay lập tức ngất đi, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên ào ạt ập đến khiến cậu bị bức tỉnh lại, tiếp tục thừa nhận cảm giác nam nhân nóng rực mạnh bạo xuyên thủng, chờ đợi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt toàn bộ cơ thể chính mình.
"Rõ ràng là lần đầu tiên, vậy mà học được cách lấy lòng nam nhân rồi sao? Thật là một tiểu yêu tinh!" Trần Vân Thụy cảm nhận được hoa huyệt của cậu từng trận co rút lại, vật nam tính bị thắt chặt làm hắn một phen thở dốc, hắn nhắm xuống thân thể kia lần nữa bắt đầu tàn sát lung tung.
" Kh...không..ng... tôi... không...có...mà.." Tần Tiêu Phong xấu hổ lắc đầu phủ nhận lời da^ʍ ý xấu xa của nam nhân, nhưng thân thể phản bội lại ý chí bản thân, không nghe lời bắt đầu đón nhận sự va chạm từ phía người đó, bị ép tới hoa huyệt không ngừng chảy ra mật ngọt da^ʍ mị, chồi non phía trước vui vẻ uyển chuyển ma sát trong lòng bàn tay nam nhân.
"Còn dám nói không có?" Nơi đó của cậu cắn tôi chặt đến như vậy, ngay cả tính khí đáng yêu này cũng cứng lên rồi!" Trần Vân Thụy phía trên xiết chặt chồi non muốn sung huyết, bên dưới tăng nhanh tần suất va chạm kịch liệt, đầu tiên là không hề báo trước đem toàn bộ rút ra, sau lại mạnh mẽ một hơi xuyên thẳng đến nơi sâu nhất, mỗi lần cảm giác đều chạm đến hoa tâm.
"A a a ....." Cảm thụ mãnh liệt quá mức hầu như muốn cướp đi hồn phách Tần Tiêu Phong, từng nơi đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, không còn rõ ràng là sung sướиɠ hay đau khổ, bị hắn cuồng loạn xoay chuyển thân thể, tiếng thở dốc hoà lẫn vào từng tiếng nức nở, cậu sợ rằng bản thân lúc nào đó sẽ chết chìm trong cơn sóng kɧoáı ©ảʍ gây sốc thân thể này.
"Phản ứng thú vị thật, không nghĩ thân thể cậu mẫn cảm đến thế, rất có tiềm năng!" Sau khi sung sướиɠ thưởng thức vật nhỏ trong lòng chịu đến bùng phát lửa dục, Trần Vân Thụy nhếch môi mỉm cười hôn xuống, thấy cậu có vẻ không phản kháng, liền cởi trói cho hai tay đang bị chế trụ, để cậu ôm lên cổ mình.
"A....không...thân thể tôi... cảm giác ...lạ..quá" Không tự chủ đem tay ôm chặt nam nhân, hoa huyệt vốn ngượng ngùng nay bị nếm trải kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mĩ vị, rất nhanh liền bị khuất phục trước dã tính của nam nhân. Tần Tiêu Phong bị chính cảm giác biến hoá này làm cho kinh ngạc, gấp gáp buông tay ra, muốn chống cự lại nam nhân khiến bản thân tâm gợn sóng, không muốn tiếp tục trầm luân. Nhưng nam nhân đột nhiên dùng sức, bên dưới bị tập kích bất ngờ chấn động mãnh liệt, khiến cậu nhất thời mất thăng bằng, hai tay không thể không lần nữa ôm chặt lấy nam nhân.
"Ahh......" Một tiếng hét rít lên như muốn sụp đổ, Tần Tiêu Phong bị nam nhân mạnh mẽ va chạm vào nơi sâu nhất, lần đầu chạm đến cao trào tuyệt đỉnh, cơ hồ muốn hôn mê.
"Thật thoải mái!" Nghe cậu rên đến tiêu hồn yêu kiều, Trần Vân Thụy kiềm nén không được nữa, đem du͙© vọиɠ toàn bộ phát tiết ra.
Tần tiêu phong không còn khí lực để động đậy, như con búp bê rối mất đi sợi dây dẫn dắt, hai mắt thất thần nằm ở trên ghế dựa, tinh thần chìm vào trạng thái bối rối và hoang mang.