Tần Tiêu Phong không nhịn được nắm chặt cánh tay nam nhân, phun ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, cậu lần này quả thật khí lực suy yếu không chịu nổi, căn bản không ngăn nổi thú tính Trần Vân Thụy bộc phát muốn xâm nhập. "Tiền hí đều chuẩn bị đầy đủ, đừng để tôi phí công vô ích." Trần Vân Thụy đem nửa nóng uy vũ đến nơi hậu định Tần Tiêu Phong, chợt hướng lên một đường đâm thẳng, chính thức cướp đi bộ vị khanh khiết cuối cùng trên người thiếu niên.
"Ahh...." Đau đớn bén nhọn cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tần Tiêu Phong mất đi chống đỡ ngã vào trước l*иg ngực nam nhân, mật huyệt chật hẹp khó có thể chống cự nam nhâm mạnh mẽ xâm nhập khai hoang, cấm địa nguyên bản chật hẹp bị tàn nhẫn mở ra. Thiếu niên nhắm chặt mi mắt khó chịu thoáng rung động, cắn chặt hai hàm răng mà rùng mình.
"Thả lỏng, bằng không càng đau hơn." Trần Vân Thụy lẫy tay kéo căng cặp mông cánh hoa, sau đó đem du͙© vọиɠ cứng như thiết trụ(trụ sắt) cố chấp hướng nơi sâu nhất đâm vào, buộc thiếu niên phải thừa nhận sự xâm phạm của chính mình. "ah..hh.ah" Tần Tiêu Phong đau đến khua khoắng loạn xạ, nước mắt đều lăn xuống, ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi vật thể mạnh mẽ xâm nhập tàn sát bừa bãi nội bích.
" Cậu thật nhanh." bắt lấy hai chân thiếu niên rồi cuồng dã tăng tốc, hồn phách Trần Vân Thụy say mê trong trốn mật đạo ấm áp, bản năng nguyên thủy động eo, đem khối thịt cứng cáp liên tục va chạm, hưởng thụ ái tình đến hư sướиɠ. "Đau..u..a.đau" thanh âm khóc lóc rêи ɾỉ ngày một lớn, Tần Tiêu Phong như rơi vào lao ngục, thừa nhận khổ hình đau đớn thống khổ, cậu không ngừng đánh loạn nam nhân, cắn chặt bả vai hắn, thậm chí lấy móng tay ở lưng hắn loạn cào, hy vọng có thể ngăn nam nhân ở trong cơ thể này tàn phá.
Trần Vân Thụy ăn đau liền giữ chắc hai tay cậu, thuận thế xoay người cậu nằm cố định trên ghế da, thần tốc hôn trụ cái miệng đang loạn cắn, ngăn chặn thanh âm nức nở gào thét, ngay tư thế mặt đối mặt mà từng trận xông lên. "Ân..nnn" Đưa đẩy kịch liệt đánh sâu vào trung tâm thần kinh của thiếu niên, Tần Tiêu Phong khó khăn để lộ khuôn mặt, hai mắt hồng nhuân, lệ chảy ướŧ áŧ, phân thân non nớt muốn trào dịch, nhưng bờ môi theo sự dẫn dắt của nam nhân chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần Vân Thụy như được cho phép, khẽ liếʍ đầu lưỡi mẫn cảm, đảo quét qua khoang miệng, cuối cùng gắt gao ôm lấy đầu lưỡi thiếu nhiên hồng nhuận khϊếp đảm mà hút lấy hương thơm. Một luồng điện nhỏ rót vào lục phủ ngũ tạng, Tần Tiêu Phong đắm chìm trong nụ hôn như bị chuốc say, chống cự dần dần yếu đi, miễn cưỡng đón nhận nụ hôn từ phía nam nhân, hai cánh môi chậm rãi mở ra. "Bắt đầu có cảm giác rồi?" Trần Vân Thụy thoả mãn tiếp tục tiến công mãnh liệt, mỗi một lần đều giống như muốn đâm hỏng nội bích yếu ớt.
"Ân..ahh..." thanh âm thân thể va chạm với nhau kịch liêt, thỉnh thoảng trong không gian truyền đến hơi thở ướŧ áŧ, Tần Tiêu Phong ôm chặt lấy nam nhân, biểu tình trên mặt không rõ là đau khổ hay sung sướиɠ, trên cơ thể trần trụi đón nhận những giọt mồ hôi nóng hổi của nam nhân rơi xuống, hơi thở nam nhân quẩn quanh bên cổ, cậu không tự chủ vặn vẹo eo phối hợp với va chạm của hắn, cuối cùng nam nhân đem dục hoả một đường phóng thẳng bên trong, cậu rốt cuộc đạt đến cực hạn mà ngất đi.