Phong Diễn hiểu quá rõ cái tính dễ nóng nảy của thằng em nhà mình.
“Em sắp về nhà chính à?” Anh ấy nhấp một ngụm cà phê.
Nhà cũ của nhà họ Phong là chỗ ông bà nội của bọn họ sống, còn nhà chính là chỗ ba và mấy anh em họ sống.
Phong Ngạn lắc đầu, “Không về đâu, ông ấy mà không thỏa hiệp thì em kiên quyết không quay về!”
Dù sao cô nàng Hạ Nhược kia cũng không cần tiền của anh, vậy anh vẫn quyết định kiên trì đấu tranh đến cùng.
Phong Diễn bất đắc dĩ nói: “Em ngang như cua vậy, ba làm như thế có lẽ là vì có nỗi khổ riêng, em hà tất gì phải nằng nặc đòi phản đối.”
Phong Ngạn không thể tin tưởng chất vấn, “Anh hai, anh cũng không phản đối chuyện ông ấy cưới người phụ nữ kia ư?”
Phong Diễn nói lời thấm thía: “Có lẽ lựa chọn của ba không hợp ý em, nhưng theo bọn anh thì ông ấy cũng không sai, sau này em sẽ hiểu thôi!”
Phong Ngạn đá văng cái ghế nhỏ ở bên cạnh ra, “Em không rõ, cũng sẽ không hiểu đâu, dù sao em cũng ghét người phụ nữ kia lắm, em không thèm để cô ta làm mẹ của chúng ta đâu!”
Phong Diễn đứng lên, duỗi tay xoa đầu Phong Ngạn, “Mặc dù ba cưới bà ta nhưng cũng không có nghĩa bà ta sẽ trở thành mẹ của anh em chúng ta, em hoàn toàn có thể làm lơ cô ta mà.”
Phong Ngạn giữ tay anh ấy, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận, “Tại sao ngay cả anh cũng làm phản?”
“Cái này không phải làm phản, chỉ là một quyết định bất đắc dĩ mà thôi, anh hy vọng em có thể thông cảm cho ba chúng ta!” Phong Diễn có hơi mệt mỏi nhéo mũi.
Phong Ngạn giận dữ đá bàn trà ngã lăn ra đất, ly cà phê cũng rơi xuống đất tràn ra khắp nơi.
“Xin lỗi anh, em không thể thông cảm được!” Nói xong thì xoay người nổi giận rời đi.
Nghe thấy tiếng sập cửa nặng nề, vẻ mặt Phong Diễn bất lực và đau xót không thôi.
Tất nhiên không phải đau xót cho cái cửa của mình, mà là đứa em trai bảo bối có tính cách ngang bướng nhà anh ấy.
Phong Ngạn ngồi lên xe bay, tâm trạng càng bực bội hơn, sau đó anh lại gọi điện nói chuyện qua hình ảnh thực tế ảo với anh ba.
Rất nhanh, hình chiếu của một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cao lớn, khí chất tuấn nhã xuất hiện qua thực tế ảo ở trong xe.
Anh ta huýt sáo một cái, “Chậc chậc, có vẻ tâm trạng của cậu ba nhà ta không được vui cho lắm!”
Phong Ngạn tức giận nói: “Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Anh còn bảo là có vẻ như nữa?”
“Ai trêu chọc em?” Phong Dịch nhìn đứa em trai giống hết nhự con sư tử nhỏ đầy giận dữ, hỏi.
Phong Ngạn hừ hừ, “Anh hai đấy!”
Phong Dịch nghi ngờ mình nghe lầm, anh hai còn dung túng tên nhóc này hơn cả anh ta cơ mà, “Anh ấy trêu chọc em thế nào?”
Thần sắc của Phong Ngạn đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn đối phương hỏi, “Anh ba, anh có đồng ý để ba cưới người phụ nữ kia không?”
Phong Dịch sững người, “Hóa ra anh hai chọc giận em là vì chuyện này!”
“Mấy ngày gần đây em lông bông đâu đấy? Không trở về nhà chính, cũng không về căn chung cư của anh và anh hai, gọi điện thoại cũng chỉ trả lời đôi ba câu, trông em lạ lùng lắm đấy nhé.” Anh ta cười hỏi.
Phong Ngạn đập nhẹ vào tay lái, “Anh đừng đánh trống lảng, anh cảm thấy phụ nữ ba muốn cưới thế nào?”
Vẻ mặt Phong Dịch có hơi khó xử, im lặng nửa ngày mới nói: “Tiểu Ngạn, anh em ta đừng can thiệp vào chuyện này nữa, cứ để bản thân ba tự lựa chọn đi.”
“Cả anh mà cũng phản bội lại em!” Phong Ngạn lạnh mặt, “Tại sao?”
“Có nhiều thứ không thể chỉ xem mặt mà bắt hình dong được, sau này em sẽ hiểu!” Phong Dịch duỗi tay muốn xoa đầu em trai bảo bối nhà mình, nhưng lại bị anh đẩy ra.
Phong Ngạn nén giận, trừng mắt nhìn anh ba nhà mình, “Đừng chạm vào em, em chỉ muốn nghe đáp án duy nhất, chứ không phải là sau này sẽ hiểu!”
“Xin lỗi em, anh cả, anh và cả ba đều đồng ý với chuyện này!” Trong mắt Phong Dịch vẫn giữ vẻ kiên định phức tạp.
Phong Ngạn hít sâu một hơi, “Các anh được lắm!”
Sau đó, anh lập tức cúp cuộc gọi qua thực tế ảo, khiến Phong Dịch ở đầu dây bên kia còn muốn trấn an anh thêm vài câu chỉ có thể ngổn ngang bao cảm xúc bất lực, rối rắm, và đau lòng.