Hạ Nhược hoàn hồn, thấy dáng vẻ Phong Ngạn trông như muốn an ủi mình thì bật cười.
“Không cần đâu, vốn dĩ là do tôi chủ động đưa ra yêu cầu trao đổi mấy sản nghiệp này, nếu bên quân sự ra mặt, họ cũng chỉ dựa vào ban quản lý để đưa ra ý kiến
của riêng mình mà thôi.
Hạ Nhược thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, mở hình thức mát xa lên, “Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị không giữ lại bất kì một người nào, tình huống bây giờ cũng hợp ý tôi nhất, không cần tìm cớ gì đó mà đã có thể sa thải thẳng tay rồi.”
“Ba sản nghiệp này chỗ nào cũng lỗ vốn, cô tiếp quản chúng thì được cái gì?”
Đây là chỗ Phong Ngạn thấy khó hiểu, “Nhà hàng thì nhất định có thể được cứu chữa nhờ tay nghề nấu ăn của cô, nhưng còn trang trại và xưởng gia công thực phẩm thì sao?”
Hạ Nhược mỉm cười, nói: “Nông trường à, nông trường có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn thiết yếu cho nhà hàng và xưởng gia công thực phẩm, sau này sản nghiệp của tôi cũng không cần mua nguyên vật liệu từ bên ngoài, cách làm này cũng có thể đảm bảo được chất lượng.”
Lúc trước cô đã tính toán kỹ lưỡng rồi mới đưa ra yêu cầu trao đổi sản nghiệp, nhìn thì có vẻ có hại, nhưng đối với cô thì lại có lời.
“Nếu tôi lại đi tìm nhà hàng, nông trường và xưởng gia công thực phẩm, chẳng những tốn rất nhiều công sức, thời gian và tinh tệ, còn chưa chắc tìm được chỗ, dù sao ở đế đô toàn là tấc đất tấc vàng, có khi lúc xử lý thủ tục còn bị thao túng nữa.”
“Như bây giờ là tốt nhất, có sẵn vỏ rồi, tôi chỉ cần lấp đầy đồ vật bên trong là được, thêm vào giá trị sản lượng của ba chỗ này nữa cũng coi như cán đáng được.”
Nhà họ Hạ là thế gia kinh doanh thương nghiệp khá lớn, đất của ba sản nghiệp, nhà xưởng và cửa hàng đều thuộc sở hữu của mình, không tồn tại vấn đề phải chi trả tiền thuê mặt bằng.
Phong Ngạn có hơi cạn lời, “Cộng hết tất cả giá trị sản lượng của ba chỗ này, còn không đáng giá bằng một phần mười của bất kì một sản nghiệp nào mà ba mẹ cô để lại đâu.”
Ngay sau đó lại khí phách bổ sung, “Đáng lẽ lúc trước cô phải trực tiếp đòi lại tất cả sản nghiệp thuộc về cô mới đúng, bọn họ mà dám không cho thì ông đây sẽ lập tức mang binh đến thẳng đó.”
Hạ Nhược dở khóc dở cười, tính cách của tên nhóc này đúng chuẩn là như thổ phỉ, trách sao lại bị gọi là trùm trường.
“Chỉ là để bọn họ mượn dùng trước mà thôi, bây giờ tôi mà muốn đòi mấy sản nghiệp đó, chắc chắn sẽ bị cản trở bằng mọi cách. Còn nữa, lúc trước tôi và anh còn chưa thân với nhau cơ mà, còn không bằng chọn ba chỗ thích hợp với tôi nhất.”
Giọng cô bình tĩnh, đồng thời lại bộc lộ ra khí phách kiêu ngạo, “Sau này, tôi sẽ lấy lại những tài sản bị hủy hoại đó, không ai có thể lấy đi những gì thuộc về tôi đâu.”
Phong Ngạn lại nghĩ xa hơn, “Cô muốn lấp đầy đồ vật trong vỏ thì cũng phải tiêu một số lượng tinh tệ khá lớn, chỉ hai trăm vạn tinh tệ kia còn xa mới đủ, nó hoàn toàn như muối bỏ biển.”
Hạ Nhược nghiền ngẫm cười cười: “Cơ hội kiếm tiền nhiều không xuể, tôi không quá lo đến chuyện này đâu, hơn nữa như vậy không phải là càng thú vị à? Có đầy đủ hết mọi thứ thì chẳng có cảm giác thành tựu chút nào.”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Anh có muốn đầu tư chung hay không? Đừng nhìn bây giờ chúng chỉ là ba cái vỏ rỗng, sau này tuyệt đối sẽ kiếm ra đồng tiền lớn!”
Phong Ngạn bĩu môi, “Cô thôi đi, còn bảo tôi dát vàng lên mặt, tôi thấy cô còn cao hơn tôi một bậc đó!”
“Hỏi anh một câu thôi, đầu tư hay không đầu tư, đừng nói đến chuyện khác.” Bằng vào năng lực của Hạ Nhược, đương nhiên có thể quản lý ba sản nghiệp trở nên lớn mạnh, nhưng người không có chống lưng, không được ai che chở thì dễ bị người khác để ý, bị chèn ép.
Chỉ dựa vào lai lịch của Phong Ngạn cũng đã dọa người lắm rồi, nếu anh góp cổ phần ở đây, cô muốn nhìn xem còn ai dám ra tay.
Nếu ai còn dám nhớ thương chỗ này, cứ trực tiếp để thằng nhãi này mang binh đến, hoặc là lộ ra thân phận đến nghiền áp, sảng khoái chết mất!
Phong Ngạn dở khóc dở cười, “Cậu có vẻ chắc chắn về tôi nhỉ!”
Hạ Nhược cười tủm tỉm nhìn anh, “Bỏ lỡ thôn làng này thì không còn cửa hàng chỗ khác đâu!”
“Được, để tôi đầu tư!”
Phong Ngạn nhấn mạnh: “Nhưng bây giờ trong tay tôi không có tài chính rót vào, để tôi nghĩ biện pháp đã.”
Nếu không còn cách nào nữa, anh chỉ có thể về nhà dỗ dành ông già nhà anh, sau đó hủy bỏ đóng băng tài khoản ngân hàng trước.