Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ

Chương 44: Ăn ᗪâʍ ᗪịƈɦ của cô rồi lại bắn vào miệng cô

"Tôi chỉ là... ưm! ~" Nguyễn Viên Viên bị cơn kɧoáı ©ảʍ cắt ngang, không kịp giải thích.

Sau khi Tưởng Từ mυ'ŧ mạnh một ngụm dịch hoa, đầu lưỡi đảo qua đảo lại khơi gợi cho hạt ngọc trai run rẩy, cái mũi cao thẳng ép vào miệng huyệt non mềm.

"A ~ nhẹ chút... Tưởng Từ, không..." Nguyễn Viên Viên không chịu nổi tư thế điên cuồng mãnh liệt này, cũng quên BJ cho cậu. Cái miệng nhỏ nhắn "Ưm ưm a a" rêи ɾỉ, phần eo và hông vặn vẹo, dục cự còn nghênh.

Khoái lạc tích tụ trong cơ thể cô, ngay khi cô sắp lêи đỉиɦ thì cậu dừng lại.

"Sao không tiếp tục ăn gậy thịt đi? Hửm?"

Nguyễn Viên Viên vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, cái miệng nhỏ nhắn bao lấy qυყ đầυ to lớn, đầu lưỡi đảo quanh rãnh qυყ đầυ, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể cậu.

"Xíttttt -" Tưởng Từ bị cho một liều thuốc mạnh, tay chân như bị điện giật, toàn thân tê dại.

Cậu vỗ "bốp" hai cái vào mông cô, bờ mông run lên lộ ra một dấu bàn tay đỏ ửng.

"Nuốt gậy thịt của ông đây mau lên... Ừm, đúng vậy đó, sâu hơn chút... Ưm ~"

Nguyễn Viên Viên cố gắng thả lỏng cổ họng, tiếp nhận con quái vật khổng lồ trong miệng.

Cô nuốt vào rất sâu, cảm giác buồn nôn khó chịu truyền từ bụng lên đến cuống họng. Cổ họng thắt chặt về mặt sinh lý, cô khó chịu đến mức rơi nước mắt.

“Ưm a! ~” Tưởng Từ sảng khoái đến mức da đầu tê dại, nhìn huyệt nhỏ của cô he hé như miệng cá, lòng bàn tay giữ chặt bờ mông trắng của cô, môi lưỡi lần nữa bao phủ.

Hai người điên loan đảo phượng, như đang thi nhau liếʍ mυ'ŧ, động tác nhả ra nuốt vào càng ngày càng mãnh liệt, thân nhiệt cũng tăng vọt.

Tiếng nước nhớp nháp hợp với tiếng côn trùng huyên náo kêu vang bên ngoài cửa sổ, khiến người ta cáu kỉnh không thôi, lòng kiên nhẫn có hạn, thầm muốn nhanh chóng kết thúc.

"Ưm ưm! ~" Nguyễn Viên Viên không chịu nổi bị cậu đùa bỡn, giương cờ trắng đầu hàng trước, cặp mông tròn trịa mượt mà kẹp chặt, vách thịt co rút nhịp nhàng, tiết ra rất nhiều nước xuân trong trẻo.

Tưởng Từ mυ'ŧ một ngụm lớn.

Cô nghe thấy tiếng nuốt dâʍ ɖị©ɧ của cậu, cảm thấy vừa xấu hổ vừa hưng phấn thoải mái.

Cô dùng tay và miệng làm cho cậu một lúc lâu, cậu mới có ý định bắn ra.

"Tránh ra..." Tưởng Từ miễn cưỡng lấy lại một tia lý trí nhắc nhở cô, gậy thịt dưới đũng quần đã rỉ ra một chút chất lỏng màu trắng sữa.

Nguyễn Viên Viên vừa mới "Hả?" một tiếng, đã bị dâʍ ɖị©ɧ khó tả bắn đầy vào miệng, lập tức ho khan.

Gậy thịt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trượt ra khỏi miệng cô, chất lỏng trắng đυ.c chảy xuống cằm, nhỏ xuống đùi trong của cậu và trên ghế sô pha, cảnh tượng vô cùng da^ʍ mỹ.

"Ưm a ~" Tưởng Từ nhắm mắt lại, năm ngón tay nắm chặt mông cô, để lại một dấu đỏ ửng.

Đợi đến khi hoàn hồn, cậu cũng không vội ngồi dậy mà rút khăn giấy trải ở lòng bàn tay, đưa đến môi cô: "Này, nhổ đi."

Nguyễn Viên Viên phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra tờ giấy, nhưng trong miệng vẫn còn nồng nặc mùi của cậu.

Cô ai oán quay đầu nhìn cậu.

"Bảo cậu tránh ra cậu lại không nghe, bị ngốc à?"

Tưởng Từ cà lơ phất phơ nói rồi hôn cô một cái, ném cục giấy vào thùng rác, lại rút mấy tờ nữa vệ sinh sạch sẽ cho hai người.

Sau đó, cậu rót nước vào ly, đưa cho cô để cô súc miệng.

Cô hậu tri hậu giác phát hiện mình đang dùng cái ly của cậu, trái tim không tự chủ được mà đập rạo rực.

Mệt mỏi sau cao trào ập đến, Nguyễn Viên Viên buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi.

Cô lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha.

Tưởng Từ gọi cô dậy đi về phòng ngủ.

Cô lại lí nhí lầu bầu nói một câu như muỗi kêu.

Cậu không hiểu, kêu lại lần nữa thì cô đã ngủ say như chết rồi.

Khi tỉnh lại, ánh ban mai mờ ảo, chim chóc ríu rít.

Cô mờ mịt ngồi dậy, quan sát căn phòng xa lạ này.

Cách bài trí của căn phòng này tương tự với căn phòng của cô, chỉ khác là tone màu chủ đạo của căn phòng của cô là màu xanh lam, còn căn phòng này lại là màu xám, còn có đôi chỗ là màu cam sáng sủa, trông cũng không quá mức ngột ngạt.

Chiếc chăn bông phồng lên bên cạnh cô bỗng kéo xuống, một người thò đầu ra khỏi chăn.

Nguyễn Viên Viên rụt rè, kéo cái chăn giải nhiệt, trốn ở góc giường.

Tưởng Từ duỗi người, từ từ nhắm mắt lại, lưu luyến không rời cọ cọ cái gối, giọng nói mới ngủ dậy khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

Nguyễn Viên Viên sợ run, không biết tại sao mình lại ngủ chung với cậu, hơn nữa còn ngủ trên giường của cậu.

Cô vươn cổ, nhìn lướt qua cậu, thấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường: "Sáu giờ, phải dậy rồi."

Dứt lời, cô bước nhanh qua người cậu, xuống giường, chạy như bay ra ngoài.

Trước đó, "dự cảm chẳng lành" "Tưởng Từ sẽ chuyển khỏi lớp hỏa tiễn" của Nguyễn Viên Viên đã không thành sự thật.

Nhưng “dự cảm chẳng lành” “lớp thể dục thêu dệt mọi chuyện gây hấn” Tưởng Từ đã đoán lại là thật.

Tiết tự học tối đầu tiên vừa tan, học sinh lớp hỏa tiễn mới ngáp được nửa đường thì đã thấy ba nam sinh lực lưỡng như trâu, mạnh mẽ như hổ, đạp cửa xông vào.

“?!” Tất cả mọi người giống như lâm vào đại địch, thần kinh lập tức căng thẳng.

Hà Kình dẫn đầu lớp 1 nhảy dựng lên, cau mày hét lớn: "F*ck! Chu Ngoan, cmn mày đến chịu đòn à?"

Chu Ngoan đi đến bục giảng, hất cằm, cực kỳ càn rỡ nói: "Tao nghĩ đấu bò quá đơn giản, chi bằng đổi thành đấu bóng rổ chính thức. 5v5, thứ bảy thi thử xong đấu liền."

"Nếu lớp tụi mày thua, đừng nói là một Nguyễn Viên Viên mà tất cả nữ sinh trong lớp đều phải đến KTV với tụi tao. Đương nhiên, tiền KTV sẽ do lớp tụi mày trả."