Tưởng Từ xoay người ngồi trên sô pha, nằm nghiêng người, tay trái chống lên, chân phải co lại, nhẹ nhàng đặt tay phải đang băng bó lên đầu gối.
Giơ tay nhấc chân, lười biếng tùy tính như một con mèo.
Cậu nhìn cô chằm chằm.
Đầu ngón tay phải trượt từ đầu gối xuống phía dưới đùi, vuốt ve cái lều nhỏ đang chống lên, vén vạt áo lộ ra một vòng thắt lưng gầy.
Hình xăm ở eo hơi cong theo tư thế của cậu.
Cậu nháy mắt với cô, phong tình vạn chủng nói: "Nào, chị bé, đừng thương tiếc tôi ~"
Bộ não của Nguyễn Viên Viên bị trục trặc, nổ ầm ầm hai tiếng rồi trở nên trống rỗng.
Cái nhan sắc họa thủy này của Tưởng Từ nếu ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là tên đầu sỏ khiến "nữ vương từ nay không lâm triều"!
Ít nhất... cũng là tội nhân khiến cô tâm trạng nhộn nhạo, xuân tình ngời ngợi.
Cô trèo lên sô pha như có ma xui quỷ khiến, giang hai tay hai chân ra, nằm trên người cậu, đối diện với cậu trên ghế sô pha.
Tưởng Từ sửng sốt, nhưng cũng chỉ thoáng qua, sau đó liền bật cười: "Tiểu Viên Viên, cậu... thật đáng yêu."
Nguyễn Viên Viên: "Hả?"
Cậu thu lại mấy phần ý cười, nằm ngửa trên sô pha đối diện với cô, liếc mắt đưa tình.
Bốn mắt giao nhau.
Chỉ trong vài giây, rõ ràng là cậu không làm gì, nhưng tim cô lại đập rất dữ dội, du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt.
Ban đầu cô còn ngượng ngùng, cái huyệt nhỏ cố gắng co rút lại, như muốn đóng cửa không cho nước xuân cuộn trào mãnh liệt.
Cậu vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của cô, nhân cơ hội bóp nhẹ hai cái rồi kéo quần cô xuống.
Cặp mông mật đào trắng như tuyết của cô gái lập tức lộ ra bên ngoài không khí, mát lạnh.
"Chị bé à, làm loại chuyện này, em phải cởϊ qυầи áo trước, nếu không..."
Tưởng Từ co ngón trỏ, đẩy vào vách thịt vô cùng dính nhớp bên trong hoa huyệt, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Dâʍ ɖị©ɧ của cậu chảy ra sẽ làm ướt quần áo đấy."
"Ưm ~" Vòng eo của Nguyễn Viên Viên mềm nhũn, cả người trực tiếp đổ ập xuống người cậu.
Tưởng Từ rên một tiếng, bộ ngực đầy đặn của cô gái nện thẳng xuống l*иg ngực cậu. Một cái đập vào này... có hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu lần mò trong hoa huyệt ướŧ áŧ, ngón tay xoa xoa nắn nắn hạt ngọc trai cứng ngắc, tốc độ dần dần nhanh hơn.
"Ưm ~ đừng mà, đừng làm..."
Cô kéo quần áo của cậu xốc xếch, vòng eo thọn mềm mại không khỏi vặn vẹo, cọ vào bụng dưới và cái vật nam tính cương cứng của cậu một cái.
"Ừ..." Ham muốn nổi lên mặt, cần cổ và hai bên tai của Tưởng Từ cũng dần dần chuyển thành màu hồng nhàn nhạt.
Bên trong cái áo vướng víu, cuốn lên đến ngực của cậu, bên dưới thắt lưng và phần bụng trần trụi là những đường cong rắn chắc đẹp đẽ.
Chiếc quần ngủ chưa được cởi ra còn treo ở gần xương hông của cậu, lờ mờ lộ ra một chút lông đáng xấu hổi, bị bụng của cô đè lên kẹp chặt, bị kéo hết cả phần gốc ra đau đớn.
Tưởng Từ dừng lại, sau khi cởi sạch quần của cô xong, bảo cô xoay lại, dang rộng hai chân, đặt thân dưới nhẵn bóng trước mặt cậu.
Ánh mắt cậu thâm trầm nhìn chằm chằm phần thịt trắng nõn và cái khe hồng hồng.
Đầu lưỡi mềm mại chạm vào một bên má, bàn tay to đè lên mông cô, cúi đầu, môi mỏng hôn lên cái vỏ sò như ngọn đồi nhỏ.
“A! ~” Nguyễn Viên Viên bị động tác đột ngột của cậu dọa sợ hết hồn.
Cậu càng ngày càng ngang ngược hung hăng xâm lấn, kɧoáı ©ảʍ tê dại không ngừng cuồn cuộn từ xương cụt lêи đỉиɦ đầu.
Cô đối mặt với phần thân dưới căng phồng của cậu, không được tự nhiên liếʍ nước bọt trào ra bên khóe môi, vừa được cái miệng cậu làm cho thoải mái đến buông thả ngâm nga, vừa run tay cởi bỏ bộ đồ ngủ và qυầи ɭóŧ của cậu.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc gậy thịt to dài dũng mãnh bật ra đập vào má cô, cô vẫn không nhịn được kinh ngạc, nhắm nghiền hai mắt.
Mùi của dịch tuyến tiền liệt, như có như không lan tỏa ra ngoài.
Vật cứng rắn của cậu vẫn uy phong lẫm liệt, chỉ phần thịt hồng nhạt này còn lưu lại cảm giác sạch sẽ của thiếu niên.
Nguyễn Viên Viên không BJ, bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy gậy thịt to lớn, cái lưỡi thơm tho liếʍ láp thân gậy gồ ghề.
"Ưʍ..." Trong tiếng thở gấp dâʍ đãиɠ của cô đã xen thêm một âm thanh thở dốc trầm thô của một người khác.
Tưởng Từ gặm mυ'ŧ miệng huyệt đầy nước mật, tiếng mυ'ŧ nước chép chép vang dội, thân dưới nhất thời cong lại, ra sức đẩy qυყ đầυ vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Viên Viên... Ừm ~ nhanh lên một chút, ngậm giúp tôi đi ~ Đúng rồi, chính là như vậy...... Há miệng lớn ra, đừng đυ.ng vào răng..."
Giọng cậu khàn khàn, cọ xát màng nhĩ cô, tê rần.
Nguyễn Viên Viên khó khăn ngậm chặt qυყ đầυ, miệng mũi tràn ngập hơi thở nam tính càng thúc đẩy ham muốn của cô.
Cái lưỡi bị con quái vật trong miệng ngăn chặn, khó có thể nuốt xuống, trong miệng đều là nước bọt, chất lỏng chảy xuống quai hàm ướŧ áŧ.
"Ưm ~" Cô ưm một tiếng, thực sự không thể nuốt được nữa liền nhổ gậy thịt ra, liếʍ lên xuống theo vòng tròn.
"Ưm ~ Tưởng Từ... cậu quá lớn rồi ~" Cô mơ mơ hồ hồ nói.
Tưởng Từ nuốt nước mật "ừng ực", cười nói: "Tiểu Viên Viên không phải thích ăn chuối tiêu lớn sao? Hửm?"