Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ

Chương 30: Oa ~ chị Viên Viên chảy thật nhiều nước, Qυầи ᒪót ướt quá này

“Ưm! ~” Nguyễn Viên Viên mềm nhũn cả eo, õng ẹo hừ thành tiếng.

Trước mắt cô chỉ có một mảnh đen nhánh, những giác quan khác lại càng thêm nhạy bén.

Cô nếm được hương bạc hà trong miệng cậu.

Hơi thở tràn ngập hormone nam tính của cậu len lỏi vào mũi cô, hòa quyện với mùi đắng chát của thuốc lá, khiến cho cô càng thêm miên man không lối thoát, nhộn nhạo trong lòng.

Dưới sự trêu chọc của cậu, thân thể cô càng lộ ra những phản ứng theo bản năng ——

Thân thể mềm mại càng thêm mềm mại không xương, ham muốn khát khao không thể kìm nén được thúc đẩy lượng máu khiến bầu ngực và nơi riêng tư cứng lên, con đường nhỏ hẹp cũng rỉ chất dịch bôi trơn.

Cậu đè lên một chút, hoa huyệt nhỏ bé cũng sẽ co rút lại một chút, sau đó phun ra một vũng nước xuân.

Có lẽ cậu còn có tác dụng hơn có thuốc kí©ɧ ɖụ©, chỉ cần một nụ hôn ướŧ áŧ cũng đủ để đánh thức tất cả giác quan của cô, khiến cô chuẩn bị đầy đủ để làm chuyện xấu hổ với cậu.

Cô ngượng ngùng không thôi, bàn tay bối rối nắm quần áo của cậu, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải.

Cậu nâng đầu gối, chôn chặt giữa chân cô, từ từ chạm vào, thỉnh thoảng còn chống lên nơi ướŧ áŧ mềm mại của cô rồi cọ qua cọ lại, khiến hơi thở của cô dồn dập hơn, sắc mặt ửng hồng, không ngừng rêи ɾỉ.

Tưởng Từ dán lên đôi môi đỏ bị hôn đến mức lóe nước của cô, giọng nói khàn khàn hòa lẫn tiếng nước bọt, mập mờ dụ dỗ cô: “Có muốn tôi không?”

Cậu cảm giác được cặp mắt dưới bàn tay đang di chuyển, lông mi mảnh dài đang run rẩy.

Cô khẽ há miệng thở dốc, ngực không ngừng phập phồng.

Không đợi được câu trả lời của cô, cậu có chút bực bội, đầu gối thúc mạnh lên khu vườn bí mật của cô.

Cô “A!” một tiếng, tay rũ lên bụng cậu, sờ được cơ bụng săn chắc rõ ràng, còn cứng rắn, trái ngược hoàn toàn với cô.

“Có muốn ông đây chơi cái hang của cậu không? Hửm?” Tưởng Từ thay đổi cách hỏi, còn thô tục thẳng thừng hơi lúc nãy nhiều.

Cậu hỏi như vậy, Nguyễn Viên Viên càng không thể nào trả lời được.

Cô run như cầy sấy dưới bóng của anh.

Cô thừa nhận, cô rất muốn, qυầи ɭóŧ mới thay cũng đã ướt nhẹp.

Nhưng mà…… cô sợ.

Cụ thể là sợ cái gì thì cô không thể nói được.

Có lòng muốn nhưng không có gan làm, thật sự chính là “đồ nhát gan” trong miệng cậu.

“Không nói lời nào ư? Thế ông đây xem như cậu đồng ý rồi đấy.” Tưởng Từ giải quyết dứt khoát, trong lời nói tràn đầy hơi thở lưu manh, hung dữ.

Cậu cắn môi cô, môi mỏng chợt liếʍ lên gương mặt, lỗ tai, cổ của Nguyễn Viên Viên.

Cậu hôn mạnh bạo, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng pok pok vang dội.

Những nơi bị cậu lướt qua đều truyền đến cơn đau như kiến cắn.

Thế nhưng càng ngứa hơn.

Không chiếm được cảm giác lấp đầy khoảng trống, nó giống như một con kiến, chui vào đường đi ấm nóng, khiến thân dưới của cô vừa xót vừa ngứa.

Cậu nhấc váy ngủ cô lên một phen, gió lạnh thổi tới, cô nổi một lớp da gà.

Ánh sáng lộ ra từ khe hở ngón tay của cậu, tay cậu bắt đầu chuyển động, một tay vén váy ngủ cô lên, một tay nắm lấy cổ tay của cô.

“Không muốn……” Xuất phát từ sự rụt rè, Nguyễn Viên Viên giãy giụa.

Tưởng Từ cười nhạo, kéo váy ngủ cô lên, vòng hai vòng lên hai cổ tay của cô, trói chặt chúng với nhau.

Cô thẹn quá thành giận trừng cậu: “Tưởng Từ!”

“Hửm?” Cậu lười đáp lại, tay trái giữ cổ tay của cô, đè hai tay của cô lên trên đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, tay phải cởi khóa yếm đằng sau lưng cô, áo ngực màu hồng nhạt lập tức rơi xuống, nhăn nhúm, lộ ra hai quả đồi tròn trịa.

Cậu nắm lấy hai ngọn núi tròn trịa đầy đặn của cô, xoa nắn đầy ham muốn, cười với dáng vẻ lưu manh: “Sao lại không nói?”

Nguyễn Viên Viên khẽ rùng mình, chính cô cũng không rõ là tức giận hay do bị cậu mơn trớn thoải mái.

Cậu híp mắt mắt, dưới mắt xuất hiện bọng mắt, tuy tầm nhìn khá hẹp nhưng đôi mắt vẫn không hề thay đổi, vẫn là đôi mắt đào hoa ngây ngất lòng người như cũ.

Giống như hồ nước sâu thẳm, phản chiếu bóng hình của cô, hiện rõ sự ham muốn đê mê của cô.

Nguyễn Viên Viên quay đầu đi, chọn làm một con đà điểu trốn tránh.

Cô càng trốn, Tưởng Từ càng không muốn buông tha cho.

Một bàn tay cậu xoa nắn ngọn đồi của cô, cúi đầu xuống ngậm lấy một nụ hoa hồng hào khác, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ướŧ áŧ, mυ'ŧ hạt đào của cô sưng to lên.

“Ưm a……” Nguyễn Viên Viên cắn chặt môi dưới, không thể kiềm chế tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ tràn ra khỏi cổ họng.

Tưởng Từ không khỏi bật cười: “Cậu càng kìm nén, tôi càng hưng phấn, cậu có tin hay không?”

Nguyễn Viên Viên phiếm hồng khắp người, lẩm nhẩm: “Hưng phấn cái gì?”

“Ha, tôi không có tự trọng, chỉ thích trêu chọc người không nghe lời tôi.” Cậu nhắc nhở cô.

Nguyễn Viên Viên lập tức nhớ tới lúc hai người ở toilet, cậu cũng nói những lời đó.

Vậy…… nếu cô nghe theo ý cậu……

Thôi bỏ đi, cô không thèm nghe lời tên yêu râu xanh này đâu!

Cậu hôn thẳng một đường đi xuống, đôi tay giữ chặt vòng eo cô, hôn lên cái rốn nhạy cảm của cô, đầu lưỡi mềm mại đang để lại dấu vết ướŧ áŧ trên lỗ rốn nhỏ bé.

“Ưm ~” Nguyễn Viên Viên bị cậu trêu chọc không kìm chế được nữa, muốn kẹp chân lại, chặn thứ rượu nồng hảo hạng đang mãnh liệt trào ra ngoài thân thể, thế nhưng Tưởng Từ đã chen vào giữa hai chân cô rồi.

Não cô loạn thành một nồi cháo, đột nhiên nghe thấy cậu ra vẻ vui sướиɠ, hưng phấn nói: “Oa ~ chị bé Viên Viên chảy thật nhiều nước, qυầи ɭóŧ ướt quá này ~”