"Ông vào đây làm cái gì, đi ra ngoài!" Bối Duyệt hét lên, cố ý gọi Lý Vĩnh Mai tới.
Vương Vĩ làm như nhìn thấu mưu tính của cô, ngậm thuốc lá cười nhạo: “Đừng hét nữa, mẹ mày không ở nhà." Dùng ánh mắt quen thuộc nhìn từ trên xuống dưới người cô.
"Chiếc xe dưới lầu thật có mùi tiền?" Gã phả khói khói thuốc mù mịt.
Bối Duyệt nhíu mày: “Ông muốn cái gì?"
"Không có gì." Ném điếu thuốc lên mặt đất, Vương Vĩ nở nụ cười: “Nếu đã bám đùi kẻ có tiền, thì cần ngôi nhà rách nát này làm gì?"
Thì ra gã dám đánh chủ ý lên nhà cô, Bối Duyệt lạnh lùng nói: “Đừng hòng đυ.ng đến nhà tôi, ông có tư cách gì cùng tôi nói chuyện này?"
Anh mắt miệt thị đâm thủng Vương Vĩ hèn mọn không chút tự tôn: “Đồ gái điếm, giận cái gì?" Tàn thuốc rơi đầy đất, chân vân vê vài cái, tới gần cô.
Bối Duyệt có chút hối hận vì đã chọc giận gã: “Ông nhanh ra ngoài đi, mẹ tôi sắp về rồi."
Cô nhắc tới Lý Vĩnh Mai, muốn gã có chút kiêng kị không được làm bậy.
Ai ngờ Vương Vĩ cười to hơn cơ thể đứng im: “Không cho bán nhà? Vậy thì ngủ với tao." Gã nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn lộ bên ngoài: “Cơ thể đã bị cha già đó chơi nát, nhưng mà không sao, tao không chê."
Bối Duyệt không ngờ gã cũng dám có tâm tư này, tay nắm lấy cái ghế bên cạnh trong lòng hoảng loạn," mẹ tôi một lát sẽ về, mà nếu ông dám làm bậy ngày mai tôi sẽ tống ông vào nhà giam."
"Hahahaaa!" Gã như nghe được chuyện hài cười khẩy: “Mày dám sao? Bị người tình của mẹ cưỡиɠ ɧϊếp, mày dám đi ra ngoài nói sao? Bên ngoài người ta chỉ cảm thấy mày là cái loại kỹ nữ dâʍ đãиɠ, câu dẫn đàn ông của mẹ. Thôi ngoan ngoãn mở chân cho ông đây làm. Da^ʍ huyệt rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông đây, mày dám đi ra ngoài sao, không sợ bị ông già giàu có ruồng bỏ sao? Mẹ mày cũng chỉ nắm đầu tóc mày mắng mày là đồ kỹ nữ, ngủ với người yêu của mẹ mày. "
Dĩ nhiên gã không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô, trước mặt cô liền khoe ra đồ vật của gã.
Bối Duyệt không kịp phòng bị lữo nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa nôn ra ngoài,"Súc vật, mau cút đi!"
"Sao vậy, dươиɠ ѵậŧ ông đây kém hơn ông già kia sao? dươиɠ ѵậŧ hắn làm mày không đứng dậy được, ngủ với tao vài lần mày sẽ biết nó lợi hại chừng nào, khuyên mày không nên ồn ào."
Gã cởi cái áo duy nhất trên người gã. Tiến về phía cô, lúc này Bối Duyệt mới chân chính rơi vào tuyệt vọng, loại súc sinh này là đồ điên, biếи ŧɦái.
Gã cảm thấy phụ nữ đều có một mặt yếu đuối, thế nhưng khi gã muốn xâm hại cô thì cô lại trầm mặc.
"Cút đi!" Cô nâng ghế ném về phía gã: “Đồ súc sinh bại hoại, ông dám chạm vào tôi tôi tuyệt đối sẽ không buông tha, cho ông ngồi tù mục xương."
"Ghê." Gã khinh thường đỡ được cái ghế, nhưng lời nói cô đã chọc giận gã: “Tao bại hoại, mày là thứ gì. Bị ông già chơi sạch, mày đây chỉ xứng há mồm ăn dươиɠ ѵậŧ ông đây."
Hắn ném cái ghế đi, Bối Duyệt đã bị hắn bắt lấy, Vương Vĩ "chát chát"" hắn đánh lên mặt cô. Gương mặt trắng nõn lập tức in dấu bàn tay, hắn tiếc hận "Bảo mày ngoan ngoãn chút thì không chịu nghe, nhìn xem khuôn mặt nhỏ này, thật đáng tiếc."
"Súc sinh, cút!"
Bối Duyệt cảm nhận được sức chênh lệch của nam nữ, cô càng giãy giụa thì gã càng bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
Vương Vĩ thưởng thức người đẹp đang giãy giụa trước mặt: “Trốn, mày trốn cái gì."