Khi Bạn Thân Trở Thành Mẹ Kế Của Tôi

Chương 22

Bối Duyệt cười khẽ: “Chú Lăng nghĩ cái gì thế, sao côn ŧᏂịŧ lại kích động như vậy...”

Lăng Thanh Thầm mặt già đỏ bừng, bên dưới tê dại sảng khoái, anh không muốn thừa nhận bản thân vì cô “biết nhiều lắm” mà hưng phấn lạ thường.

Thậm chí có chút chờ mong, nếm thử cái “Nhiều lắm”.

Thật sự muốn đưa cô gái lớn mật này về nhà, đè cô dưới thân hung hăng cắm vào. Nghĩ như vậy, côn ŧᏂịŧ cũng biết được chủ nhân đang khó chịu gân xanh nhảy lên, qυყ đầυ phun càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ loát động cũng tạo ra tiếng.

Hông anh đĩnh động càng thêm lợi hại, đem tay cô ma sát phát đau.

“Thúc thúc... Chậm một chút a tay nóng như lửa .” Bối Duyệt trêu chọc anh.

Lăng Thanh Thầm bị kɧoáı ©ảʍ xâm nhập lại nghe cô nói mà cảm thấy thẹn, thực mau liền bắn trong tay cô.

Thùng xe chật chội lập tức bị hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh chiếm cứ, lão nam nhân cũng b oai phong, trong bóng đêm lặng lẽ đỏ mặt già.

“Thúc thúc trữ hàng thật nhiều nha... Bao lâu không có bắn?”

Bối Duyệt lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, thấy mặt anh đỏ bừng giấu trong bóng tối. Cũng không muốn vạch trần tránh anh ngượng ngùng xấu hổ: “Em lên trước nha. Trời tối lắm rồi."

Lăng Thanh Thầm cuối cùng cũng chịu nâng gương mặt ""thẹn thùng" lên: "Sao sớm vậy em?"

... Lời này có gì đó quái quái, như kiểu đang nói chính anh xuất nhanh?

Mặc kệ... anh thật sự không muốn xa cô, ánh mắt trông mong nhìn về phía cô. "Ngồi thêm một lát được không em?"

Không thể không nói, chú già làm nũng uy lực vẫn là rất mạnh.

Bối Duyệt nén xuống ý muốn trêu chọc anh, chỉ chỉ đồng hồ "Trời tối lắm rồi."

Lăng Thanh Thầm hướng theo tay cô nhìn vao màn hình, đúng là đã muộn. Dù ngàn vạn lần không nỡ cũng chỉ có thể buông tay, nhìn cô mở cửa bước xuống xe.

Anh ngắm nhìn bóng dáng cô, nhìn cô dần dần hòa vào bóng đêm trong lòng đột nhiên có hơi hoảng hốt.

Bối Duyệt xoay người lại, nhìn người đàn ông ngồi thất thần trong xe hướng anh vẫy tay: “Chú về đi ạ."

Anh thuận theo mà khởi động xe, nhìn cô lên lầu mới lái xe rời đi.

Không biết có một đôi mắt đang nhìn về phía họ, thấy xe rời đi, khóe miệng người nọ cong lên.

Bóng đêm hôm nay quá đẹp, cảm giác đùa giỡn với chú già cũng rất là vui vẻ. Thế nên Bối Duyệt về đến nhà cũng không để ý đến điều bất thường, với lại trên kệ dép cũng có đôi dép của mẹ cô.

Cô không hề phòng bị mở cửa đi vào phòng, nhưng không có khóa trái.

Bối Duyệt còn đắm chìm trong bầu không khí hồng phấn, bước nhanh đến bên cửa sổ, Lăng Thanh Thầm nhìn thấy cô vẫy vẫy tay, hai người liếc mắt đưa tình một lúc, rồi anh mới tăng tốc lái xe phía trước.

Bối Duyệt che gương mặt đang nóng lên, ở trên xe to gan như vậy đã là giới hạn của cô, cô cũng không biết bản thân đang phát điên cái gì... làm bậy làm bạ.

Cô xoay người lại, cửa phòng hé ra một khe nhỏ, một đôi mắt xuyên thấu qua khe cửa nhìn chằm chằm cô. Bối Duyệt bị khϊếp sợ, cả người lạnh lẽo rùng mình.

Thần kinh căng chặt, cảm thấy có gì đó không đúng, gã sao dám ngang nhiên tiến vào phòng cô? Còn nữa... Thân trên chỉ mang mỗi áo ngủ, phía dưới thế nhưng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ.

Trên mặt bày ra vẻ không tốt lành, Vương Vĩ đẩy cửa ra.