Hồi lâu anh mới duỗi tay chạm vào người cô, hai người tay chạm tay phá tan không khí u buồn. Giống như ổ khóa hư đã tìm được chìa mở ra, Bối Duyệt trước dựa vào ngực anh sau ngửa đầu hôn lên môi anh.
Trên đường phố yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh môi lưỡi hai người triền miên. Răng môi phát ra âm thanh nhớp nháp, Bối Duyệt cảm giác anh đang thở gấp.
Người đàn ông to cao khỏe khoắn, bàn tay đặt trên eo mềm mảnh khảnh xoa bóp hồi lâu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi lưỡi cô kịch liệt mυ'ŧ liếʍ. Bàn tay to cũng dần dần hướng lên trên tham quan, cách đồng phục nắm lấy một khối mềm mại.
Nơi này phát dục rất tốt.
Theo bản năng mà nhéo thêm.
Như vậy còn chưa đủ, trong cơ thể Lăng Thanh Thầm nhiệt huyết kêu gào, du͙© vọиɠ bốc cháy. Mới vừa ngừng nghỉ trong chốc lát, mắt thường đã có thể thấy được tốc độ dựng đứng của côn ŧᏂịŧ.
Anh muốn xoa nắn tiến vào cơ thể cô, khiến Bối Duyệt lây nhiễm cảm giác động tình.
Tay cô lúc nãy đã đặt giữa đùi anh.
Làm bộ lơ đãng mà đυ.ng vào, cự vật nóng bỏng làm cô trầm trồ. “Thật nóng...”
Lăng Thanh Thầm run rẩy, cô vô tình đυ.ng chạm làm anh khó có thể tự chủ. Càng làm cho anh kinh hãi chính là, cô bé này thế mà dám... ấn toàn bộ bàn tay giữa háng anh.
“Lăng Thanh Thầm, chú cứng rồi nè.”
Cô còn muốn dâng cơ thể tràn ngập thơm ngọt ỷ trên người anh, vật mềm mại kia cọ lên cánh tay anh, xúc cảm mềm mại vô cùng rõ ràng.
“Duyệt Duyệt, mau buông ra.”
Tự chủ của chú già cũng có hạn.
Nếu cô cứ tiếp tục trêu chọc anh, đương nhiên anh sẽ không còn sức chống cự.
Bối Duyệt cách quần tây nắm cây dươиɠ ѵậŧ, thật sự rất lớn... cũng cứng.
Thắt lưng được cô cởi bỏ, tiếp theo là khóa kéo.... “Duyệt Duyệt, không được.” Giọng nói Lăng Thanh Thầm khàn khàn đến mức sắp nói không ra tiếng, anh ngửa đầu dựa vào ghế lái yếu hầu kịch liệt lên xuống.
Cổ tay của cô bị anh nắm trọn, bàn tay anh nóng hổi mà to lớn.
Bối Duyệt giãy giụa, đặt xuống gương mặt vài nụ hôn. Giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy mê hoặc: “Lăng Thanh Thầm, đừng đẩy em ra.”
Anh không thể động đăỵ, gân xanh nổi lên cũng chậm rãi lặn xuống, coi như một lời thỏa hiệp. Lăng Thanh Thầm không dám cản trở, anh theo bản năng cảm thấy nếu... nếu lúc này lại từ chối cô, khả năng cao cô sẽ dứt khoát rời xa anh.
Cũng vì... vì chính anh không muốn tiếp tục từ chối.
Tay cô mềm mại, lại thuần thục mang đến sung sướиɠ cho anh.
Đầu ngón tay ở đỉnh dươиɠ ѵậŧ nghiền nát, đây là nơi mẫn cảm nhất, Lăng Thanh Thầm bắt đầu rêи ɾỉ, phần hông phát lực đưa côn ŧᏂịŧ vào trong tay cô.
Bối Duyệt giống con yêu tinh nhỏ vừa thuần khiết vừa mị hoặc làm anh thần hồn điên đảo.
“Chú Lăng thoải mái sao, ở đây sao lại nhiều nước như thế chứ...” Tay cô chỉ ở qυყ đầυ nhẹ nhàng xoa xoa.
Lăng Thanh Thầm cảm thấy xấu hổ, nghe thấy cô kêu chú cảm giác sảng khoái lại đạt tới cực đỉnh, cô gái nhỏ ngoan ngoãn học hư ở đâu sao giờ lại lớn mật như vậy.
“Bối Duyệt, em học được mấy cái này ở đâu?” Rõ ràng đây là chỉ trích.
Cô hơi hơi đắc ý: “Em không còn nhỏ...” Bối Duyệt cố ý tiến đến gần tai anh, làm anh mặt đỏ tai hồng: “Còn nữa, em biết nhiều lắm.”
Dươиɠ ѵậŧ anh trong lòng bàn tay cô hưng phấn mà nảy lêm.