Tinh Dịch Rót Mãn Tiểu Nộn Huyệt

Chương 47

Nữ nhân quỳ trên mặt đất, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt trứng ngỗng lớn bằng bàn tay sinh ra vừa kiều lại vừa nộn, thanh tú, điềm đạm, đáng yêu. Giờ này đang mặc một bộ hầu gái tình thú, đem dáng người bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, đặc biệt là hai luồng cự nhũ kính thước kinh người...

Từ góc độ trên cao nhìn xuống liền có thể nhìn thấy cóa rãnh sâu thịt nhũ bị bài trừ ra, Sở Diêm Đình buông cằm nàng ra, nắm lấy thon:

- Cho nên, ngươi còn muốn đi tìm hắn sao?

Nữ nhân không lộ ra bất luận loại biểu tình gì, thẳng đếnkhi cô thấy phần hông của nam nhân có cái gì đang bành trướng lên, đỉnh chọc vào bụng. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một mạt chán ghét:

- Đúng. Ta còn sẽ đi tìm hắn.

Ngữ khí kiên định, khẩu khí không có nửa điểm do dự.

Sở Diêm Đình mắt ưng hẹp dài hơi hơi nhíu lại, toàn thân tản mát ra một cổ hơi thở hung ác nham hiểm, hai người bốn mắt tương đối thật lâu sau. Hắn kiềm chế không được, môi mỏng chậm rãi mở ra:

- Ngươi nói xem nếu hắn chết. Ngươi có phải liền sẽ ngoan ngoãn đãi ở ta bên người cả đời?

Vừa dứt lời, như hắn sở liệu, gương mặt bình tĩnh của tiểu nữ nhân liền có vết nứt.

Lạc Nhan Vũ biết Cố Trạch Ngôn là uy hϊếp cả đời của cô, chẳng sợ muốn cô chết, cô cũng không cho phép Cố Trạch Ngôn thu lấy một chút thương tổn.

Đôi mắt chớp hai hạ, mạnh mẽ thu hồi nước mắt sau, cô căng da đầu ôm lấy vồng eo cứng rắn của người nam nhân trước mặt.

Cô biết, chỉ cần cô hơi chủ động một chút, người nam nhân này liền sẽ dựa vào nàng, vô luận là việc gì...

Đúng, giống như quan hệ của cô và hắn hiện tại, này hết thảy đều là vì Cố Trạch Ngôn…

- Ngươi là anh rể của ta, tỷ tỷ liền bởi vì nhìn đến chúng ta ở, ở bên nhau… Mà đến bây giờ

Đều… Đều còn hận ta…

Cả người Lạc Nhan Vũ không ngừng run rẩy. Chẳng sợ cô làm cho chính mình trấn định nhưng âm thanh mềm mại bất lực, hoàn toàn bán đứng nàng.

Nàng sợ hắn, từ đáy lòng đang sợ…

- Nga? Cho nên hiện tại đây là Vũ Vũ cố ý ở nói sang chuyện khác?-Sở Diêm Đình nói thẳng xuyên tâm tư.

Lạc Nhan Vũ đánh một tay hảo bài, cô tưởng một hồi về đến nhà liền trước bán thảm, sau đó cùng hắn cứng cỏi đối đầu, cuối cùng ở kéo ra đề tài…

Không nghĩ tới toàn bộ bị hắn nhìn thấu.

Nam nhân đáng sợ!

Cô hoàn toàn không phải đối thủ.

- Ta cho ngươi một cơ hội giải thích. - Sở Diêm Đình dán lên bên tai.

- Ta muốn nhìn hắn kết hôn. Thật sự… Vốn dĩ ta là tưởng xa xa nhìn liền hảo… Nhưng ngươi đột nhiên tới, vừa lúc hắn lại nói, muốn dẫn ta đi… Ta một sợ hãi liền…

Thành thật nói ra toàn bộ, Lạc Nhan Vũ biết Sở Diêm Đình tuyệt đối không có khả năng tin tưởng chính mình nói, mặc dù là thật sự, hắn cũng không có khả năng tin tưởng.

Cô đã chuẩn bị tốt chờ chết, đang nghĩ trên mặt nên rơi xuống một cái tát, theo bản năng cô nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà, trên má không có chút nào đau đớn, môi lại bị lấp kín.

Cô mở mắt, nhìn nam nhân trước mắt, trong lúc nhất thời có điểm ngốc.