Buổi chiều tan họp, Nghiêm Duệ thấy hoa mắt choáng đầu, vốn định lên sofa chợp mắt một lát rồi tiếp tục làm việc; không nghĩ tới nhắm mắt lại liền ngủ quên luôn. Lúc ngủ dậy, cũng không tốt hơn chút nào, trái lại càng thêm mệt mỏi. Cậu xoa huyệt thái dương căng thẳng, ánh mắt đảo qua điện thoại di động trên bàn trà, mới nhớ ra cả ngày hôm nay chưa liên lạc với Tô Trạm.
Nghiêm Duệ nhanh chóng cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Tô Trạm lại phát hiện điện thoại tắt nguồn. Cậu chưa từng có thói quen tắt máy, rõ ràng có người động tay vào điện thoại. Mà người duy nhất có thể tự do ra vào văn phòng cậu , ngoại trừ Nghiêm Dật thì không có người thứ hai.
Vừa mở điện thoại liền thấy mười mấy cuộc gọi của Tô Trạm không người nhận. Xem nhật ký cuộc gọi, trong đó có một cuộc trực tiếp bị cắt đứt. Nghiêm Dật không thích Tần Tiêu, Tô Trạm có liên quan cũng tràn đầy địch ý. Tự nhiên không muốn Nghiêm Duệ cùng Tô Trạm dây dưa nhiều.
Nghiêm Duệ đang muốn gọi điện giải thích với Tô Trạm, vừa ấn xuống số đầu tiên, Nghiêm Dật liền gõ cửa vào: “Anh tỉnh dậy rồi à.”
“Ừ.” Nghiêm Duệ quơ quơ điện thoại di động hỏi: “Có phải em tắt điện thoại anh không?”
Nghiêm Dật thoải mái trả lời, không phủ nhận: “Là em tắt đó. Em thấy anh ngủ rất ngon, không muốn anh bị người khác quấy rầy.”
“Thế nên, em tự ý tắt cuộc gọi Tô Trạm gọi cho anh?” Trong giọng nói Nghiêm Duệ nhìn như bình thản nhưng xem lẫn mấy phần tức giận.
“Em cảm thấy Tô Trạm tìm anh cũng không có chuyện gì quan trọng.” Nghiêm Dật vô lực giải thích.
Nói cho cùng thì Nghiêm Dật cũng là em trai mình, Nghiêm Duệ không đành lòng trách cứ, chỉ cảnh báo: “Lần sau không cho phép tự tiện như thế. Biết không?”
Thấy ngữ khí lạnh lẽo của Nghiêm Duệ đã ấm lên, Nghiêm Dật lại giống như ngày thường đi tới cợt nhả: “Vậy anh cho em đền tội nha? Đêm nay mời ngài đi ăn cơm.”
Nghiêm Duệ không có từ chối. Nghĩ lại từ sau chuyện tình cảm của Ngụy Thất, quan hệ của cậu với Nghiêm Dật liền rơi vào cục diện bế tắc. Hiện tại có thể hoà hoãn lại, đồng thời cùng nhau ôn chuyện cũng tốt.
“Được, anh đi gọi điện trước. Em xuống lấy xe đi.”
Đợi Nghiêm Dật rời khỏi, Nghiêm Duệ liền gọi cho Tô Trạm. Chưa kịp nghĩ xem phải giải thích thế nào, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng chất vấn: “Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
“Buổi chiều muốn nghỉ ngơi nên em tắt điện thoại.” Nghiêm Duệ đem tất cả trách nhiệm ôm lên người, không muốn để Nghiêm Dật liên lụy vào.
Có điều Tô Trạm không ngốc, tự nhiên biết Nghiêm Duệ đang thiên vị người nào. Không nói ra được tư vị trong lòng, cố ý châm chọc: “Nghiêm Duệ, em có biết hay không kỹ thuật nói dối của mình rất nát.”
Nghiêm Duệ trong lòng hồi hộp, môi mỏng mím chặt, nhất thời không biết làm sao nói tiếp.
“Tôi chờ dưới lầu công ty, em xuống đi.” Tô Trạm rất ôn nhu, hiếm khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Nghiêm Duệ, lần này xem ra thật sự có chút tức giận rồi.
Nghiêm Dật lái xe đến cửa công ty, phát hiện cách đó không xa đỗ một chiếc xe thể thao màu đen đắt tiền, biển số xe nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào. Còn chưa nhớ ra chủ xe, đã thấy Tô Trạm đi từ trên xe xuống, khuôn mặt điển trai kia dù có đứng dưới đèn đường mờ ảo, cũng không ảm đạm nhạt nhòa.
Tô Trạm xuất hiện vào lúc này, không nghi ngờ chút nào chính là đến tìm Nghiêm Duệ.
Nghiêm Dật dừng xe ở một bên, đi tới trước mặt Tô Trạm, giọng nói không chút thiện ý hỏi: “Anh tới nơi này làm cái gì?”
“Ồ, tôi còn tưởng ai. Đây không phải là người còn chưa cai sữa– Nghiêm gia tiểu công tử sao.” Tô Trạm cũng có nghe qua việc Nghiêm Dật nhờ mẹ Nghiêm chia rẽ chuyện tình của Ngụy Thất với Tần Tiêu. Vừa vặn hắn hiện tại tâm tình không tốt cũng muốn tìm người xả giận.
Nghiêm Dật như mèo bị dẫm đuôi, giận đến mặt đỏ tới mang tai: “Nghiêm thị không hoan nghênh anh. Anh cút nhanh lên.”
“Nghiêm thị không hoan nghênh tôi, nhưng Nghiêm Duệ rất hoan nghênh tôi.” Tô Trạm cố tình đem tên Nghiêm Duệ gọi đến thật vang.
“Tôi nhắc nhở anh, đừng quấn lấy anh của tôi nữa. Anh ấy không phải loại người anh có thể đùa bỡn.”
Từ sau khi Nghiêm Duệ với Tô Trạm qua lại, Nghiêm Dật liền tìm thám tử tư điều tra Tô Trạm. Tô Trạm sống ở Anh từ nhỏ, bối cảnh và thân thế liên quan của hắn rất khó tra, nhưng tình trường của hắn thì chất đầy mấy cái sọt, người giao du với Tô Trạm, không ai vượt quá ba tháng. Nghiêm Duệ là đối tượng từ sau khi Tô Trạm về nước mới quen; tới nay cũng tính là người lâu nhất.
Không thể phủ nhận Nghiêm Duệ bề ngoài, gia thế đều xuất chúng. Nhưng Nghiêm Dật cũng không khờ dại cho rằng mị lực của Nghiêm Duệ khiến Tô Trạm mê luyến, khiến hắn không chịu buông tay. Những tình nhân trong quá khứ của Tô Trạm rất giống nhau, đều là những Omega trẻ đẹp. Beta như Nghiêm Duệ chưa từng có một ai, tám phần mười cũng chỉ là mới mẻ nên mới duy trì lâu như vậy.
“Xem ra cậu đã điều tra tôi.” Tô Trạm nhếch khóe môi, cười đến cực kì bình tĩnh
Nghiêm Dật nhíu mày, không hề che giấu căm ghét đối với Tô Trạm: “Con mẹ nó anh chính là đồ dơ bẩn. Đừng có đem mấy thứ xấu xa đến gần anh tôi, loại người cặn bã như anh tự sinh tự diệt là tạo phúc cho thiên hạ rồi.”
“Tôi cùng Nghiêm Duệ, một người chưa lập gia đình, một người chưa gả. Lên giường cũng là đôi bênh tình nguyện. Dù sao cũng tốt hơn cậu trăm phương ngàn kế phá hoại hôn nhân nhà người khác.” Tô Trạm xem thường nói: “Cậu có thời gian ở đây vênh váo đắc ý giáo huấn tôi, không bằng tự sống cho tốt cuộc sống của chính mình đi.”
Nghiêm Dật nắm cổ áo Tô Trạm, giơ tay muốn đấm. May mà Nghiêm Duệ tới đúng lúc, mới tránh được một cuộc chiến tranh không cần thiết. Nghiêm Duệ kéo tay Nghiêm Dật, đem Tô Trạm chắn ở phía sau, vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc: “Nghiêm Dật, em làm cái gì vậy?”
“Anh! Hắn chính là tên xấu xa đi đùa bỡn tình cảm của anh, đừng tiếp tục u mê không tỉnh!” Nghiêm Dật nổi giận, tiếng gào thét xuyên qua màn đêm yên tĩnh, lại không thể đánh thức Nghiêm Duệ si tình không chịu tỉnh ngộ.
Nói xong, Nghiêm Duệ kéo tay Tô Trạm, không quay đầu lại rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Trạm không nói gì; trực tiếp lái xe đến khách sạn gần đó, bỏ lại thẻ thanh toán, nhanh chóng cầm chìa khóa đi thẳng lên phòng. Vừa vào cửa, không cho Nghiêm Duệ thời gian thở dốc, đã trực tiếp cởϊ qυầи, đem đầu cậu nhấn lên cửa phẫn nộ phát tiết lên người cậu; không mở rộng huyệt sau đã trực tiếp đem gậy thịt cắm vào.
Thân thể Beta không giống Omega, sẽ không chủ động tiết dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, cần phải dạo đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới có thể đâm vào được. Nghiêm Duệ chưa bao giờ bị Tô Trạm đối xử thô bạo, trong lòng dâng lên vô hạn oan ức; nhưng vẫn là nhịn đau thả lỏng cơ thể, hết sức cố gắng tiếp thu đồ vật to lớn trắng trợn xông tới không kiêng dè kia.
Tô Trạm kéo mặt Nghiêm Duệ qua, nhìn cậu cắn chặt môi dưới, gần như muốn cắn ra máu, dáng vẻ đáng yêu này dù ai nhìn thấy cũng không đành lòng. Hắn thoáng rút hung khí cứng rắn ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn miệng huyệt, cũng may không có dấu hiệu chảy máu. Giọng nói dịu dàng nhưng không che dấu dứt khoát: “Rất đau sao?”
Nghiêm Duệ cẩn thận liếc nhìn Tô Trạm một chút, xác định đối phương không có tức giận, mới gật gật đầu nói: “Đau. . . . . .”
Tô Trạm cảm giác mình thực sự là điên rồi. Nghiêm Duệ bất quá chỉ là không nhận điện thoại của hắn mà thôi, đáng để hắn tức giận như vậy sao? Chuyện như vậy nếu là trước đây, hắn còn ước gì mấy tình nhân đó gọi càng ít càng tốt.
“Tôi giúp em xoa, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Tô Trạm một bên nhẹ nhàng xoa miệng huyệt, một bên hôn lên gò má trắng bệt của Nghiêm Duệ: “Khá hơn chút nào không?”
“Không đau, anh động đi. . . . . .” Nghiêm Duệ hôn trả lại nói.
Bởi vì chiều cao chênh lệch mà Nghiêm Duệ không thể không nhón chân lên, mới có thể miễn cưỡng để vật lớn của Tô Trạm đi vào cả cây. Tô Trạm nặn cặp mông căng mẩy của Nghiêm Duệ, đem bộ phận dính đầy dịch ruột non rút ra nửa đoạn, sau đó hung ác đỉnh vào. Xâm nhập bất ngờ khiến hậu huyệt mẫn cảm co giật, Nghiêm Duệ cũng khắc chế không nổi nữa mà bắn ra.
“Nhanh như vậy liền bắn?” Tô Trạm sờ lên bộ phận mềm nhũn mới tiết ra của Nghiêm Duệ: “Tôi còn chưa thoả mãn mà.”
Nghiêm Duệ run rẩy mân mê bờ mông tuyết trắng, trán chống lên mặt cửa lạnh lẽo mà câu dẫn Tô Trạm: “Còn muốn. . . . . . Muốn anh cắm vào sâu hơn.”
Rõ ràng trên TV là người lạnh lùng băng lãnh, ở trước mặt Tô Trạm vĩnh viễn là dáng vẻ mềm mại chọc người yêu thương như vậy. Nghiêm Duệ cảm giác được cánh tay mạnh mẽ của nam nhân bế lên, hai chân thon dài mở lớn, chỗ giao hợp một mảng cảnh xuân kiều diễm, khiến người xem miệng lưỡi khô khốc.
Tô Trạm đem Nghiêm Duệ ôm lên trên giường, chọn tư thế tiến vào từ sau lưng, đem dươиɠ ѵậŧ to lớn mạnh mẽ đỉnh vào. Đỉnh đến thân thể Nghiêm Duệ không ngừng va về phía trước, từ trong môi đỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ phóng đãng: “Sâu quá. . . . . .sắp hỏng!”
Qυყ đầυ thô tròn không chút nào thương tiếc nghiền nát huyệt thịt mềm mại, đâm mị thịt vừa trướng lại vừa đau. Tô Trạm hận không đi vào đủ sâu. Hai tay vững vàng trói lại vòng eo nhỏ hẹp của Nghiêm Duệ, ngay sau đó gậy thịt như muốn đυ.c thủng hậu huyệt, không khống chế mà đâm vào càng sâu.
Nghiêm Duệ không dám tin, hung khí trong cơ thể cậu chính là đang áp sát khoang sinh sản.
Khoang sinh sản của Beta ẩn sâu hơn nhiều so với Omega, đây cũng là lý do rất nhiều alpha không muốn tìm Beta để sinh con. Thứ nhất là quá phiền phức; thứ hai là cho dù bắn vào bên trong khoang sinh sản của Beta, cũng không cách nào ký hiệu thành công, càng không chắc có thể thụ thai được.
“Không muốn, Tô Trạm. . . . . . Không muốn. . . . . .” Nghiêm Duệ nức nở xin tha: “Nơi đó không được. . . . . .”
Tô Trạm không rõ tại sao mình muốn làm như vậy. Hắn chỉ đơn giản tuân theo bản năng Alpha, muốn triệt để phá tan phòng tuyến cuối cùng trong cơ thể Nghiêm Duệ.
“Duệ Duệ, mở chân ra, để tôi đâm vào đi. Em không muốn trở thành người của tôi sao?”
Tô Trạm nói một câu liền đâm trúng tử huyệt Nghiêm Duệ. Si mê của Nghiêm Duệ đối với Tô Trạm làm cậu không cách nào từ chối bất cứ thỉnh cầu gì đến từ người đàn ông này. Cậu không chút do dự mà tách chân ra, mông nhỏ vểnh cao lên, phác hoạ ra vòng eo đẹp mê người.
Một giây sau, Nghiêm Duệ cảm giác được nơi nào đó trong thân thể truyền đến cảm giác xé rách đau đớn. Nước mắt chứa trên mi cũng không nhịn được nữa chầm chậm chảy xuống, nốt ruồi tinh xảo nơi khóe mắt bị nước mắt thấm ướt, vẽ lên khuôn mặt tăng thêm mấy phần ôn nhu.
Tô Trạm chưa bao giờ ở trong bất kì thân thể người nào đi vào sâu đến thế, Nghiêm Duệ là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cam tâm tình nguyện cho hắn làm như vậy. Nghiêm Duệ hai mắt đẫm lệ, cảm giác được Tô Trạm đang xoa mặt cậu, đôi môi mềm mại hôn lên khóe mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng thay cậu liếʍ đi nước mắt. Trong miệng còn nói lời an ủi: “Duệ Duệ ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa.”
Trái tim vừa chua xót lại vừa đập nhanh, trong lòng Nghiêm Duệ như muốn bỏ đi tất cả mà hô to: Tô Trạm, em yêu anh.
Nhưng lý trí nói cho Nghiêm Duệ biết, có mấy lời chỉ có thể giấu ở đáy lòng, một khi nói ra, cả hai sẽ chẳng thể nào đi tiếp được nữa.
Thứ Tô Trạm muốn là quan hệ bạn giường không dính dáng tình cảm. Muốn ở lại bên cạnh hắn, nhất định phải tận lực làm theo quy tắc này, không thể bởi vì kích động nhất thời mà vượt qua giới hạn.